Edit: Coco

Hai người bước ra ngoài, gió đêm thổi qua làm gò má khô khốc.

"Có chuyện gì thì nói đi, đừng làm tốn thời gian của tôi."

Dụ Sân hít hít mũi, tự nhủ rằng bản thân không được khóc. Cô đã từng tin vào tất cả mọi thứ, nhưng đến giờ cô chẳng còn tin gì ngoại trừ tình yêu của Bách Chính.

"Hôm nay em diện chiếc váy này để đến gặp anh đấy. Đẹp không anh?"

Bách Chính kiềm chế hết sức để mắt mình không đỏ lên, khi nhìn cô, ánh mắt ấy liền trở nên hờ hững.

Cô gái mặc một chiếc váy màu tím nhạt, như một nét chấm phá nhạt nhất của sắc màu của cánh hoa ban khẽ rơi. Cậu không dám nhìn vào cô thêm nữa. Đến giây phút này, khi cô đứng trước mặt mình, cậu chợt nhận ra người con gái ấy xinh đẹp đến nhường nào.

Cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy, đẹp đến nỗi khiến trái tim cậu như tan nát khi phải rời xa cô.

Dụ Sân nói: "Em không biết anh làm sao, nhưng em biết em làm sao rồi. Bách Chính, trước kia anh từng hỏi em có thể xăm tên anh lên người không. Em nghĩ bây giờ em có thể cho anh câu trả lời. Em có thể."

Em sẵn sàng vì anh, không sợ đau đớn cũng không sợ ánh nhìn của người đời, dũng cảm một lần.

Khắc anh vào trong tim.

Giọng của Bách Chính vừa lạnh nhạt vừa thờ ơ: "Không cần."

Cậu quay người định đi, Dụ Sân vội vàng giữ cậu lại. Ngón tay cọ qua đầu ngón tay cậu, cậu cảm giác như bị điện giật, thu tay lại sau đó lên tiếng quát cô: "Tôi đã bảo tôi hết hứng thú với cô rồi. Cô cứng đầu thế để làm gì?"

Nếu cô nắm tay cậu, cô sẽ nhận ra lòng bàn tay cậu đã bị cấu đến bật máu.

Dụ Sân rất muốn khóc, đây là lần đầu tiên cậu quát cô.

"Nhưng em không tin. Chắc chắn anh gặp phải chuyện gì đó. Có phải do lần trước anh đến Liên Thủy không? Anh bị thương ở đâu vậy? Bách Chính, anh có đau không?"

Bách Chính có đau không?

Cậu đau chứ, đau đến sắp chết rồi, nhưng cậu đứng ở nơi vực sâu vô vọng, cậu nỡ lòng nào kéo theo ánh sáng duy nhất cuộc đời mình xuống địa ngục được đây.

Cậu bẩn tới nỗi chính cậu cũng không nhìn nổi.

"Thằng anh bị bệnh tự kỷ của cô không nói cho cô biết à? Tôi chẳng sao hết. Chuyến đi đến nơi đổ nát kia đã khiến tôi hối hận, Dụ Sân, cô chẳng có gì đáng giá để tôi suýt nữa mất mạng cả. Càng nghĩ về cô tôi càng cảm thấy không thú vị. Cô đã hiểu chưa?"

Cô lắc đầu.

Ngay sau đó cô ôm lấy khuôn mặt thiếu niên, kiễng chân đặt lên đó một nụ hôn.

Nụ hôn của cô vừa mềm mại vừa dịu dàng. Sau khi buông ra, cô nói một cách vừa nghiêm túc vừa cố chấp: "Nếu trước đây em không có, sau này em sẽ có thứ đáng giá để anh đối xử tốt với em. Trong tim em có một mảnh đất trống cho anh, cả cuộc đời này em sẽ trồng hoa ở đó. Em sẽ bảo vệ anh, chăm sóc anh, em sẽ trân trọng và không bao giờ từ bỏ anh."

Những ý nghĩ tốt đẹp đó khiến đồng tử của cậu run lên vì đau đớn.

Chiều tối hôm đó.

Cậu hỏi Từ Học Dân, ông có biết điều gì đáng sợ và tàn nhẫn nhất trêи thế giới này hay không?

Bàn tay ở gần đến vậy nhưng lại chỉ có thể nắm lấy không khí. Rõ ràng có thể cầm được nhưng lại vô hình mất đi.

Bách Chính đẩy cô ra.

Cậu quay lưng lại nói: "Cô đi đi, đừng làm tôi tức giận. Đinh Tử Nghiên đã từng nói một khi tôi chán, kết cục của cô cũng sẽ y như cô ta mà thôi."

Dụ Sân không thể nhịn được nữa, cất giọng nghẹn ngào hỏi: "Anh không thích em ư?"

"Ừ." Anh xin lỗi, nhưng anh không dám thích.

Cô khóc nức nở: "Nếu anh quay lại nhìn em nói thì em sẽ tin."

Bước chân của Bách Chính hơi ngừng lại, sự thật là đến giờ phút này cậu đã không thể nhìn được nữa.

Nhưng cậu đã luyện tập đi trêи đoạn đường này.

Vì yêu cô, cậu học cách trưởng thành. Vì chia tay cô, cậu nhắm mắt lại, luyện tập trái tim sắt đá vô số lần.

Mặc dù không nhìn thấy, Bách Chính vẫn đi từng bước một vào trong câu lạc bộ. Cậu không nghe thấy lời cô nói, cũng không quay đầu lại.

"Đừng để cô ấy theo vào." Cậu lạnh lùng ra lệnh.

Nhưng trong giây phút vừa quay lưng về phía cô, mắt cậu đã đỏ lên, nước mắt lăn dài.

Nhân viên phục vụ bối rối đáp lại: "Vâng."

Bách Chính đi rồi, không quay đầu lại nữa. Dụ Sân muốn theo vào nhưng lại bị chặn ở bên ngoài.

Dụ Sân nhớ rõ ngày hôm đó, bầu trời màu xanh đậm, đêm đó không có mưa sao băng. Cậu nói cậu không yêu cô nữa, đến cả ông trời cũng không muốn thưởng cho cô.

Cô khóc không ngừng, khóc từ bên ngoài câu lạc bộ đến tận cửa nhà. Đây là lần thứ hai trong đời cô khóc đau lòng đến vậy.

Trước cửa nhà có bóng dáng Dụ Nhiên đang tìm em gái.

"Anh ơi, anh ấy là kẻ lừa đảo, hu hu hu..."

"Sao thế?"

"Anh ấy nói dối là anh ấy không thích em."

Người đàn ông rất cứng miệng nhưng lại chẳng dám nhìn cô, kỹ thuật diễn xuất của cậu quá tệ. Nhưng cô sẽ chẳng bao giờ biết được tại sao Bách Chính đột nhiên không cần mình.

Cô khóc đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, đến Dụ Nhiên cũng không chịu được nữa.

Anh dắt em gái về nhà, Dụ Sân vẫn còn khóc thút thít.

Vạn Xu Mính sửng sốt: "Sân Sân sao thế?"

Dụ Sân: "Hu hu hu..."

Dụ Nhiên bình tĩnh đáp: "Thi trượt."

"Không phải chưa có kết quả ư?"

"So sánh với đáp án đúng."

Dụ Sân khóc nức nở: "Con thi trượt rồi mẹ ơi."

Thấy dáng vẻ của Dụ Sân, Vạn Xu Mình cũng trở nên hoang mang. Điểm kém đến mức nào mới khiến đứa con gái lúc nào cũng bình thản của bà khóc đến độ này chứ?

Không bao lâu sau đã có kết quả thi đại học.



Lần trước Dụ Sân khóc lóc ầm ĩ khiến Vạn Xu Mình rất lo lắng cho kết quả thi của cô. Vạn Xu Mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho việc con gái phải học lại rồi.

Lúc biết kết quả bà liền trợn tròn mắt.

"Con thi tốt thế còn gì? Chỉ kém hơn anh con có mười điểm."

Dụ Nhiên là thủ khoa toàn thành phố. Với số điểm của Dụ Sân, muốn chọn trường nào trêи cả nước cũng được.

Dụ Sân cúi đầu nói: "Con tính nhầm ạ."

Vạn Xu Mính đúng là dở khóc dở cười: "Sân Sân, cuộc đời con còn dài. Thi đại học chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Sau này khi con nghĩ lại, con sẽ nhận ra nó chẳng có gì to tát cả. Chỉ có khoảng thời gian phấn đấu vì nó mới đáng giá. Trải qua nhiều thăng trầm, ký ức ủ thành rượu, càng nỗ lực thì hương vị càng thơm, càng tinh túy."

Dụ Sân nhẹ nhàng đáp lại: "Vâng ạ."

Chẳng có chuyện gì là to tát cả, nhưng Bách Chính lại to tát như thế đấy.

Cô chưa từng thiếu tình yêu, nhưng Bách Chính là người yêu thương cô nhất. Dụ Sân điều chỉnh lại cảm xúc, không vội điền nguyện vọng.

"Anh, em ra ngoài đây. Em đã hứa với Bách Chính rằng anh ấy đi đâu em sẽ theo đó. Em đi hỏi xem anh ấy muốn đến đâu."

Dụ Nhiên: ...

Cậu không thể hiểu nổi cảm xúc của người phàm.

Rõ ràng đã bị từ chối, bị ngược chẳng khác gì dê con.

Con dê nhỏ trong nhà khóc lóc thảm thiết một thời gian, hôm nay tự nhiên lại lên tinh thần đi ra đường.

Dụ Sân không dễ từ bỏ thứ gì. Cô vừa thông minh vừa kiên trì, muốn lừa cô cũng khó.

Bách Chính đứng bên cửa sổ sát đất nhìn cô nói chuyện với Từ Học Dân.

Hôm nay thính lực của cậu không tốt, mặc dù đứng gần như vậy cũng không nghe rõ cô gái nói gì.

Ngay cả hình bóng cô trong mắt cậu cũng là một vệt sáng mơ hồ. Vệt sáng màu trắng xinh đẹp.

Dụ Sân nói: "Chú Từ, rốt cuộc Bách Chính sao vậy ạ? Anh ấy bị bệnh gì hay là lần trước bị thương ạ? Cháu xin chú nhất định phải nói cho cháu biết, cháu sợ sau này không thể làm được gì cho anh ấy, không ở bên cạnh anh ấy, cháu sẽ hối hận."

Từ Học Dân nói: "Cậu ấy ổn, cháu về nhà đi, cậu ấy không muốn gặp cháu."

Cô gái nhỏ nhắn yếu ớt, trong đôi mắt tràn ngập sự thất vọng. Trong khoảng thời gian này Từ Học Dân đã nhìn thấy nỗi đau đớn của Bách Chính quá nhiều lần nên hệ miễn dịch cũng khá.

Từ Học Dân hờ hững nhìn cỏ xanh phía chân trời, miệng ông đóng kín như vỏ sò.

Dụ Sân rời đi vài bước lại quay ngược về: "Vậy chú có thể giúp cháu hỏi anh ấy xem, sau này anh ấy muốn đến thành phố nào được không ạ?" Cô nở nụ cười, hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn xinh xắn hiện lên, nhưng lại mờ đến nỗi khó thấy được.

Từ Học Dân đáp: "Được, chú sẽ chuyển lời."

Tâm trạng cô khá hơn một chút, cô trở về nhà.

Từ Học Dân lên tầng, thấy Bách thiếu vẫn đứng ở cửa sổ sát đất. Cậu chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng vẫn cố chấp nhìn theo hướng Dụ Sân rời đi.

Từ Học Dân biết cậu không nghe thấy nên ông liền im lặng.

Ông không cần nói gì hết, ngọn đèn trong tim Bách Chính đã tắt mất rồi.

Đến ngày cuối cùng để điền nguyện vọng, Dụ Sân vẫn không nhận được bất kỳ phản hồi gì từ phía Bách Chính và Từ Học Dân.

Cô không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, lại đến chỗ Bách Chính lần nữa nhưng căn hộ đã trống không rồi.

Dụ Sân nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể đi tìm Mục Nguyên.

Trời mưa tầm tã, Dụ Sân có chút thê thảm. Cô lau hai má, Mục Nguyên nhanh chóng đưa cho cô một chiếc khăn bông.

Dụ Sân xua tay nói: "Không cần đâu ạ, em đến chỉ muốn hỏi anh, anh có biết Bách Chính ở đâu không?"

Mục Nguyên khựng lại, khẽ đáp: "Ra nước ngoài, máy bay khởi hành từ hôm kia. Cậu ấy đi Mỹ."

Dụ Sân sững sờ.

Cô mím môi, mãi một lúc sau mới đứng dậy, sương mờ hiện lên trong mắt.

Mục Nguyên hơi hoảng sợ, cậu lên tiếng an ủi cô: "Dụ Sân, có thể cậu ấy gặp chuyện gì gấp thôi. Dù sao thì nhà họ Từ cũng có rất nhiều sản nghiệp ở bên Mỹ."

Dụ Sân thì thào: "Anh ấy đi mất rồi."

Điều gấp gáp nhất chính là bỏ cô lại, không cần cô nữa.

"Trời đang mưa, để anh đưa em về."

Dụ Sân từ chối, Mục Nguyên lại không yên tâm. Dụ Sân lấy mu bàn tay gạt nước mắt. Cô chẳng thể phân biệt nổi đâu là nước mắt, đâu là nước mưa nữa rồi.

Nhưng cô thật sự không nên suốt ngày mơ mơ màng màng như thế này nữa.

Cô vốn là một cô gái mạnh mẽ. Dụ Sân nói: "Em không sao đâu. Em phải về nhà điền nguyện vọng nữa."

Cô mượn một chiếc ô rồi tự mình về nhà.

Dụ Sân nhận ra rằng dù bản thân có khó chịu thì vẫn phải sống thật tốt. Sau khi mất Bách Chính, hóa ra cô vẫn có thể sống tốt. Có phải vì cô không đủ thích cậu nên cậu mới rời đi khỏi cuộc sống của cô không?

Dụ Sân điền nguyện vọng là đại học S.

Cô nghĩ, Bách Chính biết nơi này. Nếu có một ngày cậu nhớ ra cậu từng yêu cô gái này đến nhường nào, chắc chắn cậu sẽ trở lại.

Cô sẽ không bỏ đi, cô chờ cậu bốn năm ở thành phố S.

Báo đáp tình yêu mãnh liệt nhất thời thanh xuân của thiếu niên ấy.

Cậu gần như dâng hiến cho cô cả tính mạng của bản thân, cô không thể dễ dàng quên tình cảm của được. Đây có lẽ là món quà tuyệt vời nhất dành cho đoạn quá khứ này.

Đại học khai giảng vào tháng 9.

Dụ Nhiên nhập học trước Dụ Sân. Câu không học cùng nơi với Dụ Sân. Cậu chọn thành phố B, đó là một trường đại học khoa học và kỹ thuật danh tiếng.

Dụ Nhiên có trí thông minh và tính cách độc lập rất hợp với việc nghiên cứu khoa học, gia đình vô cùng ủng hộ.

Dụ Sân chọn khoa thực vật học.

Mặc dù Dụ Trung Nham và mọi người đều không hiểu tại sao con gái lại chọn một chuyên ngành nhỏ bé như thế, ông và Vạn Xu Mính cũng chưa bao giờ ngăn cản vì tôn trọng ý kiến của con cái.

Thực ra Dụ Sân chỉ ngẫu nhiên chọn chuyên ngành này thôi.

Cô không từ bỏ giấc mơ của mình, vẫn muốn tiếp tục điều chế hương liệu. Ngành thực vật được tiếp xúc với nguyên liệu đặc thù nhiều nhất.



Chi phí cho hai đứa con đi học là rất lớn, đặc biệt Dụ Nhiên còn học ở thủ đô.

Suy cho cùng thì là người làm cha, Dụ Trung Nham đã âm thầm suy nghĩ rất lâu, ông muốn cố gắng kiếm tiền.

Không ngờ có một trung tâm dạy thêm chủ động tìm ông.

"Chỗ chúng tôi đang thiếu giáo viên dạy thêm cho một đứa trẻ. Thằng bé khá nghịch ngợm, thành tích cũng không tốt lắm. Năm nay nó chuẩn bị lên cấp ba. Một tháng dạy sáu buổi, tiền lương mười vạn tệ. Thầy Dụ thấy sao?"

Dụ Trung Nham bị sốc!

Mười, mười vạn á!

Có phải lừa đảo không? Tiền lương giáo viên chính thức của ông còn chưa đến năm vạn một tháng. Đây còn chỉ dạy thêm có sáu buổi, trời ơi, ở đâu ra chuyện tốt như thế chứ, bánh từ trêи trời rơi xuống sao?

Người giáo viên ở trung tâm đó cũng bất lực, đành lấy chứng nhận chính quy của trung tâm ra cho ông xem.

Đến khi Dụ Trung Nham nhận ra người này không phải lừa đảo thì ông mới vui sướиɠ đồng ý.

Có gì phải lo lắng chứ, ít nhất với số tiền này, kinh tế gia đình có thể khá hơn trong nháy mắt.

Trường đại học của Dụ Sân ở đối diện với biển. Vì ban ngày trong thành phố rất nóng bức nên khóa huấn luyện quân sự ngắn hơn các trường khác nhiều.

Một tuần sau kỳ huấn luyện quân sự, Dụ Sân liền trở nên nổi tiếng.

Có người đã chụp ảnh cô rồi đăng lên diễn đàn trường.

#Đàn em năm nhất tựa như thiên thần#

Tiêu đề hết sức thu hút, vừa ấn vào liền thấy một cô gái mặc chiếc váy hoa cúc đứng ở vườn hoa trong trường.

Họ đang tham gia lớp thực vật, nhưng người chụp cố ý làm mờ những người xung quanh Dụ Sân đi chỉ để lại mình cô. Khuôn mặt ấy đi kèm với filter làm đẹp, đẹp đến mức không thể tin nổi.

Bài đăng nhanh chóng trở thành chủ đề nóng.

"Wow, đẹp quá đi mất, tôi muốn theo đuổi cô ấy."

"Mẹ ơi, con yêu mất rồi."

"Đại diện cho giá trị nhan sắc của toàn bộ năm nhất ở đại học S của chúng ta."

...

Ở nước Mỹ xa xôi, Từ Học Dân cầm bức ảnh này đi vào căn phòng.

Trong biệt thự không bật đèn.

Một thiếu niên mù ngồi u ám trong góc.

"Hôm nay Bách thiếu như thế nào?"

"Cậu ấy không nói gì, nhưng cảm xúc vẫn ổn định."

Đối với Dụ Sân và những người khác, tháng 9 này mang ý nghĩa bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng Bách Chính đã mù và điếc hoàn toàn.

Thế giới của cậu không có một chút ánh sáng hay âm thanh gì. Đó là cảm giác cô đơn mà rõ ràng vẫn còn sống, nhưng trêи đời lại chẳng còn ai cả.

Từ Học Dân bước qua muốn nói với Bách Chính, Bách Chính cũng phối hợp.

Nhưng Bách Chính không nghe được.

Từ Học Dân nhét tấm ảnh vào tay Bách Chính.

Ngón tay thiếu niên giật giật.

Cậu im lặng vuốt ve dọc theo tấm ảnh.

Từ Học Dân thấy cậu từ từ nở nụ cười.

Một nụ cười tái nhợt nhưng lại tràn ngập sự dịu dàng và sức sống hiếm hoi.

Mặc dù cậu không thể nhìn được người trong hình, nhưng vẫn thấy thỏa mãn từ sâu bên trong.

"Cậu phải nhanh chóng khỏe lại đấy."

Bách Chính không nghe được nên không trả lời ông. Cậu mò mẫm cất tấm ảnh vào trong album. Cậu đã sưu tầm được kha khá ảnh trong đó, tất cả đều là Dụ Sân.

Từ Học Dân không có ý định can thiệp vào cuộc sống của Dụ Sân, ông cũng không để người khác đi chụp trộm.

Tất cả những bức ảnh kia đều được truyền ra từ đại học S.

Sau đó được Bách Chính - người không còn nhìn thấy nữa sưu tầm từng bức lại. Bách Chính rời khỏi cuộc sống của Dụ Sân, nhưng Dụ Sân chưa từng rời khỏi cuộc sống của cậu.

Giọng Bách Chính hơi khàn: "Cảm ơn."

Từ Học Dân gật đầu.

"Chú đã từng có cảm giác như vậy chưa? Mắt đã mù nhưng xung quanh đều là hình ảnh của cô ấy, tai đã điếc nhưng vẫn thường xuyên nghe được giọng của một người. Tôi muốn giết cô ấy. Để cô ấy chết chung với mình, đời này cô ấy đừng hòng thích người khác."

"Nhưng tôi lại càng mong cô ấy có thể sống thật tốt, yêu một người có thể khiến cô ấy hạnh phúc."

Cậu nói, sau đó lấy ra một khẩu súng từ ngăn kéo.

Khẩu súng này vẫn luôn được bảo quản ở Mỹ, là thứ mà năm đó Từ Ngạo Thần dùng để tự sát.

"Nếu tôi khỏe lại, chắc chắn tôi sẽ không nhịn được mà trở về tìm cô ấy. Có khi tôi sẽ khiến cô ấy thương hại, đồng cảm với mình, sau đó cầu xin cô ấy tiếp tục yêu tôi. Mới ích kỷ và đáng kinh làm sao."

Bách Chính thì thầm, cậu chậm rãi đặt khẩu súng lên trêи huyệt thái dương của mình.

Đồng tử của Từ Học Dân co lại.

Bách Chính bóp cò, một âm thanh chói tai vang lên, Từ Học Dân mất bình tĩnh nhào đến.

"Ông chủ." Ông giật mình tưởng rằng bản thân đang nhìn thấy Từ Ngạo Thần năm đó.

Bách Chính cong môi, quẳng khẩu súng không đạn đi.

"Tôi sẽ không chết. Tôi sẽ sống và bảo vệ cô ấy đến cuối đời. Từ Ngạo Thần chết rồi, Mục Mộng Nghi cũng không sống tốt. Bà ta muốn trả thù cũng không tìm được đối tượng."

"Từ Học Dân, ngày nào đó tôi khỏi bệnh rồi, chúng ta trở về đi."

"Tôi sẽ đứng từ xa bảo vệ cô ấy cả đời mình."

Điều đó cũng có thể coi như được ở bên cô một đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play