Lâm Đàm Đàm nhìn theo ánh mắt Diệp Tiêu liền biết ý, cô nâng tay phóng ra một ngọn lửa, đập vào thân cây, lửa bốc cháy hừng hực ngay lập tức, từ thân cây lên đến ngọn cây, ánh lửa và khói bụi bay vút lên trời.

Động tĩnh bên này khiến cho đám người Giang Hiểu Thiên ở phía đối diện chú ý, Bạch Trừng lập tức lia ống nhòm qua, sau đó nhìn thấy hai người đang đứng trước cây cháy.

Anh ta vui vẻ nói: “Ở đó! Trên bờ đối diện!”

Giang Hiểu Thiên nhanh chóng điều khiển máy bay không người lái bay qua.

Trong lúc chờ, Diệp Tiêu cũng thấy cá biến dị đang bơi dưới nước, Lâm Đàm Đàm nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta làm sao về bên đó đây?”

Không thể vượt sông, cầu cũng đã hủy, trên chỗ cầu gãy hẹp nhất cũng là một chỗ trống rộng 200 mét, nếu chỉ 70 hay 100 mét cô còn có thể dùng dị năng thổ hệ và kim hệ nối tiếp nhau, khoảng cách dài hơn thì cô cũng không còn cách nào.

Không thể bay trên không, chẳng lẽ họ phải đi đường vòng?

Nếu có một chiếc máy bay trực thăng đón họ thì hay quá, nhưng không biết phía đối diện có máy bay trực thăng hay không.

Lâm Đàm Đàm nhớ chiếc máy bay trực thăng lúc trước chở cô đã bị rơi xuống, cô cho rằng nó đã rơi xuống tan tành, chỉ sợ giờ chỉ còn là sắt vụn, không biết phi công có còn sống hay không?

Nghĩ ngợi một hồi, cô sợ Diệp Tiêu bị áp lực, an ủi: “Tạm thời không về được cũng không sao, chỉ cần có đầy đủ tinh hạch, chờ anh khôi phục sẽ không còn nguy hiểm gì nữa. Chúng ta sẽ đi tìm xe, đường vòng về cũng nhanh... A, nhưng em không biết lái xe, cũng không biết đường.”

Thấy cô lo lắng cho mình, Diệp Tiêu mỉm cười, vừa rồi thấy cô khóc trong lúc mơ anh còn rất lo, giờ xem ra có thể yên tâm hơn rồi.

Lâm Đàm Đàm đang không biết họ phải làm sao thì thấy một chiếc máy bay không người lái bay về phía họ. Biết người bên phía đối diện đã phát hiện họ, cô lập tức phóng ra một kim nhận chém ngã cái cây đang cháy, tránh để lửa lan đến những cây cối xung quanh, gây ra động tĩnh quá lớn sẽ dẫn tới những thứ khác.

Máy bay không người lái bay đến trước mặt họ, Diệp Tiêu nói ngắn gọn với camera: “Lấy mấy cái máy truyền tin qua đây, tinh hạch nữa, mộc hệ, thủy hệ và phong hệ, càng nhiều càng tốt.”

Máy bay không người lái có thể thu được hình ảnh nhưng không thể thu được âm thanh, mọi người qua màn ảnh thấy được dáng vẻ trọng thương của Diệp Tiêu, hai người trông rất chật vật nhưng may là còn sống, cũng không thiếu tay gãy chân, ai cũng thở phào một hơi.

Bạch Trừng từng học cách đọc môi, dù không giỏi lắm nhưng vẫn có thể căn cứ vào hình dáng khuôn miệng của Diệp Tiêu khi phát âm để đoán đại khái anh đang nói gì, lập tức chuẩn bị những gì anh cần, sau đó để một chiếc máy bay không người lái khác đưa qua mặt sông.

Lâm Đàm Đàm sợ Diệp Tiêu đứng không nổi nên đỡ anh ngồi xuống, đợi chiếc máy bay không người lái thứ hai đến, cô vội vã lấy đồ xuống. Bên trong là một cái máy truyền tin có dạng đồng hồ, còn có một đống tinh hạch, đúng là bốn loại Diệp Tiêu yêu cầu, trọng lượng vừa đúng sức tải của máy bay không người lái, phẩm chất cũng tốt nhất.

Cô vui vẻ đưa máy truyền tin cho Diệp Tiêu, sau đó vội vàng cầm một viên tinh hạch mộc hệ lên hấp thu.

Diệp Tiêu mỉm cười nhìn cô, anh cũng cầm một viên tinh hạch phong hệ chậm rãi hấp thu, đồng thời cũng nói chuyện với Bạch Trừng.

Bạch Trừng: “A Tiêu, hai người sao rồi?”

Diệp Tiêu nói chuyện vẫn phải cố sức, anh chậm rãi đáp: “Tôi bị trọng thương, gần như mất năng lực hành động, bây giờ mới khôi phục được một chút. Đàm Đàm cũng bị thương, mọi người lái xe đến hay là lái máy bay trực thăng?”

“Lái xe đến, Hàn Anh đột nhiên làm khó dễ, không biết Lữ Kiếm Bình có biết nội tình hay không nên lúc chúng tôi xuất phát không báo cho ông ta.” Bạch Trừng tiếp: “Đúng rồi, chúng tôi đã phát hiện Hàn Anh bị treo trên chiếc chiến cơ ở giữa cầu, trọng thương hôn mê, đã cứu, đang chờ cậu xử lý.”

Diệp Tiêu híp mắt, quả nhiên có Hàn Anh, việc này đã loại trừ khả năng Quách Đào kia tự ý động thủ. Anh đã sớm đón nhận sự thật Hàn Anh muốn giết anh, lúc này trong lòng không còn chút gợn sóng. Về phần Lữ Kiếm Bình có tham dự hay không, anh không nghĩ ông ta sẽ tham gia vào chuyện này, nhưng lúc trước anh cũng không nghĩ tới Hàn Anh sẽ xuống tay với mình.

Diệp Tiêu nói: “Ừm, trước giữ gã lại, bây giờ cậu mượn Lữ Kiếm Bình một chiếc trực thăng, lập tức lái đến đây.”

“Được.” Bạch Trừng sắp xếp ngay.

Diệp Tiêu nhìn Lâm Đàm Đàm đang vô cùng tập trung hấp thu tinh hạch, tinh hạch cấp ba xanh biếc chứa đựng năng lượng cực cao, vài phút sau cô đã hoàn toàn hấp thu xong. Cô lập tức đưa tay lấy một viên khác, như người đói sợ người khác giành ăn với mình mà ăn như hổ đói, sợ chậm nửa nhịp sẽ bị người ta cướp đi.

Diệp Tiêu cảm thấy dáng vẻ nghiêm mặt của cô trông rất đang yêu, anh cười nói: “Từ từ thôi, đừng vội, nếu thuận lợi thì nửa tiếng sau chúng ta có thể quay về bờ bên kia rồi.”

Lâm Đàm Đàm nghiêm túc gật đầu, vẫn không dừng tay.

Mấy phút sau, một viên tinh hạch cấp ba lại bị hấp thu hết, năng lượng mộc hệ trong cớ thể Lâm Đàm Đàm đã được bổ sung hơn một nửa, rốt cuộc cô cũng  thấy an tâm hơn vài phần, còn ngẩng đầu hỏi anh: “Anh cần trị liệu không?”

Diệp Tiêu nói: “Em chữa trị cho bản thân trước đi.” Anh đưa tay chạm vào cục u trên trán cô.

Lâm Đàm Đàm hít vào một tiếng, cũng không để ý lắm: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, chỉ cần cơ thể em có năng lượng sẽ tự khôi phục.” Nói xong liền chuyển năng lượng sang cho anh.

Diệp Tiêu thở dài, không nhịn được vươn tay ra ôm lấy cô.

Lâm Đàm Đàm vội nói: “Đừng đừng, bọn họ đang ở đối diện, nhìn thấy đó.”

“Vậy thì làm cho họ xem.”

Lâm Đàm Đàm do dự đáp: “Nhưng... nhưng mùi trên người anh làm em choáng váng.” Mùi máu tươi quá nồng khiến cô cảm thấy như mình bị ngâm trong bể máu.

Diệp Tiêu: “...”

Anh im lặng buông cô ra, con nhóc này biết phá hư bầu không khí thật đấy.

Nhưng mùi trên người anh đúng là rất nồng nặc.

Lâm Đàm Đàm trộm chọc chọc vào cánh tay anh: “Í, không còn mềm như trước nữa, bây giờ chắc không dễ bị thương nữa nhỉ?”

Diệp Tiêu cúi nhìn cơ thể mình: “Ừm.”

“Hay là anh tắm đi, thay một bộ quần áo khác cho đỡ nặng mùi? Dù sao anh cũng từng bị ngâm dưới sông, nước rất bẩn, còn cùng ngâm chung với zombie, vẫn nên thay đi.” Lâm Đàm Đàm nghĩ một hồi, căng thẳng hỏi: “Anh có bất cẩn uống nước sông chưa đó?”

Cô đã hồn nhiên quên mình cũng ngâm trong sông rất lâu.

Diệp Tiêu thấy cô căng thẳng, hỏi cô: “Nếu không cẩn thận uống vào thì sao? Sẽ bị cảm nhiễm à?”

Lâm Đàm Đàm lắc đầu: “Chắc là không, em cũng không có cảm giác anh sẽ bị lây nhiễm, nhưng nếu thật sự uống vào thì cần phải uống chút thuốc tẩy giun? Ai biết trong nước này có bao nhiêu ký sinh trùng chứ!”

Diệp Tiêu: “...” Có lý, anh không thể phản bác được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play