Lúc này, Bạch Trừng đang trên đường đến. Đã qua nửa giờ, bọn họ còn cách đích đến là bờ sông rất xa, trên đường liên tục gặp phải zombie và zombie động vật, động vật biến dị làm phiền bọn họ khiến tốc độ không ngừng bị chậm lại.
Đồng thời, Bạch Trừng cũng liên tục cố gắng gọi lại cho Lâm Đàm Đàm, hi vọng có thể được hồi âm.
Giang Hiểu Thiên nói: “Không có tín hiệu, hoặc là bộ đàm hỏng, hoặc nó bị bỏ vào không gian rồi.” Kiểu bộ đàm mới này có chức năng định vị, nhưng nếu bị vứt vào không gian thì khẳng định không thể dò ra tý tín hiệu nào.
Bỗng nhiên mắt cậu ta sáng lên: “Có tín hiệu rồi!” Vừa dứt lời, Bộ đàm trong tay Bạch Trừng đã reo lên, hiện lên tên của Lâm Đàm Đàm, anh ta lập tức nghe: “Đàm Đàm!”
“Em tìm được anh ấy rồi!” Giọng nói gấp gáp của Lâm Đàm Đàm truyền đến, “Anh ấy còn sống, nhưng tình huống không tốt lắm, các anh nhanh đến đón bọn em với, bọn em đang ở trên sông... A!”
Một tiếng thét kinh hãi, sau đó là tiếng “bùm” như có thứ gì vừa rơi xuống nước, rất gần, rất rõ ràng, sau đó là một chuỗi tiếng nước nặng nề, giống như... tiếng bộ đàm rơi xuống nước!
Bạch Trừng liên tục gọi, bên kia không có tiếng trả lời, xe nhanh chóng tăng tốc, bỗng chốc không khí trở nên căng thẳng.
Bạch Trừng hỏi Giang Hiểu Thiên định vị được chưa, Giang Hiểu Thiên nói định vị vẫn còn tại chỗ. Bạch Trình lại hỏi có thể thấy được tình huống bên kia không, Giang Hiểu Thiên thử xem: “Bản đồ vệ tinh bị mây bao phủ, không thấy rõ.”
Bạch Mi xiết chặt mày, sau một lúc lâu mới nói: “Cũng may đã tìm được người, chúng ta dùng hết tốc lực tiến về phía trước, tranh thủ đến sớm một chút.”
Quay về một chút thời gian trước đó, trên mặt sông, lúc Lâm Đàm Đàm đang nói chuyện với Bạch Trừng. Cô đang muốn báo cho anh ta biết địa điểm chính xác, nhưng đột nhiên lúc đó thuyền đá lại bị đội mạnh lên từ phía bên dưới, Lâm Đàm Đàm bất ngờ, không kịp đề phòng nên cơ thể nghiêng đi, bộ đàm trong tay rơi luôn xuống sông, chìm mất.
Lúc này cô cũng không rãnh chú ý đến bộ đàm, cô vội vã ôm chặt Diệp Tiêu, tay phải bắt lấy mạn thuyền để không ngã xuống sông.
Cơ thể hai người bị xóc nảy, thuyền nghiêng đi sau đó lại nặng nề nghiêng lại, Lâm Đàm Đàm bị xốc muốn vỡ mông, tình huống Diệp Tiêu càng không tốt, đây là lúc thân thể anh yếu ớt nhất, vừa ngã một cái, Lâm Đàm Đàm đã nghe âm thanh khủng bố như có cái gì bị nát thành tương.
Cô sởn tóc gáy, vội vàng sờ lên sau lưng anh, cảm giác vị trí cô chạm phải càng mềm, giống như quả hồng đã quá chín, sắp mục rữa, cách quần áo là một mảng đặc sánh.
Cả người cô run lên, Diệp Tiêu dường như không hề có cảm giác với thân thể mình, dù bị ném đến choáng váng, trong đầu như toàn là tương hồ nhưng anh vẫn vô cùng bình tĩnh, nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở: “Trong nước có cái gì!”
Ngay sau đó, một cái đuôi cá khổng lồ trồi lên trên mặt sông trước mặt họ, hắt nước sông về phía hai người.
Lâm Đàm Đàm lập tức vung tay lên trước mặt, một tấm màng nước dựng lên, ngăn cản nước sông.
Giây lát sau, lại rào rào một tiếng, cô quay ngoắt dầu lại, một cái đầu cá cực lớn nổi lên phía bên kia thuyền.
Đôi mắt nó hơi lồi, đen như mực cực to, a thật to lớn, miệng cực dày, hai bên mép có hai chiếc râu dài, trong cái miệng đang há to có hai hàng răng nanh chi chít.
Cô hít vào một hơi, loại cá này cô chưa từng nhìn thấy, hiển nhiên là một loài biến dị, hơn nữa phương hướng biến dị còn thoát khỏi dáng vẻ vốn có.
Chỉ có điều qua bộ dạng nó, cô cũng có thể thấy con cá này không đơn giản. Đầu nó to như vậy, chứng tỏ thân hình vừa khổng lồ vừa thô dài, vảy tối đen như mực, vừa nhìn đã biết khó đánh thắng nó, hàm răng chi chít răng nanh bén nhọn là biểu hiện cho thấy chắc chắn nó là loài ăn thịt, vừa nhanh vừa mạnh.
Lâm Đàm Đàm cắn chặt răng.
Diệp Tiêu nằm trong khuỷu tay cô, cơ thể vẫn không động đậy được, đồng tử anh co rụt, thứ này rất khó đối phó, thật giận, bây giờ anh lại không nhúc nhích được!
Cùng lúc đó, con cá lớn nhìn chằm chằm hai người, đôi mắt lồi to lóe lên vẻ tham lam. Nó nhìn ra hai người này đều rất ngon, là thức ăn vừa ngon vừa bổ. Thân mình nó gấp khúc dưới đáy nước, vừa vặn uống cong dưới thuyền đá, sau đó nó nâng mình lên, thân hình cứng cáp mạnh mẽ nâng chiếc thuyền lên khỏi mặt nước.
Lần này còn ác hơn lúc nãy, hai người trực tiếp bay ra ngoài, rơi xuống sông. Lâm Đàm Đàm đặt tay phải lên người Diệp Tiêu trước, ngay sau đó dùng dòng nước nhanh chóng bao lấy toàn thân anh. Nước trong suốt bao quanh cơ thể anh hình thành một lớp bảo vệ dày 10 cm, lớp bảo vệ này kiên cường dẻo dai mà mềm, mại, có thể bảo vệ anh, cũng có thể làm tan đi phần lớn lực bên ngoài tác động vào.
Ngay sau đó, hai người nổi lên trên mặt nước, tóe ra bọt nước thật lớn, thuyền đã bị lật úp, vỡ ra trong nước.
Lâm Đàm Đàm lập tức khống chế mình nổi lên, lau mặt, mở to mồm thở ra, tay phải nắm chặt một tầng bảo vệ của Diệp Tiêu.
Cá biến dị vung đuôi bơi về phía họ, thân mình chắc khỏe dài hơn 3 mét như một viên đạn đạo, tốc độ cực nhanh.
Lâm Đàm Đàm biết thủy màng lúc trước của cô không ngăn được con vật khổng lồ này, hơn nữa cô còn phải mang theo Diệp Tiêu, duy trì lớp bảo vệ của anh, giữ một lớp nước dày như vậy không dễ, cô căn bản không thể phóng ra dị năng khác, lập tức né sang bên cạnh, làm con cá chụp hụt.
Đồng thời, cô di chuyển đến một đầu thuyền đá đang dần chìm xuống, chờ lúc con cá từ trong nước vòng lại, tiếp tục nhào tới, cô hung hăng đạp lên đầu thuyền, thuyền đá bị cô mạnh mẽ đẩy đi, đập vào đầu con cá khổng lồ làm nó không kịp né tránh.
“Oành” một tiếng, cá biến dị nghiêng đầu, xiêu xiêu vẹo vẹo chìm xuống, hình như bị đập cho hôn mê.
Còn Lâm Đàm Đàm đã nương theo lực đẩy lúc nãy điên cuồng rẽ nước về một hướng khác.
Mặt sông chỗ họ ở giữa hai chiếc cầu, rất rộng, rộng khoảng 2000 mét, thuyền đá lại dừng ở cách bờ khoảng một phần ba.
Khá bất hạnh là chỗ một phần ba này là bờ rời xa căn cứ Ninh thị.
Lâm Đàm Đàm bị đẩy dội về phía bờ đối diện.
Cô biết, sau khi cầu lớn bị nổ, thi triều sẽ ở lại bờ bên này, bây giờ trốn sang bên này cực kỳ nguy hiểm, nhưng cô không còn cách nào khác. Vừa rồi bờ bên này gần hơn, lần thứ hai đánh bậy đánh bạ hướng cô chạy trốn là bờ bên này. Bây giờ chỉ có cách chạy nhanh lên bờ, chuyện sau này để sau này rồi tính.
Cô điên cuồng rẽ nước, đáng tiếc tay phải bận kéo theo Diệp Tiêu, tay trái… vốn tay trái có đâu? Lần đâu tiên cô cảm nhận được sự bất tiện khi bị tàn tật, nội tâm điên cuồng ghét bỏ tốc độ mọc lại bàn tay quá chậm, bản thân cô lại không biết bơi, lúc trước có thể tiến tới trong nước chủ yếu toàn nhờ dị năng đẩy đi, bây giờ cô đạp chân loạn xạ, tốc độ cực kỳ chậm.
Chuột đồng nhỏ cũng đang bơi cạnh cô, bốn móng vuốt của nó quơ nhanh hơn cô, vèo một phát đã bơi đến phía trước, dừng lại nhìn cô, kêu chít chít như đang nhắc cô nhanh bơi theo.
Lâm Đàm Đàm rất muốn gắn một cái motor dưới chân, phải trang bị một cái trong không gian của chuột đồng nhỏ để đề phòng mới được!
Bỗng dưng chuột đồng nhỏ kêu lên, Lâm Đàm Đàm vừa nhìn phía sau, con cá đã tỉnh, nó đuổi theo rồi!
“Mẹ nó!” Thật giận, cô đã dùng hết dị năng thủy hệ rồi, muốn chạy trốn nhanh trong nước cô phải dừng bảo vệ Diệp Tiêu, nhưng như vậy chưa chắc đã chạy nhanh hơn con cá này.
Ánh mắt cô dần nghiêm túc, đang chuẩn bị liều chết một trận thì bỗng lại nghĩ ra một kế hay. Cô nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, suy nghĩ thấy có thể làm thử, sau lưng bỗng có cái gì đó nổi lên, chuột đồng nhỏ đang dùng sức bơi về phía trước dừng lại, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nhìn cô rồi kêu lên.
Lâm Đàm Đàm đang nổi lên, trong lòng thật hối hận. Cô từng thử dùng chân phát ra năng lượng thổ hệ nhưng lại chưa từng thử dùng chân phát ra dị năng kim hệ. Lúc trước cô đã từng nói qua với Diệp Tiêu, để dị năng vận hành tòa thân mới có thể tùy ý sử dụng dị năng bằng bất cứ bộ phận nào trên cơ thể. Bình thường cô cũng chỉ phóng dị năng bằng hai tay, tạm thời phần lớn đều thông qua tay phải… thiếu hụt ở tay trái không ảnh hướng mấy đến việc phát huy dị năng. Chỉ có thổ hệ cô dùng thuận tay, cùng dùng thuận chân.
Ngay lúc này, cô mạnh mẽ thay đổi quỹ tích vận hành dị năng kim hệ trong cơ thể xuống phía dưới, xuống đến chân.
Nếu có thể thấy thị chúng ta sẽ thấy được trong đầu cô có năm đoàn năng nguyên ở dạng dương có màu sắc khác nhau. Lúc này, mộc hệ đang gần kiệt quệ, có xu hướng suy tàn, hỏa hệ màu đỏ và thổ hệ màu nâu vẫn đầy đủ nhưng bị vây ở trạng thái tương đối trầm tĩnh, thủy hệ màu lam đang hoạt động điên cuồng đã sắp hao hết, kim hệ màu vàng cũng bắt đầu chuyển động ở tốc độ cao.
Năng lượng màu vàng rời khỏi quỹ tích vận hành vốn có trong cơ thể, bắt đầu di chuyển xuống chân, rốt cuộc đã đến được dưới chân, ngay sau đó, ở dưới nước, dưới chân Lâm Đàm Đàm đột nhiên toát ra một mảng ánh sáng màu vàng, sau đó phiến thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm.
Năm phiến màu vàng giống như cánh quạt bắt đầu xoay tròn với tốc độ cao, ngay thời điểm cá biến dị đang há to mồm táp tới, năm phiến cánh quạt dùng tốc độ cao đẩy dòng nước về phía sau, đánh thẳng vào đầu cá biến dị, mạnh mẽ đánh tới chỗ nó bị chiếc thuyền đập cho sưng lên làm cho nó đau đến run rẩy cuộn mình, làm nước sông bắt lên tung tóe.
Cùng lúc đó, Lâm Đàm Đàm đã nhờ phản lực của dòng nước đẩy đi.
Quả nhiên giống như gắn motor dưới chân vậy.
Khi lướt qua chuột đồng nhỏ, nó vẫn còn sợ ngây người, Lâm Đàm Đàm đưa tay trái ra ôm lấy nó mới không làm nó tuột lại.
Nhóc con nhanh chóng bám chặt tay áo của lâm Đàm Đàm, dù dòng nước ập tới nó làm mất lông nó cũng không thả móng vuốt ra.
Lâm Đàm Đàm cách bờ 600 mét, chỉ một phút đã đến. Cô không còn sức chống đã, mạnh mẽ đẩy mình lên bờ xém chút đã bị đụng đầu, vội thu “motor” dưới chân lại, không hề dám chậm trễ chút nào khiêng Diệp Tiêu lên.
Vài giây sau, một con cá với cái đầu sưng to lao ra khỏi mặt nước, hung tợn táp một cái sau lưng cô nhưng chỉ cắn vào không khí, “cạnh” một tiếng chỉ còn kém cắn nát răng nạnh của mình rồi không cam lòng rơi xuống trên bờ đê, sau đó lại chạy về trong nước, bồi hồi mãi ngay tại mép nước, không muốn rời đi lại không thể lên bờ, tức muốn chết.
Lâm Đàm Đàm trèo lên bờ đê, ngã sấp trên mặt bùn, ngửa mặt lên trời thở từng hơi, nhìn bầu trời trong xanh, có cảm giác như mình vừa sống sót sau tai nạn.
“Mẹ nó! Mình đúng là, đúng là thiên tài!”
Chuột đồng nhỏ cũng nằm giang chân giang tay thở, bụng nhỏ phập phồng lên xuống, lông trên người bết hết vào sau, trông có vẻ vừa nhỏ bé vừa đáng thương.
Lâm Đàm Đàm thở gấp một hồi cuối cùng đã cảm giác có lại cái mạng, cô vội đứng bên nhìn Diệp Tiêu bị bao lại trong lớp bảo vệ thật dày, cách màng nước không ngừng chảy xuống, hai người nhìn nhau, cô tranh thủ thu lại lớp bảo vệ: “Anh có sao không? Có bị tổn thương ở đâu không?”
Diệp Tiêu nâng tay giữ cánh tay cô: “Anh, không sao.”
Cảm giác tay anh hơi dùng sức, Lâm Đàm Đàm vui vẻ khóc lên: “Anh có sức lực, anh thật sự đang hồi phục! Tốt quá rồi!”
Chỉ là tình huống đổ máu vẫn còn đang tiếp diễn, chỉ một lát bùn đất dưới người anh đã bị nhuộm đỏ.
Diệp tiêu dịu dàng nhìn cô, tất cả những chuyện xảy ra ban nãy anh đều nhìn thấy, nhưng không thể giúp được… Anh hít sâu một hơi: “Tinh hạch, có không?”
“Tinh hạch?” Lâm Đàm Đàm nghĩ, nhớ tới gói tinh hạch ban nãy còn ở trên thuyền, sau đó chuyện ngoài ý muốn phát sinh, cô hỏi nhóc con vẫn còn nằm đó thở: “Em thu lại tinh hạch chưa?”
Chuột đồng nhỏ trở mình, ánh mắt mờ mịt, lắc đầu: “Chít chít!” Hông có nha!
Nói cách khác, một túi tinh hạch đã rơi xuống nước!
Lâm Đàm Đàm vô cùng chán nản, đó toàn là tinh hạch tốt, cấp hai cấp ba, cô dùng tinh hạch luôn không cần lo không đủ dùng, chỗ Bạch Trừng có rất nhiều, rất nhiều. Lúc trước thủ thành khi mưa to, bọn họ thu tinh hạch như lấy trân châu, kẹp đầu zombie lấy tinh hạch, còn hình thành một trình tự làm việc như một dây chuyền sản xuất, tích góp vô số tinh hạch.
Sau này mỗi khi ra ngoài căn cứ đều có nhiều thu hoạch, tinh hạch tốt nhất đương nhiên đến tay Lâm Đàm Đàm, chỉ cần cô dùng được. Mà cô dùng rất nhiều, bản thân cô đầy đủ ngũ hệ, đám chuột biến dị cũng có đủ loại dị năng, cô còn chuẩn bị một ít tinh hạch phong hệ của Diệp Tiêu…
Cô dùng nhiều tinh hạch nhưng cũng cống hiến rất nhiều, đến bây giờ chưa từng ưu sầu vì không đủ tinh hạch, lúc này lại mất cả túi, nhất thời luống cuống.
Cô nhìn Diệp Tiêu: “Không có, rớt xuống nước rồi. Anh cần tinh hạch sao?”
Cô lại ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Bên này chắc có rất nhiều zombie, chút nữa em đi tìm cho anh.”
Diệp Tiêu dùng sức bắt lấy tay cô, chớp mắt: “Không cần, đừng mạo hiểm.”
“Nhưng mà…” Nhưng không chỉ có anh không cần dùng, cô cũng cần dùng, năng lượng mộc hệ của cô đã cạn kiệt, nếu không có bổ sung thì không thể trị liệu cho Diệp Tiêu, dù không cần tinh hạch bổ sung cơ thể cũng sẽ chậm rãi khôi phục lại nhưng tốc độ rất chậm.
Cô lại lần nữa hối hận, đối phó chiến cơ không nên dùng mộc hệ, ai kêu cô dùng mộc hệ như dây thừng đến mức thuận tay làm chi? Cô quyết định sau này mộc hệ chỉ dùng để trị thương, tuyệt đối không lãng phí vào chuyện khác.
Diệp Tiêu nói: “Nghỉ ngơi, có zombie, phải dựa vào em.”
Lâm Đàm Đàm gật đầu, cẩn thận đánh giá xung quanh.
Cạnh bên là một rừng cây, là loại rừng cây cao lớn chắn gió, trồng một loạt dọc theo bờ sông, qua rừng chắn gió là đường cái,nhà lầu, tạm thời không thấy được zombie. Nghĩ đến con zombie kỳ lạ ở bờ bên kia, trong lòng cô hơi trầm xuống, hy vọng con zombie đó thấy cầu lớn đã bị hủy sẽ dẫn theo đám đàn em của nó đi đường vòng.
Nhưng nếu thật sự chạm mặt, dù là zombie bình thường cũng chỉ có thể dựa vào cô. Bây giờ năng lượng mộc hệ coi như đã rỗng tuếch, dù ai trong bọn họ bị cào trúng thì cô cũng không cứu được.
Tìm kiếm khắp nơi, xác định không có zombie cô lại quay về, ngồi xuống bên cạnh Diệp Tiêu, nhìn anh nhắm mắt, mặt đầy vết máu.
Không phải cô không muốn tìm một nơi an toàn để trốn, nhưng ở chỗ này biết đâu mới là nơi an toàn? Diệp Tiêu nói anh cần thời gian, mà trạng thái của anh không thích hợp di chuyển khắp nơi…
Diệp Tiêu mở mắt, vỗ vị trí bên cạnh mình: “Nằm xuống, nghỉ ngơi, có biến, anh gọi em.” Anh nhìn ra cô rất mệt mỏi.
Trong mắt anh, tóc cô ướt sủng, tóc còn dính lên trán, có chỗ bị sưng, còn đang rướm mắt, trên người cô thật ra cũng có rất nhiều vết thương.
Lâm Đàm Đàm gật gật đầu, đang định nằm xuống, bỗng cô lại chợt nhớ ra: “Anh muốn ăn không? Hay uống nước?”
Diệp Tiêu nói không cần, Lâm Đàm Đàm liền tự đứng lên, cô cảm thấy rất đói, rất mệnh, ở dưới sông lâu làm tiêu hao rất nhiều sức lực của cô. Cô lấy ra chocolate năng lượng cao từ không gian của chuột đồng nhỏ, còn có thức uống vận động, ăn từng ngụm từng ngụm.
Ăn xong, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, dùng dị năng thổ hệ trải ra một chỗ bằng phẳng, trải chăn lên, sau đó cẩn thận vác Diệp Tiêu qua, dù sao nằm trên đất rất cấn, rất lạnh. Thật ra cô còn muốn thay quần áo cho Diệp Tiêu, quần áo đã ướt nhưng lại không dám động vào anh, hơn nữa anh còn luôn đổ máu, có thay một bộ quần áo sạch sẽ cũng sẽ nhanh chóng bị máu làm cho ướt sũng…
Cô cau mày, lo lắng nhìn anh, sau đó nằm xuống bên cạnh, lại lấy ra một cái chăn mỏng đắp cho hai người, nhất là Diệp Tiêu, cô che thật kín, sợ mùi máu tươi trên người anh bay quá xa.
Cô nhỏ giọng nói: “Mộc hệ của em dùng hết rồi, thủy hệ cũng gần như cạn kiệt, kim hệ vừa rồi đã tiêu hao hơn phân nửa dưới nước, không còn mấy, may mà hỏa hệ và thổ hệ vẫn đầy đủ, dù có gặp zombie vẫn có thể liều mạng, anh đừng lo lắng.”
Diệp Tiêu cũng nói: “Cho anh hai giờ, anh sẽ có thể đứng lên.”
“Thật không? Tốt quá!” Lâm Đàm Đàm kích động, sau đó nghiêm túc nói: “Chúng ta phải an toàn vượt qua hai tiếng đồng hồ này mới được.” Cô thầm nghĩ: “Không bằng như vầy đi.”
Sau đó, cô dùng thổ hệ làm thành tường đất xung quanh sau người, tường đất dâng cao, một lát sau hai người đã nằm trong một hang đất tối như mực, chỉ chừa lại vài lỗ thông khí nhỏ.
Diệp Tiêu: “…”
Lâm Đàm Đàm ghé tai anh nói: “Tuy rằng hơi buồn nhưng có thể phòng ngừa hơi thở chúng ta bị lộ ra ngoài một cách tối đa.”
Diệp Tiêu: “… Anh hiểu, cũng tốt.”
Trong bóng tối, mí mắt Lâm Đàm Đàm liên tục rủ xuống, cô thật sự rất mệt mỏi, dù có hai dị năng còn đầy đủ nhưng thân thể mệt mỏi không liên quan đến có nhiều dị năng hay không.
Trụ cột thân thể này là của cô cô bé yếu đuối, dù trở thành dị năng nên mạnh mẽ, có sức sống hơn, nhưng khi mệt mọc vẫn lộ ra do trụ cột không đủ, hơn nữa sử dụng dị năng ở dường độ cao, thần kinh căng thẳng cao độ, cảm xúc phập phồng lên xuống… Lúc này được thả lỏng, ý thức không chịu được trầm xuống.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Diệp Tiêu, cuộn mình bên cạnh anh, lẩm bẩm: “Em ngủ một lát, có gì gọi em.” Dứt lời, hô hấp đã nhẹ đi.
Diệp Tiêu mở to hai mắt trong bóng đêm, nhìn chằm chằm vào mấy cái lỗ nhỏ thông khí, nội tâm không thể bình tĩnh nổi.
Oán hận, phẫn nộ, hối hận và tự trách… các loại cảm xúc quay cuồng trong lòng anh.
Anh hận bản thân quá sơ suất, thế mà lại không hề phòng bị Hàn Anh. Do sự bất cẩn của anh mới dẫn đến đủ thứ chuyện thế này, khiến cô gái nhỏ anh yêu phải lo lắng hãi hùng, còn chịu khổ tìm kiếm vất vả.
Đây là lần cuối, anh thầm thề trong lòng.
Nếu làm tổn thương anh cũng là làm tổn thương cô gái của anh, anh sẽ không để bất cứ kẻ nào có cơ hội làm mình bị thương nữa, bất cứ ai!
Hai tay truyền đến cảm giác đau đớn, anh mới phát hiện mình đã nắm tay quá chặt, căng đến mức các đốt ngón tay và cơ bắp phát đau.
Lúc này, phản ứng của anh đã không chậm chạp như lúc nãy nữa, cũng đã nhận ra cảm giác đau nhức và ngứa ngáy mà anh trải qua sáu giờ mỗi đêm, chỉ là anh lần đầu hi vọng cảm giác này mãnh liệt hơn nữa, như vậy anh sẽ có thể nhanh chóng đứng lên.
Anh cố gắng bình ổn tâm trạng, nghe tiếng hít thở nho nhỏ của người bên cạnh trong bóng đêm, quay đầu nhìn cô một cái, lần nữa nhắm lại hai mắt, lỗ tai căng ra chú ý động tĩnh xung quanh.