Thời gian trôi qua từng phút từng giây, một tiếng, hai tiếng, đám người Bạch Trừng rốt cuộc đã đến được bờ sông. Họ phát hiện nơi này có một chiếc trực thăng quân dụng đã rơi xuống, cả chiếc máy bay đang tỏa ra hơi nước, phi công đã ngã xuống tronng đống sắt vụn chỗ tay lái, đầu chảy đầy máu. Bọn họ vừa phát hiện người còn một hơi thở liền kêu dị năng giả mộc hệ đến, bắt đầu trị liệu.
Động thực vật biến dị trên xe bỗng dưng nhao nhao cả lên, tất cả xuống khỏi xe, ùa đến chỗ vết máu cách đó không xa, trông chúng có vẻ nhốn nháo bất an.
Mọi người cũng đi theo, chỉ có vết máu và mấy cái dấu chân máu, Bạch Trừng nói: “Chắc là máu của Đàm Đàm.”
Trừ cái tay bị chặt đứt, Lâm Đàm Đàm chưa bao giờ bị thương còn chảy nhiều máu đến vậy... Trong lòng mọi người nghiêm nghị hẳn lên.
Sau đó họ tiếp tục đi dọc bờ sông, mãi đến nơi cuối cùng xuất hiện tín hiệu.
Lọt vào tầm mắt họ là chiếc cầu lớn đã gãy, chiếc cầu do Diệp Tiêu phụ trách đã bị hoàn toàn bị hủy, cách đó mấy màn mét, trên một chiếc cầu khác còn một nửa chiếc chiến cơ treo lủng lẳng, do đuôi của nó mắc vào dây thép mới không bị rớt xuống sông.
Bạch Trừng ở trong xe híp mắt lại, dùng ống nhòm nhìn sang chiếc cầu kia. Máy dò sinh mệnh của Giang Hiểu Thiên đột nhiên kêu lên, anh ta lập tức nói: “Có người!”
Kết quả, họ tìm được Hàn Anh vẫn còn sống bên cạnh chiếc chiến cơ. Gã như biến thành một nười máu, máu trong người sắp chảy khô hết rồi, gần đó còn mấy con zombie muốn tóm lấy gã, nhưng chiếc chiến cơ nằm ngay chỗ cầu gãy, chúng không thể đến gần được.
“Vậy mà tên này vẫn còn sống!” Giang Hiểu Thiên trừng mắt.
Bạch Trừng sầm mặt, chỉ huy người cứu Hàn Anh xuống.
“Anh cứu gã làm gì?” Giang Hiểu Thiên lầu bầu.
“Cứu về cho Diệp Tiêu xử lý.” Bạch Trừng đáp.
Hàn Anh bị tro ngược bên cạnh chiến cơ, hai chân đã bị phần gãy của chiến cơ đè vào thịt mới không rớt xuống sông. Dị năng giả mộc hệ phóng ra dây mây muốn kéo người ra nhưng không được. Bạch Trừng thản nhiên nói: “Vậy cắt chân đi, chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí tại đây.”
Từ Ly nghe xong câu này, nhanh chóng bước lên phía trước, không rút kiếm mà giơ một cây đao lên, ấn một cái nút trên cây đao, sau đó vẫy tay bổ xuống, một luồng sáng vàng xẹt qua, vô cùng chuẩn xác chém đứt hai chân Hàn Anh ở cách đó bảy, tám mét. Hàn Anh rơi thẳng xuống, bị mộc hệ dị năng giả túm về, quăng trên đất.
Hàn Anh đang hôn mê bị chấn động làm cho tỉnh lại, cảm giác hai chân đau đớn đến mức thét lên, sau đó lại nghiêng đầu, ngất đi.
Bạch Trừng lạnh lùng nói: “Cứu gã, đừng để gã chết.”
Đưa Hàn Anh theo, tiếp tục tiến về phía trước, đến chỗ định vị được, họ phát hiện đó là lòng sông, đám người đứng trên bờ chỉ thấy một mặt sông tĩnh lặng, chưa phát hiện được gì cả.
Giang Hiểu Thiên nuốt một ngụm nước miếng, có lời lại chẳng dám nói, sợ bị ứng điềm xấu. Trình Kỳ Nam bỗng nói: “Họ còn sống, chắc đang ở gần đây.”
Bạch Trừng xuống bờ đê, lấy một chiếc ca nô trắng tinh từ không gian ra, ai cũng không biết anh ta lấy được thứ này từ lúc nào, thoạt nhìn có vẻ rất mới, anh ta nói: “Chúng ta đến đó xem.”
Từ Ly đột nhiên ngăn lại: “Đợi đã, trong nước có cái gì đó!”
Trình Kỳ Nam cũng lên tiếng ngay lúc đó: “Có nguy hiểm, đừng xuống nước.”
Một đám chuột biến dị cũng kêu lên, hai con ngỗng lớn cũng có vẻ bất an.
Mọi người lập tức dừng lại, cẩn thận nhìn mặt sông. Chợt bọn họ thấy một cái bóng khổng lồ bơi qua rồi đột ngột trồi lên mặt nước.
Tất cả đã thấy rõ nó, một cái đuôi cá khổng lồ, phần mình hơi bẹp, trên to dưới nhỏ, có màu nâu xám, hoàn toàn không nhận ra được nó là giống gì. Nó nhảy lên cao, kéo theo một cái bóng lớn, muốn từ trên không đập xuống đám người bên bờ.
Từ Ly lại vung đao, ánh sáng vàng xoẹt qua kém thứ đó làm đôi, nặng nề rơi vào trong nước. Máu tươi nhuộm đỏ mặt sông trong nháy mắt, sau đó trong nước lại có thứ gì đó nhanh chóng bu lại, hung tàn gặm cắn hai nửa cái xác của con cá.
Mọi người hít sâu một hơi, chúng đều là sinh vật biến dị, đủ loại cá, còn có một con cua cực lớn.
Bạch Trừng thu ca nô về, mọi người lên bờ tránh bị chúng nó tấn công.
Một đám người sắc mặt khó xem, tràn ngập lo âu, trong sông nguy hiểm nhường này, nếu Diệp Tiêu và Lâm Đàm Đàm cùng rơi xuống nước, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến lúc nãy khi Lâm Đàm Đàm ngắt cuộc gọi ngoài ý muốn, có tiếng bộ đàm rơi xuống, thật làm người ta bất an, cũng may Trình Kỳ Nam đã nói họ còn sống.
Bọn họ ở trên bờ còn chưa nghĩ ra cách gì, Giang Hiểu Thiên điều khiển máy phát hiện sinh mệnh của anh ta, bắt đầu dò tìm khắp nơi trên mặt sông.
Cùng lúc đó, trong ụ đất, Diệp Tiêu mở mắt ra.
Anh thầm nghe một ít động tĩnh bên ngoài, còn chưa nhận thức rõ đã bị tiếng động bên cạnh làm cho giật mình.
Bên tai anh truyền đến tiếng khóc nho nhỏ, anh cuống quýt quay đầu lại, mơ hồ thấy Lâm Đàm Đàm đang khóc.
“Đàm Đàm!” Anh vội sờ tay lên mặt vô, chạm đến nước mắt trên mặt cô, vội vàng đánh thức cô dậy: “Đàm Đàm! Đàm Đàm!”
“A!” Lâm Đàm Đàm bừng tỉnh, hoảng sợ bật dậy, hiển nhiên cô đã quên mình đang ở trong ụ đất mình làm ra, may là Diệp Tiêu ở bên cạnh đã kịp thời đưa tay ra che đầu cô mới giúp cô không bị đụng đầu.
“Ưm..” Lâm Đàm Đàm nhanh chóng tỉnh táo lại, biết mình đang ở đâu, cô nhìn sang người bên cạnh: “Diệp Tiêu?”
“Anh đây, em sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?”
Lâm Đàm Đàm mơ hồ nhớ lại cảnh trong mơ, trái tim vẫn còn thấy hồi hộp. Cô mơ thấy mình ở một nơi tối như mực, tìm thế nào cũng không thấy Diệp Tiêu, hoảng đến khóc ầm lên.
Cô lau nước mắt, dùng giọng mũi đáp lại: “Không có gì.” Bắt lấy bàn tay ấm áp của Diệp Tiêu cô mới thấy trong lòng yên ổn hơn, nhỏ giọng hỏi: “Anh thấy khá hơn chút nào chưa?”
“Ừm, chắc là có thể đứng lên, anh nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, hình như có cái gì đang bay, giống như máy bay không người lái.”
Lâm Đàm Đàm rất tin tưởng thính lực của Diệp Tiêu, dù cô chú ý dỏng tai cũng không nghe thấy gì. Cô cẩn thận đứng lên, đặt tay lên ụ đất, ụ đất lập tức tan rã, chảy xuống như cát.
Nhìn ra bên ngoài, bầu trời vẫn màu lam, sáng sủa, chỉ là mặt trời đang ngả về tây, chắc tầm ba, bốn giờ chiều. Cô không thích ứng nên nhắm chặt mắt, chờ mắt thích ứng lại với ánh sáng, nhìn quanh một vòng, không phát hiện gì bất thường mới thò đầu ra xem xét một phen. Xác định xung quanh không có nguy hiểm, cô mới đâm thủng một lỗ lớn, cả người bò ra ngoài.
Sau đó, cô nhìn thấy trên mặt sông có một vật nhỏ bay tới bay lui, bên bờ đối diện còn có mấy người nhỏ như con kiến.
Cô kể lại tình huống cho Diệp Tiêu, Diệp Tiêu bảo: “Cậu ấy tìm được chúng ta rồi, cho anh ra ngoài đi.”
Lâm Đàm Đàm làm cả ụ đất tan đi, đỡ Diệp Tiêu rruwngs lên.
Quần áo trên người Diệp Tiêu nhăn dúm cả lại, vẫn còn ẩm ẩm dính dính, toàn là máu sềnh sệch, vết máu cũ và mới trộn lẫn vào nhau làm Lâm Đàm Đàm kinh hãi. Anh vẫn còn đang đổ máu, chỉ là không nghiêm trọng như lúc nãy, dù có thể đứng lên nhưng vẫn không có sức.
Lòng cô thắt lại, vội dùng đất lấp kín nơi anh vừa nằm rồi dùng chăn che cả người anh lại, không để mùi máu tản ra quá nhiều.
Diệp Tiêu nhìn cô, đôi mắt cô hơi đỏ, may mà không có gì nghiêm trọng, cô cũng đã có tinh thần hơn trước. Anh đau lòng nắm lấy tay cô, nhìn về phía mặt sông đối diện.
“Là người của chúng ta sao? Ống nhòm của em mất rồi, nếu không chúng ta có thể nhìn thấy rõ hơn.” Lâm Đàm Đàm nói. Khaongr cách quá xa, nếu phía đối diện không lộ cả người ra thì vốn cũng không thấy rõ được.”
Diệp Tiêu nói: “Đây chắc là máy bay không người lái của Hiểu Thiên.”
Lâm Ddàm Đàm nhìn máy bay không người lái bay trên mặt sông: “Hình như bọn họ không chú ý tới chúng ta.”
Diệp Tiêu nhìn rừng cây chắn gió phía sau: “Vậy chúng ta sẽ nhắc nhở họ. Đàm Đàm, phóng hỏa.”