Suốt khoảng thời gian từ tháng chín năm ngoái đến mùa đông lạnh giá năm nay, Dụ Sân chưa từng một lần gặp lại Bách Chính.
Không có nhiều người biết chuyện giữa hai bọn họ.
Không có ai nhắc đến, dường như thành phố này đã quên mất Bách Chính. Cậu tựa như một hình bóng thời thanh xuân lưu lại, chỉ xuất hiện thoáng qua
trong giấc mộng mà thôi.
Dụ Sân trở về thành phố T ăn tết, nơi đây vẫn ít tuyết rơi như cũ.
Bầu không khí ảm đạm và lạnh lẽo, cô nhìn thấy một chiếc xe sang trọng màu đen đỗ bên ngoài khu dân cư.
Trời mưa tầm tã, Dụ Sân chưa kịp mặc áo khoác đã vội vàng chạy ra khỏi nhà.
Cô gái gõ cửa xe, cất giọng run run hỏi: "Có phải anh đấy không?"
Cửa kính xe hạ xuống lộ ra một khuôn mặt anh tuấn với vẻ hoang mang.
"Anh xin lỗi, anh chỉ đến thăm em thôi Dụ Sân."
Dụ Sân nhận ra sự thất lễ của mình: "Mục Nguyên."
Mục Nguyên nói: "Sao em ra ngoài không mặc áo khoác vào?"
"Em, em tưởng rằng..."
Mục Nguyên hiểu rõ, cô ấy tưởng anh là Bách Chính. Anh không nhịn được mà hỏi: "Cậu ấy vẫn chưa trở về à?"
Dụ Sân không trả lời, Mục Nguyên cũng hiểu rõ.
Anh cởi áo khoác của mình ra khoác lên vai Dụ Sân: "Trời lạnh lắm, giờ em cứ về nhà đi, biết đâu qua Tết cậu ấy sẽ về."
"Anh không cần an ủi em đâu." Vành mắt Dụ Sân đỏ lên, cô nở nụ cười: "Em
biết hết tất cả, chỉ là em chưa quen mà thôi, lần sau em sẽ không như
thế nữa."
Thời gian trôi qua, có thể cô sẽ dần dần quên mất.
Đây là năm đầu tiên sau khi anh rời đi. Cô còn chưa sửa được rất nhiều thói quen xấu, trong lòng cô vẫn còn chút hy vọng.
Cô chờ đợi anh quay về giải thích, xin lỗi sau đó dỗ dành cô, nhưng trong
vòng hơn trăm ngày đêm, anh còn chẳng gọi về một lần nào.
Bách Chính đột ngột bỏ cô mà đi như thế khiến cô chẳng biết phải làm gì, trái tim cũng tan nát.
Năm nay vô cùng lạnh, không khí Tết trong khu dân cư không long trọng bằng năm ngoái.
Tiếng nhạc phát ra từ cửa tiệm trà sữa ở bên kia đường.
Một người chàng trai trẻ chống gậy đang ngồi trong tiệm trà sữa. Một người
đàn ông trung niên mặc một bộ trang phục chỉn chu đứng bên cạnh.
Tiếng hát bên trong tiệm, chàng trai trẻ không thể nghe được, chỉ có người đàn ông kia nghe thấy.
"Không một ai ở lại
Ngọn gió ngoài đường còn ghé thăm
Nói xem là ai đã đánh mất sự dịu dàng của ai
...
Năm ấy em chính là loại rượu mạnh nhất
Làm cho anh đắm say."
Từ Học Dân dùng một chiếc bút máy viết vào lòng bàn tay chàng trai.
Phía sau màn mưa, đôi mắt không có tiêu cự của anh toát ra ý cười.
"Cô ấy ở đây."
Tuy nhiên ngay sau đó, nụ cười trêи đôi môi anh đã trở nên đắng chát: "Cô ấy có đang ở bên ai không?"
Từ Học Dân nhìn về phía cô gái đứng bên kia màn mưa, ông không dám chắc.
Chiếc bút máy vẽ lên lòng bàn tay chàng trai một dấu chấm hỏi.
Bách Chính như bị bỏng, siết chặt tay lại.
Từ Học Dân cất tiếng thở dài.
Dụ Sân khoác chiếc áo của Mục Nguyên, quay đầu lại.
"Dụ Sân, em nhìn gì thế?"
Dụ Sân ngẩn ngơ, cô lắc đầu khẽ nói: "Mưa to quá."
Cô suy nghĩ nhiều rồi. Nếu Bách Chính thật sự quay về và còn thích cô, anh mà nhìn thấy cô mặc áo khoác của Mục Nguyên chắc chắn sẽ tức điên, một
phút cũng không nhịn được.
Dụ Sân trả lại chiếc áo cho Mục
Nguyên, vẫy tay với anh rồi mỉm cười: "Sau này anh không cần cố ý đến
thăm em thế này đâu, em ổn lắm."
Mục Nguyên nhận chiếc áo, im lặng một hồi bèn gật đầu.
Cô gái cầm ô chạy về nhà. Sau khi cô về, Mục Nguyên liền lái xe rời đi.
Giọng nam thâm tình vẫn vang lên trong quán trà sữa.
"Năm ấy em khóc và nói thời gian thật đáng sợ
Hiện tại em đơn độc giữa chốn đông người
Em đã học được cách mỉm cười hay chưa
..."
Từ Học Dân lại viết một câu khác vào lòng bàn tay chàng trai.
"Cô ấy đi rồi."
"Chúng ta về thôi."
"Được."
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Ngày mai Bách Chính sẽ làm phẫu thuật, có khả năng sẽ thành công, cũng có khả năng thất bại. Họ vẫn phải quay trở về
Mỹ.
Chiều hôm qua, Bách Chính đột nhiên nói: "Từ Học Dân, trong nước chuẩn bị ăn tết rồi."
Từ Học Dân không hỏi, tại sao Bách Thiếu không nhìn thấy mà vẫn biết là sắp đến Tết rồi.
Một người không thể nghe nhìn chỉ có duy nhất một cách để xác định thời gian, chính là đếm thầm trong lòng.
Ngày thứ 189 rời xa Dụ Sân.
Anh đã trở về. Người thiếu niên từng hung hăng không khác gì một con rồng, giờ lại tĩnh lặng như hạt bụi.
Anh chỉ thoáng chạm vào bầu không khí có cô sau đó lại ảm đạm rời đi.
Mùa xuân năm sau, vườn hoa đại học S nở rộ.
Loài hoa nhiệt đới khoe sắc lộng lẫy, hương thơm lan tỏa khắp trường.
Một cô gái xinh đẹp, ăn mặc sành điệu đi ngang qua cây liễu, theo sau là một thiếu niên mặc áo khoác xanh.
"Lương Nhạc Đan, em nói cho anh biết đi, chuyện em gái Dụ Sân có hương thơm tự nhiên trêи người là thật hay giả thế?"
Cô gái tức giận quay đầu lại đáp: "Lương Nhược Trí, anh biến thái à? Đã
bảo là giả rồi! Lấy đâu ra hương thơm tự nhiên trêи người? Dụ Sân tự
điều chế nước hoa, em nói với anh rồi còn gì? Lần trước em đã mua cho
anh một lọ, anh còn dính lấy em nữa em sẽ đánh chết anh."
Lương
Nhạc Trí không vui nói: "Lương Nhạc Đan, ông đây là anh trai em đấy! Em
mà còn nhắc đến cái biệt hiệu đấy anh sẽ không chia cho em nửa số tiền
ba đưa nữa! À mà, mấy lời đó toàn là nữ sinh lớp em nói, anh phải xác
nhận lại."
"Ai thèm tiền tiêu vặt của anh! Em cảnh cáo anh, bạn
cùng phòng em không thích anh. Nếu anh đang trong thời kì động ɖu͙ƈ thì
đừng có mà lại gần cô ấy. Chưa cần Dụ Sân ra tay, em sẽ chém anh trước."
Sau khi Lương Nhạc Đan nói xong, cô ấy ngứa mắt tên thô bỉ này bèn cầm ba lô quật anh trai đang học năm ba mình một trận.
"Bọn đàn ông đều biến thái."
Lương Nhạc Trí ôm đầu trốn: "Em nghiện bạo lực à, ông đây đau chết mất."
Lương Nhạc Đan thở phì phò, lúc này cô ấy mới quay về phòng ngủ.
Vừa bước vào bên trong Lương Nhạc Đan ngay lập tức trở thành miếng bánh ngọt nhỏ: "Dụ Sân, Chúc Uyển, mình về rồi đây!"
Cô gái tóc dài quay đầu lại, cười mà khóe mắt cong cong: "Nhạc Đan, lại đây ăn quả anh đào đi."
"Ôi Dụ Sân ơi, mình yêu cậu chết mất."
Dụ Sân chỉ có hai người bạn cùng phòng, khá ít người chọn ngành thực vật.
Trong phòng ngủ vẫn còn một giường trống. Môi trường đại học rất thoải
mái, mọi người đến từ nhiều miền đất khác nhau, nhưng tính cách lại hòa
hợp đến không ngờ.
Một người là Lương Nhạc Đan, nhà rất giàu. Cô ấy còn có một người anh tên là Lương Nhạc Trí luôn nhớ thương Dụ Sân.
Người còn lại có gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đang ngồi khoanh chân trêи giường, cô ấy tên là Chúc Uyển.
Mái tóc Dụ Sân đã dài ra rất nhiều, cô không đi cắt, mái tóc đen mềm mại xõa đến tận eo.
Nhiệt độ ở bờ biển khá cao, quần áo mỏng manh, mái tóc dài chạm đến vòng eo nhỏ xinh.
Lương Nhạc Đan vừa nhét anh đào vào miệng vừa nói: "Mình vừa gặp anh mình,
trước mặt mình còn như động ɖu͙ƈ, nói có người trong lớp chúng ta bảo
rằng Dụ Sân có mùi thơm cơ thể tự nhiên."
Dụ Sân vén tóc ra sau tai, không ngẩng đầu lên. Cô đang ghi chép lại mùi hương của thực vật.
"Dụ Sân này, mặc dù đầu óc ông anh mình thường xuyên có vấn đề, nhưng suốt
một năm vừa rồi mình chưa từng thấy ông ấy ngắt hoa thơm cỏ dại gì. Mình thấy cậu từ chối nhiều người như thế, thực sự chả còn mấy lựa chọn. Hay cậu thử cân nhắc anh mình đi." Lương Nhạc Đan nói: "Nếu cậu làm dâu nhà mình, mình sẽ không tranh giành tài sản với anh trai nữa, mình cho cậu
hết! Nếu ông ý dám ngoại tình, mình sẽ bẻ chân ông ý luôn."
Chúc Uyển ngồi trêи giường nghe thấy thì bật cười.
Dụ Sân lắc đầu: "Mình đã bảo cậu rằng mình đang đợi một người rồi mà."
"Cậu nói câu này mấy lần rồi, rốt cuộc đó là tên nào, nếu tên đó mãi không bao giờ về thì sao?"
Dụ Sân cười, nửa đùa nửa thật đáp: "Vậy mình sẽ không cần anh ấy nữa."
Bách Chính đã rời khỏi cuộc sống của Dụ Sân hơn một năm, hiện giờ cô đã có thể dùng giọng điệu bình thản khi nhắc đến anh.
Một lúc sau, Dụ Sân lên tiếng: "Mình làm cho mỗi cậu một lọ nước hoa này."
Hai cô gái đều chuyển sự chú ý của mình qua hướng khác. Không ai còn nhớ
tới Lương Nhạc Trí nữa, Chúc Uyển chạy xuống hô: "Aaa, Dụ Sân ơi, mình
yêu cậu!"
Hai người bạn cùng phòng đều đã chứng kiến Dụ Sân điều
chế nước hoa, các cô ấy rất chu đáo, còn bỏ cái giường trống ra để Dụ
Sân bày dụng cụ.
Dụ Sân cũng đối xử rất tốt với bọn họ. Nước hoa
của cô bán rất đắt hàng, nhưng loại cô đưa cho Chúc Uyển và Lương Nhạc
Đan đều là độc nhất.
Dụ Sân sống với bọn họ rất chân thành, cũng giống như cách cô làm với Tang Tang và Hình Phỉ Phỉ.
Lương Nhạc Đan có mối quan hệ rộng, quen biết rất nhiều bạn nữ. Cô ấy đã giúp Dụ Sân bán nước hoa gần một năm nay. Nước hoa của Dụ Sân rất thơm,
những người đã sử dụng đều yêu thích chúng, hết lọ này lại đặt lọ khác,
chính vì vậy mà Dụ Sân có một lượng khách hàng khá ổn định.
Một
chai nước hoa có giá bốn trăm tệ. Dụ Sân sẽ sản xuất một số lượng nhỏ
mỗi tháng, đủ để trang trải cuộc sống. Cô không xin tiền của bố mẹ nữa
mà còn gửi tiền về. Nhờ bán nước hoa, cô có thể chi trả sinh hoạt phí,
cuộc sống khá thoải mái.
Chúc Uyển bỗng lên tiếng: "Lương Nhạc Đan, sau này cậu không cần bán nước hoa cho Dụ Sân nữa đâu."
"Không! Dụ Sân à, cậu không thích anh mình thì mình sẽ đá bay ảnh. Cậu khỏi
phải xem xét đề nghị vừa xong của mình nữa, đừng bỏ mình mà."
Chúc Uyển trợn mắt nói: "Não cậu chứa cái gì đấy? Mình đã bàn bạc với Dụ Sân, bọn mình có cách quảng bá tốt hơn."
Chúc Uyển giải thích: "Tối nay lúc mình livestream sẽ cho Dụ Sân tham gia để quảng cáo nước hoa." Chúc Uyển là một streamer lâu đời trêи một nền
tảng nhất định. Ngoài giờ học, cô ấy sẽ kéo rèm phòng ngủ vào bắt đầu
livestream.
Từ lúc khai giảng đến giờ, cô ấy đã trở nên khá nổi tiếng.
Lương Nhạc Đan hỏi: "Như thế có được không?"
"Sao lại không được? Dù gì mình cũng có mấy trăm fans, Dụ Sân xinh đẹp thế
này, cứ coi như hút thêm fans cho mình đi. Dụ Sân cũng đồng ý thôi, phải không?"
Dụ Sân gật đầu đáp: "Nhạc Đan, mình không thể phiền cậu bán nước hoa cho mình mãi được."
Lương Nhạc Đan đành phải nói: "Được rồi."
Sau khi học xong lớp chuyên ngành, Chúc Uyển kéo rèm, ở trong studio
livestream giản dị của mình, mỉm cười nói: "Chào các sếp, anh trai, cô
gái nhỏ xinh đẹp, hôm nay tôi muốn giới thiệu cho mọi người một cô bạn
cùng phòng siêu đẹp của mình."
Chúc Uyển nhận được một vài câu hỏi chạy qua màn hình.
"Đẹp thật ư, có đẹp như Vãn Vãn không?"
Chúc Uyển sử dụng tên
"Tình Thiên Vãn Vãn"(*) để livestream, khán giả thường gọi cô ấy là Vãn Vãn.
(*) Ánh hoàng hôn.
Cô ấy rất xinh đẹp và đáng yêu. Chúc Uyển nghịch ngợm đáp lại: "Tôi không
dám so với cô ấy. Chút nữa cô ấy xuất hiện mọi người sẽ biết thôi. Bạn
cùng phòng tôi không đủ can đảm nên chưa từng livestream. Mọi người
không được nói mấy lời thô tục đâu đấy."
Những người trong phòng livestream gửi một đống mặt cười.
Chúc Uyển vẫy tay với Dụ Sân.
Dụ Sân có chút hồi hộp, cô chưa từng livestream bao giờ. Dụ Trung Nham là
một người ngay thẳng, ông rất phản cảm với những kiểu "Đi đường tắt" như thế này, nhưng Dụ Sân không muốn giậm chân tại chỗ nữa, cô muốn thử xem sao.
Chúc Uyển không sử dụng filter đậm như những streamer khác, có thể mơ hồ nhận ra dấu vết của kem nền. Vẻ đẹp của cô ấy không quá
lóa mắt, cũng không thích tỏ ra dễ thương, danh tiếng thường ngày của cô ấy cũng không cao.
Dụ Sân bước qua đó và nở nụ cười như cách mà Chúc Uyển đã dạy cô.
"Xin chào, mình là bạn cùng phòng của Vãn Vãn, rất vui được làm quen với mọi người."
Trước đó nghe lời Chúc Uyển nói, mọi người đều không quá để ý, họ cho rằng
Chúc Uyển đang khiêm tốn. Không ngờ Dụ Sân vừa xuất hiện đã khiến ai nấy đều hết sức ngỡ ngàng.
Cô gái với vẻ đẹp tinh tế, nụ cười ngọt ngào. Đôi mắt cong cong như vầng trăng non, sáng long lanh, có đôi nét ngây thơ.
Dụ Sân chưa cần dùng filter đã đẹp lắm rồi chứ đừng nói đến thêm filter vào.
Từ khoảnh khắc cô xuất hiện, từ nửa phút có một bình luận biến thành bình
luận hiện lên mỗi giây. Hóa ra không phải Chúc Uyển khiêm tốn mà là bạn
cùng phòng của cô ấy thật sự quá đẹp!
"Trời ơi, bạn cùng phòng của Vãn Vãn xinh quá đi mất."
"Bảo bối này cũng là streamer sao? Cô ở phòng nào, tôi muốn gửi điểm thưởng cho cô!"
"Tôi là con gái mà cũng không thể nào chịu được trước nhan sắc này."
"Chị gái nhỏ có hát không? Giọng chị hay quá."
Theo làn sóng bình luận là từng đợt điểm thưởng, chỉ trong chốc lát sau số tiền đã gần bằng tổng thu nhập ba ngày livestream .
Dụ Sân nhìn hoa cả mắt, chọn một bình luận rồi trả lời: "Tôi không biết hát."
Chúc Uyển vô cùng hài lòng nói: "Nhưng bạn cùng phòng tôi biết điều chế nước hoa nha, nước hoa tự làm 100% từ thiên nhiên, không hề gây ô nhiễm môi
trường! Ai có nhu cầu mua liên hệ tôi nhé."
"Mua mua mua, có bao nhiêu mua bấy nhiêu!"
Dụ Sân chỉ lộ mặt, cô không biết cách trò chuyện với mọi người, làn sóng
bình luận quá nhanh, cô không xem kịp nên cũng không trả lời được.
Nhưng Dụ Sân xinh đẹp, cho dù mặt lạnh như băng thì cũng có người mua chứ
đừng nói là cô cười ngọt ngào như thế. Dụ Sân chỉ xuất hiện sau đó chào
tạm biệt mọi người cũng đủ làm người xem của Chúc Uyển bùng nổ.
"Chị gái xinh đẹp ở lại thêm chút nữa đã, đừng đi vội."
Chúc Uyển cố ý tỏ vẻ ghen tị: "Mọi người không yêu tôi à? Mọi người đúng là tệ bạc, có mới nới cũ."
Livestream đã quay về chủ đề cũ, tuy nhiên có không ít người vẫn nghĩ về Dụ Sân.
Livestream kết thúc.
Chúc Uyển nhào tới ôm hôn Dụ Sân: "Ôi Dụ Sân ơi, cậu tuyệt quá đi, cậu mới
chỉ lộ mặt mà mình đã nhận được một đống điểm thưởng rồi. Lương Nhạc
Đan, cậu có thấy không? Bọn mình thành công rồi!"
Dụ Sân cong mắt cười, vui thay cho cô ấy.
Chúc Uyển mở mục tin nhắn ra: "Để mình kiểm tra đơn hàng giúp cậu. Có đến hơn trăm người hỏi mình cậu bán nước hoa gì này!"
Dụ Sân không ngờ hiệu quả lại tốt như thế, điều đó ngược lại khiến cô choáng váng: "Mình không thể làm được nhiều như thế."
Cô tập trung vào chất lượng chứ không phải số lượng.
Chúc Uyển nghĩ một hồi liền đưa ra giải pháp: "Mình có ý này, cậu có bao
nhiêu liền đem hết ra đấu giá, ai trả giá cao hơn sẽ thuộc về người đó."
Chúc Uyển càng nghĩ càng hào hứng: "Mình sẽ cho cậu gia nhập phòng
livestream của mình, nếu cậu kiếm được tiền thì chia cho mình 10%, à
không, 5% là được rồi."
Dụ Sân nói: "Để mình suy nghĩ đã."
Dù sao thì tính cách của cô cũng không hoạt bát như Chúc Uyển, không giỏi
giao tiếp với người khác. Hơn nữa phí sản xuất một lọ nước hoa không
cao, nếu cô bán đắt trong lòng sẽ thấy không yên. Cô thích điều chế nước hoa và rất tận hưởng quá trình đó.
Chúc Uyển không ngờ ba ngày liên tiếp sau đó, mọi người trong phòng livestream đều nháo nhào muốn nhìn bạn cùng phòng cô ấy.
Ngay cả mấy khán giả hay nằm vùng cũng lên tiếng nói chỉ cần Dụ Sân xuất
hiện sẽ ngay lập tức tặng điểm thượng, Chúc Uyển rất khó có thể kiềm chế được sự cám dỗ này.
Đến ngày thứ tư, trong phòng livestream của cô ấy xuất hiện một đại ca.
Đại ca này còn chẳng có nổi một cái tên, âm thầm vào phòng livestream của
cô ấy, không ai chú ý đến người này cho đến khi anh ta tiện tay tặng
điểm thưởng cao nhất.
Đó là một chiếc máy bay có giá trị một vạn hai.
Chúc Uyển chỉ là một streamer nghiệp dư, không biết nhảy cũng không chịu làm nũng. Ngày thường cô ấy chẳng kiếm được bao nhiêu, điểm thưởng chỉ đủ
tiền ăn. Cô ấy chưa bao giờ nhận món quà như thế này nên bị sốc mất một
lúc. Cô ấy choáng đến độ quên cả cảm ơn.
Sau đó Chúc Uyển nhanh
chóng phản ứng lại: "Ba ơi. Anh chính là ba của tôi! Sếp hãy cho tôi
biết sếp muốn nghe tôi nhảy múa hay ca hát! Muốn tôi bay nhảy gì cũng
được!"
Làn sóng bình luận thưa thớt đồng loạt biến thành 666(*).
(*) Đỉnh!
Vị sếp không tên này im lặng một lúc mới nói, nhưng yêu cầu của anh ta chẳng liên quan gì, lại còn hết sức tầm thường nữa chứ.
"Tôi muốn nhìn bạn cùng phòng của cô một chút.
Chúc Uyển: "..."
Đại ca vô danh lại nhẹ nhàng động tay tặng thêm hai chiếc máy bay nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT