Lời cam kết của người đàn ông từng chữ lọt vào trong tai, ẩn dưới bóng tối an tĩnh càng trở nên cám dỗ, khoảnh khắc này,sự tồn tại của Đường Kỳ Sâm mang lại cho cô một cảm xúc mãnh liệt. Lỗ tai cô nóng như thiêu đốt, lan tỏa tới tận lục phủ ngũ tạng, cuối cùng xông thẳng vào trái tim, bùng cháy. Nhưng cảm xúc mãnh liệt này không phải là rung động, không phải xúc động, cũng chẳng có chút tình cảm nào. Giữa những mâu thuẫn rối ren, cuối cùng Ôn Dĩ Ninh chợt nhận ra.

Đó là cảm giác được giải thoát khỏi quá khứ

Cô nhìn Đường Kỳ Sâm, nhẹ nhàng nói,"Nhưng tôi không còn thích anh nữa rồi"

Trong nháy mắt, sắc mặt Đường Kỳ Sâm trắng bệch

Đáp án này dường như luôn nằm sẵn ở đó chỉ đợi Ôn Dĩ Ninh nhận ra, giây phút này, cô chợt cảm thấy chẳng có gì ghê gớm cả. Mặc dù trong lòng cô có vô vàn sợi dây quấn quít, nhưng đáp án này đã áp đảo tất cả những cảm xúc u mê mơ hồ, thể hiện rõ lập trường của cô ngay lúc này

Ôn Dĩ Ninh mím môi, tự thuyết phục bản thân, lẩm bẩm lại một lần nữa,"Tôi không thích anh"

Câu nói này của cô giống một con dao cùn, tuy không sắc bén nhưng đủ để mài mòn máu thịt của Đường Kỳ Sâm, chỉ cần vài đường cũng khiến anh phải đau đớn

Hầu kết anh trượt lên xuống, anh mở miệng, giọng nói khàn đặc,"Vậy em thích Đường Diệu à?"

Ôn Dĩ Ninh trầm mặc

"Tôi thấy có vẻ em chẳng thích lắm" Đường Kỳ Sâm lạnh lùng

Ôn Dĩ Ninh đáp,"Tôi không quản được hành động của anh ta"

"Không quản được nó nhưng lại quản tôi?" Đường Kỳ Sâm lớn tiếng

Ôn Dĩ Ninh cau mày tức giận, quay đầu nhìn chằm chằm Đường Kỳ Sâm, anh quay mặt đi, sự căng thẳng hiếm khi xuất hiện nơi anh, giữa hai người lúc này như có một cây cầu chia cách. Ngoài sự im lặng thì không còn gì khác

Đường Kỳ Sâm phiền muộn khởi động xe, hung dữ lái đi, con đường bị tắc bởi một chiếc Audi đang quay đầu, anh liên tục nhấn còi giục, thiếu điều tông thẳng xe vào. Ôn Dĩ Ninh không nhịn nổi, lạnh nhạt nói,"Nếu anh bận thì cho tôi xuống"

Bàn tay cầm vô lăng của anh siết chặt tới nỗi xanh tím, rồi anh bùng nổ,"Em đừng có mà nói chuyện với tôi"

Ôn Dĩ Ninh nổi giận," Đường Kỳ Sâm"

Lúc cô quay đầu lại thì lời nói đã vuột ra, đồng thời cô phát hiện ra sắc mặt anh không được ổn. Trên trán anh rịn mồ hôi, môi mím chặt, sống mũi cao nghiêm khắc.

Ôn Dĩ Ninh đoán có lẽ dạ dày anh lại đau. Nhưng mềm lòng chẳng được bao lâu thì lập tức bị lời nói lạnh băng của anh dập tắt,"Trước mặt tôi, em chưa bao giờ thốt được ra lời nào hay ho"

Ôn Dĩ Ninh nghẹn nín, cô dứt khoát áp người sát cửa xe, bày ra một ranh giới rõ ràng

Dọc đường về tới tận khu nhà Ôn Dĩ Ninh, hai người không hề nói thêm điều gì

Sau khi Ôn Dĩ Ninh xuống xe, Đường Kỳ Sâm lập tức kéo cửa kính lên. Đi được vài bước, cô ngoảnh đầu lại nhìn theo bản năng, cánh cửa kính dần khép chặt. Đường Kỳ Sâm đang gục trên vô lăng, khom người, cong lưng, run rẩy ôm lấy bụng

Cửa sổ hoàn toàn đóng kín, không còn nhìn rõ dáng người bên trong nữa. Ôn Dĩ Ninh cố đè nén sự bấ an, cất bước hòa vào bóng đêm

Hôm sau, cuộc họp hạng mục riêng buổi sáng bị hủy bỏ.

Nghe đồng nghiệp nói hôm nay Đường Kỳ Sâm không tới công ty

Hết giờ làm buổi sáng, Lý Tiểu Lượng gọi điện cho cô nói rằng anh đã tới Thượng Hải, chiều nay mẹ anh sẽ tới viện tái khám, nếu không sao thì sẽ xong sớm thôi

Tâm trạng nặng nề từ tối qua của Ôn Dĩ Ninh cuối cùng cũng tìm được lối thoát, hai người vui vẻ hẹn nhau đi ăn vào buổi tối

Sáu rưỡi, đúng giờ cô tới chỗ hẹn, Lý Tiểu Lượng không ở khách sạn năm sao lần trước nữa, anh thuê một phòng ở khách sạn Hanting gần viện. Địa điểm ăn cơm cũng chọn gần đó, lúc Ôn Dĩ Ninh tới thì anh đã gọi xong đồ ăn. Thấy cô anh tươi cười lên tiếng,"Tiểu Ninh!"

Ôn Dĩ Ninh cũng đáp lại,"Chào thầy Tiểu Lượng"

Lời chào của bọn họ lúc nào cũng tự nhiên thân thiết như thế. Bọn họ đã quá quen rồi, là đồng hương, là bạn bè, cũng từng thử làm người yêu. Dù mối tình không kết thúc hoàn mỹ nhưng không hề gây trở ngại tới tình bạn của hai người. Ví dụ như lúc gọi món, Lý Tiểu Lượng có thể tự gọi trước, bởi vì anh biết rõ sở thích của cô

Hai người nhiệt tình ăn một bữa ếch nướng than hoa

"Dì sao rồi anh?"

"Vẫn khỏe, bác sĩ kê thêm thuốc bổ xương. Anh có một người dì ở Thượng Hải, mẹ anh khám xong thì hào hứng tới chỗ dì chơi rồi"

"Vậy anh vẫn phải nhắc nhở bà chú ý nghỉ ngơi đấy, bớt làm lụng thôi, việc nhà anh cố gắng đỡ đần bà"

Lý Tiểu Lượng vui vẻ đáp ứng,"Được"

Ôn Dĩ Ninh ăn phải hạt tiêu, đầu lưỡi tê mất cả cảm giác. Trông bộ dạng cô lúc này Lý Tiểu Lượng bật cười, thản nhiên cầm giấy ăn vươn tay ra"Đừng nhúc nhích, mỡ sắp rớt hết xuống quần áo rồi kìa"

Anh nhẹ nhàng chạm tờ giấy ăn lên khóe miệng cô rồi ngồi xuống, vò tờ giấy, chưa ném mà nắm trong lòng bàn tay

Chiếc đũa của Ôn Dĩ Ninh khựng giữa không trung, cô cười,"Sau này có bạn gái rồi thì đừng làm mấy cái chuyện tốt bụng này nữa nhé"

Lý Tiểu Lượng cũng cười, lặng lẽ nhìn cô

"Anh đừng khó tính nữa, tìm một người thích hợp rồi tiến tới đi" Ôn Dĩ Ninh tiếp tục ăn

Lý Tiểu Lượng vẫn nhìn cô, dịu dàng nói,"Em cũng nói rồi mà, phải thích hợp. Ôi, còn em thì sao, lúc nào mới dẫn bạn trai tới gặp anh"

Ôn Dĩ Ninh gắp rau cải, mập mờ đáp,"Em chưa có"

Cô có hay không Lý Tiểu Lượng đương nhiên biết. Với tính cách của mẹ cô, chỉ cần bà biết chuyện thì dù có ở cách trăm dặm cũng rõ. Lúc Ôn Dĩ Ninh đỗ đại học, gặp ai Giang Liên Tuyết cũng khoe khoang tựa một con công xòe cánh. Tính nết này của bà đã đắc tội không ít hàng xóm láng giềng, vận đổi sao rời, tới một độ tuổi nhất định, con cái bọn họ đều sẽ thành gia lập thất yên ổn cuộc sống, thỉnh thoảng bọn họ lại dùng chuyện này để đá xoáy Giang Liên Tuyết, "Ơ kìa! Dĩ Ninh vẫn chưa tìm được đối tượng hả, không phải đàn ông thành phố ưu tú lắm sao?"

Cả bụng oán khí nhưng Giang Liên Tuyết chỉ đành phải nuốt xuống

Lý Tiểu Lượng tiếp lời, buột miệng,"Vậy thì tốt, hai ta góp lại thành đôi, sống tiếp qua ngày thôi"

Ôn Dĩ Ninh ho dữ dội tới nỗi mặt đỏ bừng, hơi thở đứt quãng. Ánh mắt Lý Tiểu Lượng thoáng ảm đạm rồi nhanh chóng tươi cười,"Đùa thôi đùa thôi, làm gì mà em sợ thế. Được rồi được rồi, không trêu em nữa, mau uống chút nước đi"

Đợi cô bình tĩnh, Lý Tiểu Lượng khéo léo tránh chủ đề này,"Đúng rồi, mẹ em có nhờ anh mua ít thuốc cho bà đấy"

Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu

"Chỉ là thuốc tiêu viêm bình thường thôi, nhưng mà bà cứ khăng khăng phải mua đúng nhãn hiệu"

"Ừ, anh tiện thì mua giúp bà đi, bà muốn làm gì thì làm"

Lý Tiểu Lượng ở lại Thượng Hải hai ngày, trường học còn tiết dạy cho nên anh không nghỉ nhiều được. Đúng là bạn bè tâm linh tương thông, đồ đạc anh không mang theo nhiều nhưng lại xách hẳn hai túi đặc sản to đùng cho Ôn Dĩ Ninh, toàn là đồ ăn Tương Giang, thịt chân giò xông khói đã được cắt thành tảng nhỏ và đóng thành từng túi để bảo quản, mỗi túi đủ cho một lần ăn. Bên trong còn có một hộp đa năng đựng gừng tỏi đã được thầy Tiểu Lượng xắt gọn gàng ngay ngắn.

Lý Tiểu Lượng nói,"Rảnh thì tự nấu cơm đi chứ, anh cắt hết cho em rồi. Giữ gìn sức khỏe nhé tiểu Ninh, bao giờ em về chúng ta lại tụ tập. Chuyện ở nhà em cứ yên tâm, anh sẽ để ý gì Giang giúp em, có gì cứ gọi điện cho anh"

Người đàn ông cao 1m9 nhưng tâm tư lại rất tinh tế, dịu dàng. Thầy Tiểu Lượng phóng khoáng rời đi, lưng đeo hai túi lớn, một tay đỡ mẹ, bóng lưng vững chãi tựa một ngọn núi lớn. Sau khi anh đi, Ôn Dĩ Ninh gọi điện cho Giang Liên Tuyết. Vốn định hỏi thăm tình hình nhưng bà cả ngày mài mông trên bàn mạt chược, lại còn bảo cô đừng quấy rầy mình kiếm tiền

Ôn Dĩ Ninh a lô hồi lâu nhưng tín hiệu bị gián đoạn rồi ngát. Vừa cúp máy thì có điện thoại gọi tới, thấy tên người gọi, Ôn Dĩ Ninh đã không muốn nhận, nhưng đúng lúc đó bả vai cô bị người qua đường đụng phải, ngón tay theo quán tính nhấn phải nút nghe.

Đường Diệu nói,"Tôi trông thấy cô này"

Ôn Dĩ Ninh sởn gai ốc, lập tức nhìn quanh

"Ngoảnh đầu lại, bên trái cô"

Xe Đường Diệu dừng ở cổng khu đỗ xe, lần này cậu không tự mình lái mà ngồi ở ghế phó, chiếc Mercedes-Benz S600 đỗ ở đó, cửa xe trượt xuống, cậu nghiêng đầu cười với Ôn Dĩ Ninh,"Người đẹp, lần đầu chạy xe thuê, cô chiếu cố chút đi"

Ôn Dĩ Ninh vẫn còn đặt điện thoại bên tai, khựng lại nở nụ cười

Chưa bao giờ Đường Diệu phải khiến phụ nữ khó xử, lúc nào cậu ta cũng dùng cách của mình để hóa giải tình cảnh xấu hổ, đây là điểm nổi bật của cậu ta. Cậu ta trắng trợn theo đuổi cô, nhưng vẫn giữ lại cho cố sự tôn trọng và tự do. Ôn Dĩ Ninh mở cửa lên xe, Đường Diệu lấy từ ngăn đựng đồ chai nước, vặn nắp rồi đưa cho cô

"Hôm nay tôi may thật đấy, ước gì được nấy, tiết kiệm được một chuyến đón được cô, đi thôi Dĩ Ninh, tôi mời cô ăn lẩu" Con người này đúng là thẳng thắn, không mất thời gian quanh co, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề,"Đừng từ chối, lần trước cô mời, lần này tôi trả lại, tôi không thể thiếu nợ phụ nữ được"

Ôn Dĩ Ninh dở khóc dở cười,"Thế là lỗi của tôi rồi"

Đường Diệu cười,"Cô xem, bây giờ hoa tôi cũng không tặng, cô yên tâm hơn phải không? Từ chối đi ăn là mai tôi lại tặng tiếp đấy nhé"

"Tôi sợ anh thật" Ôn Dĩ Ninh gật đầu,"Vậy chỗ cũ ?"

"Được "

Tài xế đưa bọn họ tới nơi rồi bị Đường Diệu đuổi đi. Người tài xế này theo Đường Diệu cũng đã lâu, cùng trở về với cậu từ Mỹ. Anh ta hỏi Đường Diệu,"Không cần xe nữa ạ?"

Đường Diệu phất tay,"Không cần, tí về tôi bắt xe"

Ôn Dĩ Ninh thực sự buồn cười, Đường Diệu quay đầu vừa khéo bắt được biểu cảm này, nhíu mày hỏi,"Chưa từng gặp lãnh đạo gần gũi thế này à?"

"Dạ dạ dạ" Ôn Dĩ Ninh thoải mái nói

"Tôi còn đang muốn tạo cơ hội ở riêng với cô đây" Đường Diệu bất ngờ nghiêm túc đánh úp, gây khó dễ cho cô nhưng vẫn khéo léo giữ đúng chừng mực

Ý của Đường Diệu là, tôi vẫn còn muốn theo đuổi cô đấy

Gọi đồ ăn xong, hai người ngồi tại chỗ đượi, Đường Diệu cúi đầu check mail, Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu uống nước, chợt thấy cậu ta hỏi một câu,"Anh tôi cũng từng dẫn cô tới ăn lẩu hả?"

Ôn Dĩ Ninh bị sặc, che miệng ho khan, mãi không ngớt

Đường Diệu chăm chú nhìn cô, giọng điệu đầy thâm ý,"Theo đuổi con gái không nắm được sở thích của người ta thì sao mà đuổi kịp? Nhưng mà dạ dày anh ấy không tốt, đi ăn cơm Tây còn tạm được"

Nghe Đường Diệu nói vậy, Ôn Dĩ Ninh cảm thấy hơi khó chịu

"Hôm qua lúc chơi bóng rổ tôi đã nhìn ra sự ngông cuồng của anh ấy xông thẳng về phía tôi. Với tính cách của anh ấy, rất ít khi kích động như thế" Đường Diệu rót nước cho cô, bất ngờ hỏi,"Anh ấy và cô từng ở bên nhau phải không?"

Ôn Dĩ Ninh ngạc nhiên, sự hốt hoảng lóe lên rồi nhanh chóng biến mất

Đường Diệu nói tiếp,"Cô không nhận ra ư, anh ấy không định gạt tôi. Anh ấy có thể kiềm chế thế cũng quá ổn rồi, nếu anh ấy muốn giấu diếm chuyện gì thì sẽ làm trót lọt hơn nữa. Tôi biết xen vào đời sống riêng tư của cô là việc làm không lịch sự, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, vì sao cô không chấp nhận anh ấy?"

Ôn Dĩ Ninh nhìn Đường Diệu, vốn muốn dùng thái độ phớt lờ, thờ ơ để biểu đạt ý tứ, cậu đoán sai hết rồi. Nhưng Đường Diệu nhìn cô quá chăm chú, quá dịu dàng, quá từ bi, quá yên tĩnh, quá kiên định, thậm chí trong một giây phút, trong đôi mắt của cậu ta thấp thoáng cả bóng dáng của Đường Kỳ Sâm

Ôn Dĩ Ninh chợt bừng itnhr, cúi đầu, quá khứ và hiện tại đan xen, trộn lẫn với nhau. Cô chưa từng nói với ai về nó, cũng không dám nói. Hễ có ai mang tới cho cô một vài phần ảo giác tín nhiệm, nội tâm cô lập tức cẩn thận tạo thành một khe hở, dù bé nhưng cũng đủ trải lòng, tháo dỡ mọi sự phòng bị

Cô nhìn mặt bàn, chậm rãi bình thản kể,"Tôi và anh ấy quen nhau lâu rồi nhưng giữa chúng tôi không có gì xảy ra cả, là tôi tình nguyện, là tôi tự mình đa tình. Có thể là sai lầm, có thể là hiểu lầm đã được giải thích rõ, nhưng không phải chuyện tình cảm nào cũng có một kết thúc. Đã nhiều năm trôi qua, tôi cũng đã trưởng thành, không còn là cô gái cố chấp theo đuổi người ta chỉ để nhận lại một chút ấm áp nữa"

Ôn Dĩ Ninh cực kỳ yên tĩnh, khái quát cả câu chuyện bằng một lời kể ngắn ngủi, ,thẳng thắn khách quan kể cho Đường Diệu và cũng là nói cho chính bản thân mình nghe. Ánh mắt cô ngước lên, thản nhiên đối diện ánh mắt của Đường Diệu,"Nói tóm lại, tôi và anh ấy đã hết duyên rồi"

Đường Diệu có vài giây thất thất trước ánh mắt của Ôn Dĩ Ninh

Khóe miệng Đường Diệu khẽ nhếch lên, cười nhạt,"Vậy cô còn yêu anh ấy không?"

Ôn Dĩ Ninh quả quyết lắc đầu

"Còn thích không?"

"Khác gì nhau?"

"Đương nhiên là khác"

Đường Diệu nói,"Giống như việc kinh doanh, đơn hàng lớn không thể giải quyết xong trong một lần. Cần phải nỗ lực, cần phải tranh thủ, cần có vô số bữa tiệc xã giao, vô số cuộc đàm phán, cuối cùng mới nhận lại được kết quả tốt nhất"

Ôn Dĩ Ninh hiểu rõ ý cậu, nếu còn thích thì một phần nào đó trong cô vẫn sẽ để tâm cố gắng, tranh thủ, đàm phán.

Đường Diệu nhìn vẻ ngập ngừng và bối rối của cô, khẽ cười rồi đổi chủ đề,"Dĩ Ninh, cô sợ Đường Kỳ Sâm à?"

Lần này, cô gần như không do dự, buột miệng,"Sợ"

Nói xong, ngay cả cô cũng phải ngẩn người. Sự áp lực đã sớm kết thành những sợi dây leo quấn quít đan thành một tấm lưới ngay cả gió cũng không lọt qua, ghim thẳng vào trong máu thịt cô, cô còn cho rằng, quá khứ đã tạo thành tổn thương và bóng ma tâm lý

Cô chưa bao giờ nghĩ về nó, thật ra bởi vì cô sợ

Sợ lòng can đảm của mình bị dẫm nát, sợ giao trái tim rồi chỉ nhận lại đớn đau

Con người là thế, sợ gì tránh đó

Như vậy, rốt cục tiếng lòng và bản chất câu trả lời, rốt cục là gì

Ôn Dĩ Ninh rũ mắt, ngồi cô đơn ở đó. Đường Diệu là người rất giỏi phân tích, cậu quan sát cô bằng ánh mắt của một người thợ săn, và thích nhất phương pháp dùng lời nói sắc bén để công phá phòng tuyến của đối thủ

Nhưng khoảnh khắc này, Đường Diệu lại không nỡ

May mắn thay, người phục vụ đúng lúc bưng nồi lẩu và đĩa đồ ăn kèm được xếp trong một cái đĩa lên, chu đáo tặng thêm hai chai coca. Đường Diệu để chai coca của cô sang bên cạnh, thản nhiên nói,"Ừ, đừng uống coca. Nào, để tôi nhúng cho cô ít thịt dê"

Bữa ăn này có vẻ không suôn sẻ lắm, Ôn Dĩ Ninh luôn im lặng, sức ăn cũng giảm hơn so với bình thường. Sau khi thanh toán, Đường Diệu vỗ vai cô, cười

trêu chọc,"Đi thôi cô gái, hôm nay không thể để cô ăn uống thỏa thuê là lỗi của tôi, mai cô cho tôi cơ hội dẫn cô đi ăn cơm Tây chuộc tội được không?" Con người này, có đôi mắt nhìn người, cũng có trí tuệ, dù có rơi vào cục diện khó khăn cũng không tự chặt đứt hi vọng

Đường Diệu thực sự đưa Ôn Dĩ Ninh về bằng taxi, không hề tỏ ra là con nhà giàu kiêu căng ngạo mạn, cũng không tự cao tự đại, không có tật xấu nào khác người. Ngồi trong xe cậu ta cũng chỉ trò chuyện cùng bác tài vài câu

Sau nửa chặng đường yên tĩnh, Đường Diệu quay đầu nhìn Ôn Dĩ Ninh, dứt khoát đặt bàn tay trái lên mu bàn tay phải của cô. Ngón tay ấn áp trơn nhẵn, cậu nói,"Dĩ Ninh, tôi thích em nên mới theo đuổi. Em có thể thử ở bên tôi, nếu có thể thành thì tốt. Nếu không thể, em đi tôi sẽ không níu kéo"

Cậu nắm lấy tay cô, cố gắng đan bàn tay vào nhau. Cửa kính xe đang kéo xuống, gió từ bên ngoài lùa vào thổi tung mái tóc Đường Diệu, sóng mũi cao nổi bật tôn lên gương mặt hấp dẫn

Im lặng hai giây, Ôn Dĩ Ninh quay đầu, nhẹ nhàng rút tay ra

___

Hôm sau là thứ sáu

Kha Lễ tới công ty rất sớm, sắp xếp xử lý các hồ sơ tồn đọng trong hai n gày qua một lần, cầm theo những văn kiện cần phê duyệt gấp, còn những cái không gấp thì cậu để lại. Đường Kỳ Sâm truyền nước hai hôm ở chỗ lão Trần, Kha Lễ không dám để anh làm việc quá sức

Đúng giờ, Đường Kỳ Sâm bước vào văn phòng, âu phục màu đậm cũng không che giấu được sắc mặt nhợt nhạt của anh, ngược lại tinh thần anh rất tốt, anh nhanh chóng vùi đầu vào công việc

Kha Lễ đưa số thuốc mà anh cần uống cho thư ký, dặn đúng chín giờ mang vào, tiện thể nhắc anh nghỉ ngơi chút. Lần này lão Trần kê tận năm vị thuốc đông y, vừa mở nắp mùi cay đắng xộc ra. Kha Lễ vừa đứng bên cạnh đưa văn kiện qua cho anh ký duyệt, vừa báo cáo,"Có tin đồn về chuyện chúng ta hợp tác kỹ thuật với Minh Diệu Khoa Chế trong dự án trí tuệ nhân tạo lần này"

Ánh mắt Đường Kỳ Sâm sắc lạnh,"Đáng tin không?"

"Là ý của ông cụ. Hai hôm nay anh ốm, có lẽ ông cụ sẽ sớm tìm anh nói chuyện thôi" Kha Lễ đáp

Đường Kỳ Sâm đặt mạnh chén thuốc xuống bàn, tức giận,"Còn nói cái gì nữa, bước tiếp theo là đưa thẳng lên hội đồng quản trị rồi"

Kha Lễ nói," ́y,Đường tổng"

Đường Kỳ Sâm từ tốn gật đầu,"Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi"

"Vậy Đường Diệu..."

"Nếu nó muốn vào Á Hối cũng không phải không thể. Ông cụ lớn tuổi nên hồ đồ rồi,nhìn người toàn dựa vào tâm trạng" Đường Kỳ Sâm tự mình cân nhắc, không nói thêm gì nữa, chỉ dặn Kha Lễ,"Đúng rồi, cậu đặt giúp tôi bó hoa"

"Hoa?" Kha Lễ chần chừ,"Hoa gì ạ?"

"Hoa hồng"

Kha Lễ hiểu ý,"Được, em lập tức làm"

"Đợi đã" Đường Kỳ Sâm gọi giật lại,"Màu hồng nhạt nhé"

Kha Lễ ra ngoài không bao lâu thì thư ký nhận điện thoại nội bộ lập tức bước vào xin ý kiến,"Đường tổng, Diệu tổng tới"

Đường Kỳ Sâm nhướng mày, trầm gióng nói,"Mời cậu ấy vào"

Anh ngồi thẳng người, cài nút áo vest, khép toàn bộ văn kiện trên bàn vào,tiếng gõ vang lên, Đường Diệu bước vào gật đầu mỉm cười,"Anh"

Đường Kỳ Sâm chỉ ghế sofa,"Nào, ngồi đi"

Đường Diệu tới đây hoàn toàn nằm trong dự doán của anh, lý do thì quá rõ ràng rồi

Dự án trí tuệ nhân tạo về định vị giao thông mà Đường Kỳ Sâm đang thúc đẩy rất khó khăn, trình lên hội đồng quản trị mấy lần mà chưa được phê duyệt. Trong lúc này, ông cụ lên tiếng bắt tay với Minh Diệu Khoa Chế cùng hưởng lợi chung.

Nhìn có vẻ như Đường Diệu không liên quan tới chuyện này, là một nhân vật trong sạch không màng thế sự. Nhưng Đường Kỳ Sâm biết người em trai này của anh có tài có năng, cũng đủ khôn ngoan. Hai người đã giao tranh vài lần, đều là người từng trải, ai cũng thẳng thắn bộc trực, phản ứng nhanh ngộ tính mạnh.

Đường Diệu toàn về chuyện riêng tư, cảnh tượng lúc này trông có vẻ anh em một nhà hòa thuận. Nhưng không biết từ lúc nào chủ đề lại liên quan tới dự án. Lời nói của Đường Diệu lộ ra sự sắc sảo, ý tứ trong lĩnh vực này Đường Kỳ Sâm chỉ là tay ngang, không thể dùng tuổi tác để đánh giá trình độ, có sai sót thì về tình về lý vẫn có thể tha thứ được.Cậu ta còn noits, được ông cụ coi trọng, và là một thành viên của Đường gia, cậu ta rất sẵn lòng vì anh cả giải quyết vấn đề

Lời nói ẩn giấu gươm đao, đâm thẳng vào trái tim Đường Kỳ Sâm

Khoảng thời gian này, công việc của Đường Kỳ Sâm quá bận rộn, ở bên Ôn Dĩ Ninh cũng chẳng thuận lợi, hai hôm trước còn phải chịu đựng cơn đau dạ dày tới truyền nước ở chỗ lão Trần, cho nên tâm trạng cực kỳ không tốt. Sắc mặt anh lúc này vẫn bình thường, nhưng đáy mắt đã toát lên sự lạnh lẽo, mất kiên nhẫn

Đường Diệu nhìn đồng hồ cười nói,"Anh, thật ra không phải em tới thăm anh đâu"

Đường Kỳ Sâm vắt chéo chân ngồi trên sofa nhìn Đường Diệu

"Em tới đón bạn gái đi ăn trưa" Đường Diệu hớn hở,"Bây giờ theo đuổi phụ nữ cũng dễ nhỉ, đi ăn cùng người ta vài bữa lẩu, tặng vài bó hoa là đã đồng ý" Từng chữ cậu ta nói ra tựa như thời tiết Thượng Hải hôm nay, trời trong nắng ấm

Ánh mắt Đường Kỳ Sâm nhìn thẳng vào ánh mắt của Đường Diệu, cắt ngang, nói rõ từng chữ,"Đừng có trêu chọc tới cô ấy"

Giọng nói nhẹ nhàng, môi mím chặt, thẳng thắn lên tiếng, hoặc có thể cho rằng đó là một lời cảnh cáo

Trong giây phút này, Đường Diệu đã có thể xác nhận 100% điểm yếu của Đường Kỳ Sâm nằm ở đâu

Yên tĩnh vài giây, Đường Diệu thản nhiên cười,"Đã trêu chọc mất rồi, làm sao giờ?"

Đường Kỳ Sâm buông chân xuống, rồi thong thả đứng lên

"Khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, em và anh tự dùng bản lĩnh của mình, không cần phải nhường nhau" Đường Diệu cũng đứng dậy, bầu không khí trở nên đặc quánh, giọng nói của cậu ta mang theo ám khí ngầm,"Anh, ngại quá em thắng rồi. Nhưng lại nói về chuyện này, căn nhà Dĩ Ninh thuê nhỏ quá, không thể đặt được một cái giường lớn, hai người nằm ngủ..."

Chữ "ngủ" vừa ra khỏi miệng thì nắm đấm của Đường Kỳ Sâm đã trực tiếp giáng xuống

Bị đấm trúng, Đường Diệu theo bản năng phản kháng lại, cậu ta nắm lấy cổ tay Đường Kỳ Sâm, ngăn không cho anh ra tay lần nữa. Thật ra, Đường Kỳ Sâm đã buông tay, nhưng giờ bị Đường Diệu giữ nên không thể rút về

Đúng lúc này, "Đường tổng"

Cửa phòng làm việc mở ra, Kha Lễ đang định tiến vào lập tức sững lại. Đường Kỳ Sâm nhìn theo hướng phát ra tiếng động, thấy người vừa tới, anh không khỏi giật mình

Ôn Dĩ Ninh đứng bên cạnh Kha Lễ, ánh mắt sợ hãi, không thể tin nổi

Cùng lúc đó, Đường Diệu thuận theo ngã vật xuống, lảo đảo ngồi xổm trên mặt đất, ôm bụng đau đớn.

Ôn Dĩ Ninh nhìn Đường Kỳ Sâm, theo bản năng lùi về phía sau. Ánh mắt lạnh lùng thẳng thắn của cô kéo rộng khoảng cách giữa hai người. Và người đàn ông đứng đối diện, trong mắt cô không khác nào ác quỷ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play