Edit: Quanh

Thời điểm Từ Học Dân tìm được Bách Chính đã là nửa đêm, cậu dựa người dưới chân cột đèn đường.

Từ Học Dân Biết, từ đây đi qua một con phố nữa sẽ đến nhà Dụ Sân.

"Vì sao không đi sang?"

"Tôi có tư cách đi qua đó sao?"

Từ Học Dân còn chưa biết, Bách Chính và Bách Thiên Khấu đã nói với nhau chuyện gì, ông nói: "Nếu cậu muốn, tôi có thể đi sang cùng cậu, lỡ cậu đột nhiên không nhìn thấy thì tôi sẽ nghĩ cách dẫn cậu rời đi."

Bách Chính không trả lời.

"Từ lúc bắt đầu, chú không nên để cho tôi tới gần cô ấy."

Lúc này, Từ Học Dân mới nhìn thấy tơ máu đỏ ngầu bao phủ trong mắt Bách Chính. Máu cậu lạnh, thanh âm cũng lạnh.

"Rõ ràng chú đã biết từ lâu, tôi và cô ấy vốn không thể ở bên cạnh nhau."

Từ Học Dân yên lặng một lát: "Cậu biết hết rồi."

"Ra vậy, tất cả đều là sự thật." Bách Chính thấp giọng nói: "Vốn dĩ tôi còn muốn chờ chú nghi ngờ, phủ định. Trong lòng tôi còn một tia hy vọng cuối cùng, những lời đó đều là Bách Thiên Khấu bịa ra để lừa gạt tôi, muốn tôi buông tha cho Mục Mộng Nghi."

"Nghi phu nhân cũng là người của nhà họ Từ chúng ta."

Khóe môi Bách Chính nhếch lên, cậu đứng dậy, đột nhiên tức giận nói: "Người nhà họ Từ? Không, nhà họ Từ không có người, Từ Ngạo Thần, Từ Mộng Nghi, tôi, có ai giống người, tất cả đều là súc sinh."

"Cậu đừng nói vậy."

Bách Chính nhìn tiểu khu ở cách đây không xa, ánh đèn đang tắt dần đi, vạn vật trêи thế gian đều đi ngủ.

Cậu xoay người, khối thịt trong lòng kia, bị cắt sống xuống.

Bách Chính không quay đầu lại.

Cậu đi dọc theo con đường đến cuối cùng, cách cậu một đoạn, Từ Học Dân đi theo phía sau.

Bóng cậu bị ánh đèn kéo thật dài. Cậu từng là thiếu niên không quan tâm đến cả thế giới, bây giờ, đến dũng khí đi qua con phố tới nhà Dụ Sân cũng không có.

Ngay từ lúc đầu, Từ Học Dân đã biết.

Giấc mơ của người khác không thể thực hiện được trêи người Bách thiếu. Cho dù cậu vất vả nỗ lực, thì quốc gia cũng sẽ không nhận một người vận động viên tinh thần không ổn định.

Tình yêu của người khác, cậu cũng sẽ không có có được.

Bách Chính cõng một tòa núi nặng nhất trêи đời đi về phía trước, bả vai của bất kì cô gái nào cũng sẽ bị phần áp lực này làm cho suy sụp.

Cả đời này cậu không có ba, còn mẹ có cũng giống như không.

Cậu khó có người yêu, không thể sinh con cái.

Không có ai từ lúc sinh ra đã sai, nhưng Bách Chính lại như thế. Cậu cô đơn đến với thế giới, nên đã định sẵn cũng cô đơn rời đi.

Từ Học Dân thấy Bách Chính ngoan cường như vậy lớn lên, từ từ có bạn bè, có ước mơ, có người mà cậu thích. Cả quá trình này, sau này nhớ lại, là vui sướиɠ, nhưng cũng trở thành cái gai vĩnh viễn không thể nhổ đi.

Một lần nhớ đến là một lần đau.

Bách Chính đột nhiên ngã trêи mặt đất.

Từ Học Dân vội vàng chạy đến: "Bách thiếu."

"Cút!" Cậu run rẩy, đồng tử là một mảng trống không, Bách Chính tự mình đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước.

Đi được vài bước, khi cậu lại vấp phải chướng ngại trêи đường, cuối cùng dừng lại.

"Tôi nhận thua." Tiếng nói của thiếu niên như biến mất.

"Đến chăm sóc cho mình, tôi cũng không làm được, làm sao có thể chăm sóc cho cô ấy. Chú Từ, chú có biết trêи đời này đáng sợ nhất là gì không?"

Từ Học Dân lắc đầu.

"Không phải là không gặp được, cũng không phải là không có được, lại càng không phải là có được rồi lại mất đi. Mà là, rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng vươn tay lại không thể bắt được. Tôi cách Dụ Sân gần đến như vậy."

Gần đến mức chỉ thiếu nửa bước, lại cách cả một đời.

Chính cậu cũng biết, một bước này, mãi mãi không có cách nào vượt qua.

"Nếu có một ngày tôi điên rồi, tôi còn nhớ rõ yêu cô ấy sao? Cho dù tôi nhớ rõ, chú cũng phải nhắc nhở tôi sẽ quên, tôi không thể... Không thể đi nữa..."

Từ Học Dân rơi lệ đầy mặt: "Cậu hãy quên đi."

Bách Chính nức nở nói: "Được."

*

Đầu tháng sáu, Dụ Sân, Dụ Nhiên, còn cả Mục Nguyên đều tham gia thi đại học.

Ba người không cùng phòng thi, nhưng thi xong, tâm trạng mọi người vô cùng thả lỏng.

Tâm trạng Dụ Nhiên là không đổi, có thả lỏng hay không, cậu vĩnh viễn bình thản không gợn sóng.

"Anh hai, anh có muốn học chung ở một thành phố với em không?"

"Không muốn." Dụ Nhiên nói từng chữ một chầm rì rì.



Anh chờ em gái tiếp tục thao thao bất tuyệt thuyết phục mình học cùng cô có điểm gì tốt, nhưng đợi vài phút, bên người lại yên tĩnh.

Dụ Nhiên không nhịn được quay đầu, nhìn Dụ Sân.

Dụ Sân vui vẻ nói: "Em cũng không muốn, em muốn cùng đến một thành phố với Bách Chính, anh ấy đi nơi nào, em sẽ đi nơi đó."

Dụ Nhiên không còn lời gì để nói, cuối cùng tâm trạng có vài phần dao động.

Với vài phần trống rỗng.

Thật giống như cái đuôi nhỏ theo sau chính mình mười mấy năm, giờ biến thành của người khác. Cho dù cậu có ghét bỏ hay chán ghét người kia thì cũng không có biện pháp gì.

Dụ Nhiên dứt khoát không để ý tới cô, yên lặng đi về nhà.

Để chúc mừng hai người họ thi xong, trong nhà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon.

Thân thể Dụ Trung Nham đã hồi phục, ông là người chính trực, thúc giục nói: "Sân Sân, con có mời người cứu ba và A Nhiên tới ăn cơm không?"

"Có ạ, nhưng gần đây anh ấy bận, phải mấy ngày nữa mới tới được."

"Phải cảm ơn người ta thật tốt. Bây giờ người có lòng tốt giúp người như vậy rất hiếm."

Dụ Sân vội vàng vâng vâng dạ dạ.

Dụ Nhiên nghe đến hai chữ "Lòng tốt" khóe môi co quắp lại, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Ngoại trừ người nhà chúc mừng, lớp học ở Tam Trung cũng có một cuộc liên hoan.

Lần liên hoan này vào ngày mười tháng sáu.

Nắng nóng mùa hè đã đến, từ lúc Dụ Sân rời trấn nhỏ đến thành phố T, bất tri bất giác đã được gần hai năm.

Dụ Sân vốn không định tham gia, bầu không khí học tập Tam Trung sôi nổi, nhưng ở phương diện tình cảm lại nhạt nhòa.

Nhưng cô lại muốn ra cửa gặp Bách Chính.

Cậu nói, chờ cô thi xong sẽ đến thăm cô.

Ngày mùng 10, thời tiết rất đẹp, dự báo thời tiết nói, nếu may mắn có thể nhìn thấy sao băng.

Lần đầu tiên Dụ Sân không mặc quần áo đồng phục, mà mặc một chiếc váy màu tím nhạt xinh đẹp.

Cô cột chắc tóc, chiếc tua màu bạc rũ xuống, tinh xảo đến không tưởng tượng được.

Lần đầu tiên cô vì một người mà cẩn thận trang điểm. Trong lòng Dụ Sâu hồi hộp, tâm trạng lại có chút mong chờ mà đi ra khỏi cửa.

Lúc cô tới nhà hàng tổ chức liên hoan, Dư Xảo đã tới.

Toàn trường yên tĩnh một giây, ngay cả nữ sinh tiêu chuẩn của ban tự nhiên như Dư Xảo cũng không nhịn được kinh ngạc cảm thán: "Ôi Chúa ơi."

Không trang điểm cũng đủ xinh đẹp rồi, hôm nay tiểu tiên nữ này muốn làm gì đây?

"Cậu định đi gặp Bách thiếu à?" Kể ra thì, hai tháng nay Dư Xảo cũng chưa liên hệ với Bách Chính. Trước kia, Bách Chính thường bắt cô ấy phải báo cáo tình hình hàng ngày của Dụ Sân, nhưng hai tháng này, cậu không hề hỏi đến.

Dư Xảo không nghĩ nhiều, cô cho rằng Bách Chính thông cảm cho bọn họ sắp phải thi đại học, thời gian tương đối eo hẹp.

Dụ Sân ho nhẹ một tiếng, đưa tay che lại gương mặt:

"Ừ, mình vẫn nợ anh ấy một câu."

Là câu nói tuyên bố chân chính ở bên nhau, trêи eo thiếu niên xăm chữ muốn bảo vệ cô cả đời, những cô luôn không có dũng khí nói, vậy em giao Dụ Sân cho anh.

Nhưng hiện tại thì đã có thể.

Đúng người, đúng thời điểm.

Bữa cơm này, cô ăn không hề yên ổn.

Dư Xảo đếm: "Người thứ năm."

Nam sinh đi đến, lắp bắp nói: "Dụ Sân, từ lớp 11 mình đã thích cậu rồi, mình có thể học chung một trường đại học với cậu, Không biết cậu có đồng ý cho mình một cơ hội để trở thành..."

Dụ Sân cười nói với cậu: "Mình có bạn trai rồi."

Nam sinh thất vọng rời đi, không nhịn được mà đánh giá xung quanh, rốt cuộc ai có vận may lớn như vậy. Dù sao ở Tam Trung, Dụ Sân cũng là nữ thần đáng yêu nhất.

Ăn xong bữa cơm này, Dư Xảo cũng thuộc lòng mấy lời tỏ tình rồi.

Không biết Bách thiếu nhà cô đã đánh bại bao nhiêu tình địch để ôm được mỹ nhân về nhà nha.

Lúc tạm biệt, Dư Xảo xin lỗi Dụ Sân: "Dụ Sân, mình rất xin lỗi mấy năm nay mình thường xuyên truyền tin tin tức của cậu đi, mình biết là ai cũng sẽ tức giận, nhưng cậu yên tâm, mình không hề nói cho người thứ ba."

Dụ Sân Lắc đầu: "Không sao đâu."

Bởi vì là Bách Chính, cho nên không sao cả.

Dụ Sân nghĩ nghĩ: "Cậu có thể giúp mình gọi điện thoại cho anh ấy không? Nói là chúng ta thi xong rồi."

"Tất nhiên là được."

Dư Xảo gọi điện, từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng của thiếu niên: "Có chuyện gì?"

"Bách Thiếu, chúng em liên hoan xong rồi, Dụ Sân đang ở bên cạnh em."

"À." Cậu lạnh nhạt nói: "Chuyện này thì liên quan gì đến tôi, tôi đang bận, đừng làm phiền.

Dư Xảo ngẩn người, cô nhìn sang Dụ Sân. Trong mắt thiếu nữ hiện ra nghi ngờ nhưng cũng không tức giận.



"Có thể để mình tự gọi cho anh ấy không?"

Điện thoại lại vang lên lần nữa, thiếu niên rất không kiên nhẫn: "Tôi đã nói đừng phiền tôi rồi, có phải không nghe hiểu tiếng người không!"

"Bách Chính." Dụ Sân gọi nhẹ: "Anh làm sao vậy?"

Từ Học Dân nhìn thiếu niên trước mặt. Bàn tay cậu nắm chặt đến mức run rẩy.

Hai chữ chia tay ở trong miệng cậu lặp đi lặp lại, nhưng vẫn không phát ra thành tiếng.

Hai người cứ yên lặng như vậy, cuối cũng Dụ Sân vẫn nên tiếng trước: "Nếu anh không bận, em có thể đến tìm anh được chứ?"

Bách Chính mím môi, phải tới một lúc lâu sau, cậu nói: "Được."

Ngắt điện thoại, cậu đứng dậy thay quần áo.

"Đưa cho tôi cái màu xám." Cậu cẩn thận cài từng cúc áo, vuốt phẳng những nếp nhăn trêи quần áo.

"Cậu..." Từ Học Dân do dự.

"Chuyện như này, vẫn nên gặp mặt nói rõ ràng, cô ấy thông minh như vậy, lại còn nhất quyết muốn báo ân. Tôi sợ cô ấy không chịu buông tay, dù sao cũng phải cho cô ấy một lý do, chú chuẩn bị đi."

Từ Học Dân không hỏi lại nữa, chính xác là cậu muốn nhìn cô lần cuối hay là muốn làm cho chính mình không còn hy vọng.

Dù là đáp án nào, thì Bách Chính cũng không cần thiết đối xử tàn nhẫn với bản thân mình như thế.

Không nỡ, vậy vì sao còn muốn làm mình đau lòng hơn?

*

Dụ Sân không hề nghĩ đến địa chỉ mà Bách Chính đưa cho cô lại là bên ngoài "Khánh Công Yến".

Nơi này vẫn náo nhiệt giống như trước, cảnh sắc thành phố thay đổi, địa điểm xa hoa mỹ lệ giống như lần đầu gặp mặt.

Hai người bắt đầu từ nơi này.

Cô do dự mà đi vào: "Xin chào, tôi tìm Bách Chính."

"Phòng 301, để tôi dẫn cô đi."

Dụ Sân mở cửa ra, cả phòng 301 đều là khói mù mịt. Kiều Huy cười hì hì ôm một nữ sinh đùa giỡn, bên người Bách Chính cũng có một nữ sinh châm thuốc cho cậu.

Bách Chính ngước mắt nhìn Dụ Sân một cái, cậu cong môi: "Qua đây cùng chơi đi."

Dụ Sân khựng lại: "Bách Chính."

Anh đang đùa em đúng không?

Nữ sinh bên người Bách Chính tên là Lily, Lily nói: "Đây là người bạn gái mà anh nói phải theo đuổi rất lâu mới theo đuổi được, nhưng sau đó lại phát hiện không còn thú vị nữa hả?"

Bách Chính khinh thường sửa lại lời cô ta cho đúng: "Chơi chán rồi, giờ là bạn gái cũ."

Dụ Sân mím môi, cô không hiểu, mình chỉ đi thi có một chút, sao thái độ Bách Chính lại trở lên kỳ quái như vậy.

Tính cách cô hiền lành, cho dù trong lòng khó chịu cô cũng sẽ không nổi mà giận hiểu lầm cậu.

Dụ Sân nhìn Kiều Huy một cái, ánh mắt Kiều Huy mơ màng, hi hi ha ha nói: "Dụ Sân, Chính ca không cần em nữa, hay là em theo anh đi."

Kiều Huy nói như vậy nhưng Bách Chính chỉ rũ mắt, cười cười.

Cuối cùng Dụ Sân cũng không nhìn được nữa, đi lên trước, ngồi xổm trước mặt Bách Chính: "Anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Bách Chính vốn chờ cô tát mình một cái, không ngờ đến bây giờ cô vẫn không xuống tay.

Cậu lười nhác nói: "Không phải em thấy rồi sao, tôi thích chơi, em lại không chơi được, tôi cảm thấy không thú vị."

Cũng cùng nhau trải qua sống chết, bây giờ chỉ một câu không thú vị lại muốn đuổi cô đi sao?

Khuôn mặt nhỏ của Dụ Sân sa sầm.

Lily cười cô: "Chị nói này em gái, em làm như vậy không thú vị đâu, Bách thiếu cũng nói em không thú vị, em còn không đi đi. Chị thấy em trông cũng không tồi, đâu cần thiết phải làm thế này. Không muốn chơi cùng, vậy bây giờ em mau đi đi."

Tay nhỏ của Dụ Sân dơ lên, cô túm chặt áo sơ mi của thiếu niên: "Anh ra ngoài."

Ở đây không ai ngờ, thiếu nữ lại bình thản như vậy. Ánh mắt cô sáng ngời lại đầy ấm ức, dường như chỉ thấy được Bách Chính.

Bách Chính nắm tay cô, muốn vung ra, mặt cậu trầm xuống: "Buông ra."

"Ra ngoài, chúng ta nói chuyện."

Dù như thế nào cô cũng sẽ không buông tay, cố hết sức mà túm chặt cổ áo thiếu niên: "Đi ra ngoài với em."

Ngón tay Bách Chính nắm chặt rồi buông lỏng, lại nắm chặt rồi buông lỏng.

Kiều Huy ở bên kia sắp không diễn được nữa, cũng may có nam sinh khác ra sức, vẫn ồn ào như trước.

"Bách thiếu không thích, nhưng bọn anh thích nha."

Tất cả mọi người đều đang làm phiền Dụ Sân, cảm xúc Dụ Sân lại không thay đổi, cô dùng hết sức muốn kéo Bách Chính đi. Cho dù rất ấm ức, cô cũng nhịn xuống, ngay cả tức giận cũng không.

Tim Bách Chính đau như bị cắt.

Lúc trước, cô cũng như vậy, không để ý những lời mắng mỏ đầy ác độc cả thế giới để đi vào thế giới của cậu, cậu phải rời đi, cô cũng bước trêи những lưỡi dao đó, cắt đứt từng cảm xúc, dằn vặt và đau khổ.

Cuối cùng, cậu đứng dậy theo Dụ Sân ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play