Edit: Coco

Nghe nói có một bác sĩ rất tốt đến thành phố, có lẽ ông ấy có thể cải thiện bệnh tình của Dụ Nhiên. Hai vợ chồng Dụ Trung Nham tính toán, dù thế nào cũng phải đưa Dụ Nhiên đi xem.

Hai người lấy tiền tiết kiệm ra, đi nơi nơi nhờ người hẹn với bác sĩ trước, cuối cùng cũng có được cơ hội đến khám.

Quá trình điều trị tâm lý được chia làm rất nhiều lần, họ không thể nào cứ chạy tới tới lui lui trong thành phố được.

Vạn Xu Mính nhìn cậu bé trầm mặc ít nói, mà không khỏi đau lòng, bà cắn răng nói: "Để em đưa Tiểu Nhiên đi khám, Trung Nham, anh cứ đi làm đi, mẹ ở nhà giúp em chăm sóc Sân Bảo."

Mẹ kế khó làm.

Thử đặt suy nghĩ của mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu đứa bé tự kỷ này, đứa bé chưa bao giờ nói chuyện này, là con ruột của mình, chắc hẳn trái tim Vạn Xu Mính đều sẽ tan nát.

Ra quyết định đưa Dụ Nhiên đi khám bệnh, còn vì vậy mà từ chức, bà không hề thấy hối hận chút nào.

Thời còn trẻ, Dụ Trung Nham bị vợ quản rất chặt. Ông đã kết hôn lần hai, vốn đã yếu thế hơn Vạn Xu Mính, nên bà nói gì ông cũng nghe theo.

Sau khi vợ quyết định xong, ông không có bất kì ý kiến gì. Trong nhà có người già có trẻ con, dù sao cũng phải có người đi kiếm tiền.

Trước khi đi, Vạn Xu Mính dặn Dụ Sân: "Sân Bảo, mẹ đưa anh đi khám bệnh, con ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời ông bà biết chưa?"

Dụ Sân gật đầu.

Cô bé buộc tóc hai bên, cất tiếng hỏi Vạn Xu Mính: "Anh có thể khỏi bệnh không ạ?"

Cô bé mong anh có thể khỏi bệnh. Cô chưa bao giờ nghe thấy anh nói chuyện cả. Anh thường ở một mình cả ngày, cô bé còn muốn thấy anh cười nữa.

Vạn Xu Mính xoa đầu nho nhỏ của cô bé, đáp: "Có."

Cô gái nhỏ hết ôm mẹ rồi lại ôm ba. Cuối cùng khi cô nhào về phía Dụ Nhiên, liền bị một chiếc bút chì chọc vào bả vai.

Hai anh em mắt to trừng mắt nhỏ, người lớn đứng xem đều thấy buồn cười, không cảm thấy bất kỳ nỗi buồn chia ly nào.

Khi Dụ Nhiên lên thuyền, cậu nhìn thấy đứa nhỏ ngốc đang nắm tay bà nội, rướn cổ nhìn xung quanh, còn cố gắng vậy tay với cậu nữa chứ.

Cô bé đã rụng mất cái răng cửa, lúc nói chuyện sẽ có gió lọt vào: "Anh trai, hẹn gặp lại."

Dụ Nhiên không quay đầu lại.

Lần điều trị này, kéo dài suốt hai năm.

Nhà họ Dụ vừa nhận được tin tốt, vừa nhận được tin xấu.

Tin tốt là bệnh tự kỷ của Dụ Nhiên thuộc dạng hiếm thấy, chỉ số IQ cao, vừa thông minh vừa trưởng thành sớm.

Tin xấu là bệnh này đã có từ trong bụng mẹ, nhóm bác sĩ kết luận cả đời này cậu sẽ không khỏi được.

Ví dụ tiêu chuẩn vậy đã thu hút sự chú ý của các chuyên gia, nhưng cậu lại không nói năng gì mà chỉ lạnh lùng nhìn họ, không phối hợp mà cũng không bài xích.

Bọn họ dẫn dắt tất cả mọi thứ, nhưng cậu vẫn không mở miệng.

Bác sĩ tâm lý cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết.

May thay, cậu giỏi ở phương diện xã giao hơn một chút. Khi người khác nói chuyện với cậu, thi thoảng cậu sẽ đáp lại.

"Nội tâm của cậu bé này, như một cách cửa đóng chặt. Chúng tôi không thể tìm được chìa khóa thích hợp, rất khó để mở cánh cửa đó ra. Ngay cả khi cậu bé không tỏ thái độ gì, thì cậu bé cũng không thích chúng tôi cho lắm."

"Cậu bé rất thông minh, cảm nhận được chúng tôi đang lợi dụng cậu bé cho việc nghiên cứu, nên không chịu cung cấp bất kỳ thông tin gì."

Đúng thật là bọn họ có ý định này, nhưng họ không ngờ một đứa bé mười tuổi lại có thể nhìn thấu tất cả.

Nhóm chuyên gia cảm thấy bó tay, lại lưỡng lự không muốn từ bỏ một ví dụ tiêu chuẩn thế này. Bọn họ thậm chí còn miễn phí điều trị cho Dụ Nhiên.

Tình hình này kéo dài tới hai năm, nhưng có rất ít tiến triển.

Vạn Xu Mính ngày đêm mong ngóng, cuối cùng cũng tức giận muốn đưa con về nhà.

Tiểu Dụ Nhiên đã lỡ mất hai năm học, bà chẳng sợ bị bảo là hẹp hòi, nhưng đứa trẻ đã lỡ mất hai năm, định lỡ thêm mười năm nữa hay sao?

Ngày Dụ Nhiên về nhà, cậu nhìn thấy một cô bé ngồi bên bệ cửa.

Ông nội đang ngồi đánh cờ với ai đó dưới tàng cây, còn bà nội thì đang cho thỏ ăn.

Đôi mắt cô bé sáng bừng lên, cô bé vội vàng chạy đến thật nhanh.

"Mẹ! Anh!"

Đã hai năm không gặp, cô bé gầy đi một tí, vẫn còn chút dáng vẻ mũm mĩm của trẻ con. Dụ Nhiên khẽ liếc nhìn cô bé, chợt hiểu ra vì sao bà lại nói bé gái lớn lên sẽ ưa nhìn hơn.

So với sự nhiệt tình của cô thì Dụ Nhiên lại vô cùng lạnh lùng, như thể người xa lạ vậy.

Bữa cơm tối hôm đó bà nội nói: "Hai năm nay, Tiểu Sân Bảo ngóng trông mòn con mắt đó. Tan học nó sẽ ra ngoài cửa ngồi. Mấy bạn nữ khác rủ đi chơi nó cũng không đi, nó nói phải đợi anh đi chữa bệnh về."

Nhìn bề ngoài cô bé có vẻ rất mềm mại nhưng thực ra rất cứng đầu.

Khi còn nhỏ, Dụ Sân rấtđược hoan nghênh, không phải vì khuôn mặt của cô bé. Nói sao thì lúc đó bọn con trai con chưa biết yêu là gì, cũng không biết cách lấy lòng con gái.

Mọi người thích cô bé bởi vì cô bé tốt tính.

Nhưng đến giờ thuộc về việc "Chờ anh trai" thì cô bé lại không chịu rời đi một bước.

Chờ đợi suốt hai năm anh trai mới trở về.

Nhưng anh lại vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn không thèm nhìn cô bé một cái. Dụ Sân rất đau lòng: "Mẹ, có phải anh quên con rồi không ạ?"

"Không đâu, anh con chỉ chưa kịp thích nghi với môi trường khác mà thôi. Sân Sân hãy đối xử tốt với anh một chút thì anh sẽ biết là anh đã về nhà rồi.

Cô bé thẹn thùng cười gật đầu.

Hai năm nay mẹ không ở nhà, bà chăm sóc cô bé. Cô bé rất hay xấu hổ.



Trước khi Dụ Nhiên đi ngủ thì có người gõ cửa.

Cậu mở to mắt, tay đặt ngay ngắn hai bên, tư thế ngủ cứng ngắc như zombie.

Tiếng đập cửa vẫn vang lên, cô bé gọi: "Anh ơi, anh ơi..."

Phiền quá đi mất.

Cậu dứt khoát nhắm mắt lại.

Cô bé thất vọng rời đi. Sáng sớm hôm sau, cô bé không thèm so đo chuyện cũ lại vui vẻ tới tìm cậu.

Cô bé ngồi trêи ngựa gỗ, nói với vẻ đầy mong đợi: "Em chuẩn bị quà sinh nhật cho anh đấy, quà năm chín tuổi, cả năm mười tuổi nữa."

Dụ Nhiên yên lặng đọc sách.

Cho đến khi trước mặt cậu xuất hiện một hộp bút và một chiếc xe đồ chơi.

Hộp bút là quà tặng năm chín tuổi. Phía đáy hộp có chút rỉ sắt, nhìn vẫn rất mới. Còn chiếc ô tô nhỏ nếu kéo ngược lại rồi thả tay ra, thì nó có thể chạy được rất xa.

Đối với một cô bé bảy tám tuổi mà nói, cô đã phải tiết kiệm rất lâu, không ăn tí đồ ăn vặt nào, mới đủ tiền mua quà sinh nhật cho anh trai.

Cậu ngừng lại một chút, sau đó chậm chạp đẩy đồ chơi ra, quá trẻ con.

Trong lòng bé gái không khỏi cảm thấy tủi thân.

Gần đây, trong nhà đang bàn luận xem khai giảng nên để Dụ Nhiên học lớp mấy. Dụ Sân sắp lên lớp bốn rồi. Đáng ra Dụ Nhiên đã lên lớp sáu, nhưng cậu phải bỏ học để chữa bệnh. Cậu có thể theo học lớp sáu được không đây?

Trẻ con rất thoải mái, dù sao thì vẫn đang nghỉ hè, có thể chơi thỏa thích.

Liên Thủy dựa núi gần sông, có rất nhiều chỗ thú vị.

Dụ Sân có anh trai, liền không chơi với bọn họ nữa. Cô bé cực kỳ ngoan, cứ đúng giờ lại đi nhắc anh trai uống nước.

Có người cảm thấy không hài lòng với chuyện này, đó là Trần Hành.

Trần Hành mười một tuổi lần đầu biết rung động, cứ thấy Sân Bảo là muốn bắt nạt.

Cô bé bảo vệ người anh bị câm, ngồi dưới sân kể chuyện cho cho anh mình. Giọng cô bé lanh lảnh, Trần Hành ở phòng bên cạnh chơi đùa với đám bạn, bờ tường ở Liên Thủy không cách âm, Trần Hành cảm thấy không thoải mái, trèo qua phía bên kia.

Cậu ta vỗ tay nói: "Dụ Sân, bọn anh rủ em đi đốt đèn sao em không đi? Anh cho em một cơ hội cuối cùng, nếu không sau này anh sẽ không rủ em nữa."

Đương nhiên cô bé không cảm nhận được sự tức giận của cậu: "Vậy lần sau đừng gọi em nữa."

"..."

Trần Hành thẹn quá hóa giận, giật nhẹ bím tóc cô nói: "Không được, em phải đi, đội anh còn thiếu một người."

Dụ Sân nhìn anh trai đang cúi đầu giải Sudoku rồi đáp: "Em không đi, anh Trần Hành, anh đừng giật tóc em nữa, đau quá."

Trần Hành khẽ hừ một tiếng, cậu ta rất hài lòng khi thấy cô bé chuyển sự chú ý đến mình: "Dù gì thì em cũng phải đến chơi với bọn anh."

Cô bé hay đi theo bà, ngày thường rất ngoan ngoãn, tính tình cũng tốt. Trần Hành làm cô bé đau, nước mắt lưng tròng, cô bé cũng không kêu gào.

Trần Hành thích bắt nạt cô bé, cậu ta cảm thấy mình ở trong lòng cô chắc hẳn rất đặc biệt.

Lúc này, Dụ Nhiên vẫn yên lặng không hé răng, đứng dậy rời đi.

Trần Hành bĩu môi nói:" Em xem, anh trai em có thích em đâu. Chúng mình kệ cậu ta đi."

Dụ Sân chớp đôi mắt ngập nước, tủi thân quá đi mất.

Anh Trần Hành rất hay bắt nạt cô bé, khi thì túm tóc, khi thì ngáng chân, có lần còn cho sâu vào cặp cô bé.

Cuối cùng chưa đến hai phút sau, Dụ Nhiên đã trở về. Cậu cầm một hộp bánh trung thu, mở nắp ra sau đó đổ hết vào quần áo Trần Hành.

Động tác của cậu hết sức lưu loát, Trần Hành phản ứng lại nhảy dựng lên.

"Gì, thứ gì thế này!"

Thứ đó lành lạnh, còn đang động đậy, cả người Trần Hành nổi da gà. Cậu ta run lên như phát động kinh.

Một con cóc ghẻ nhỏ chui ra khỏi áo cậu ta.

Dụ Sân trợn tròn mắt: "..."

Ghê quá đi, cô bé lặng lẽ đứng xa Trần Hành ra một chút.

Mặt Trần Hành đỏ bừng: "Dụ Nhiên, mày làm vậy là có ý gì, tao liều mạng với mày."

Dụ Nhiên liếc cậu ta một cái, không hiểu à?

Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Trần Hành nhào qua muốn đánh nhau với Dụ Nhiên. Dụ Sân luống cuống, vừa định đứng ra bảo vệ anh trai, thì Dụ Nhiên lấy bút chơi Sudoku chọc vào người cô bé, không cho cô bé đi chuyển, tay kia cậu cầm lấy chiếc lưới đánh cá trong nhà.

Một lúc lâu sau, Trần Hành ra sức giãy dụa trong cái lưới.

A a a, cậu ta sắp phát điên rồi. Tên Dụ Nhiên này đúng là vừa xảo trá vừa bỉ ổi.

Dụ Nhiên thong thả buộc chặt cậu ta lại, đá cậu ta qua chỗ gốc cây mà các ông lão đang chơi cờ. Cuối cùng, thím Trần giận giữ kéo Trần Hành và lưới đánh cá về nhà.

Thím Trần nhất quyết đòi lại công bằng cho con trai mình: "Con tôi nói là Dụ Nhiên nhà mấy người làm."

Bà nội Dụ nhìn cháu trai "Yếu ớt" của mình, không tin chút nào, bà đáp: "Thím Trần à, sao có chuyện đó được chứ. Dụ Nhiên nhà tôi nói còn không được nữa, sao có thể đánh nhau chứ?"

Vạn Xu Mính cũng không tin: "Tiểu Nhiên chưa từng phản ứng với chuyện xảy ra xung quanh, sao nó có thể đánh Trần Hành nhà cô được."

Dụ Trung Nham quan sát rồi nói: "Cái lưới này được buộc từ bên trong. Nói cách khác, có khi là con trai cô tự nhốt mình vào đấy."



Xung quanh có không ít người vây xem, ai nấy đều tán thành với lời giải thích này.

"Thím Trần, Trần Hành nhà cô nghịch như thế, có phải thằng bé cố tình đổ oan cho Dụ Nhiên đúng không?"

"Đúng đấy, bình thường Trần Hành rất thích bắt nạt con tôi."

Mọn người mồm năm miệng mười, cuối cùng nhận định rằng Trần Hành tự làm bản thân mắc kẹt trong lưới.

Vẻ mặt Trần Hành ngốc ra, cậu ta sắp tức chết rồi.

Dụ Nhiên đúng là tên kỹ nữ trà xanh!

"Kỹ nữ trà xanh" Dụ Nhiên ngồi trong góc, đôi mắt màu xám không chút gợn sóng, rất khớp với lời mọi người nói, cậu hoàn toàn không có phản ứng gì với mọi thứ xung quanh.

Đến tối, cô bé thò đầu ra, đôi mắt sáng lấp lánh, ngượng ngùng nói: "Cảm ơn anh."

Dụ Nhiên ngước mắt lên, cậu đáp: "Ừ."

Dụ Sân giật mình nhìn cậu, một lúc lâu sau liền vui đến phát ngốc, anh trai nói chuyện rồi kìa!

Mặc dù chỉ là một tiếng "Ừ"!

Thiếu niên đã không nói chuyện suốt nhiều năm, giọng nói khàn khàn như tiếng cưa gỗ.

Không ai biết, cửa ải khó khăn mà một nhóm chuyên gia cũng không đột phá được, lại bị một cô bé phá vỡ.

*

Ngoài dự đoán của mọi người, Dụ Nhiên tự biểu lộ việc cậu muốn theo học lớp bốn.

Cậu học cùng lớp với Dụ Sân,

Dụ Sân thích uống sữa bò vào buổi sáng. Dụ Nhiên thì không. Cậu yêu ghét rất rõ ràng, cũng không hề thích uống sữa bò.

Lúc còn nhỏ, cậu phát triển rất chậm, mặc dù cậu hơn cô nhóc hai tuổi nhưng chẳng cao hơn cô được bao nhiêu.

Có bạn trong lớp không tin hỏi: "Dụ Sân? Cậu ấy là anh cậu thật à?"

Tiểu Dụ Sân tự hào mà gật đầu: "Anh mình rất lợi hại."

"Anh ấy lùn thế. Anh mình cũng lớn hơn mình hai tuổi, mà mình chỉ đứng đến vai anh ấy thôi."

Dụ Sân phồng má nói: "Anh mình sẽ cao lên, sau này anh ấy sẽ cực kỳ cao."

Dụ Nhiên ngồi phía trước tập trung làm bài tập.

Vài ngày sau, người trong nhà liền phát hiện Dụ Nhiên bắt đầu uống sữa bò.

Cả nhà suýt thì mừng phát khóc. Đây là lần đầu tiên Dụ Nhiên chủ động bộc lộ điều gì. Ai nấy đều vui sướиɠ nhận ra cậu đang dần trở nên khá hơn.

Có phải đi bác sĩ khám có tác dụng thật không ta?

*

Sau khi lên cấp hai. Dụ Sân và Dụ Nhiên đều cao lên nhanh như măng mọc sau mưa.

Dụ Nhiên phát hiện, cô bé dần trường thành, bản lĩnh khác thì chẳng thấy đâu, nhưng lại rất giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Trong lớp không có bạn nữ nào thích Dụ Nhiên. Lúc còn bé cậu rất kén ăn, dù cậu đã cao lên nhưng lại rất gầy, ánh mắt cũng trống rỗng. Cậu cũng không để ý đến những bạn nữ bắt chuyện với mình.

So sánh hai anh em thì Dụ Sân như được gió lớn thủy triều vây quanh, còn Dụ Nhiên thì chẳng khác gì cây mây khô héo đại thụ già cỗi cả.

Dụ Nhiên không thèm chớp mắt, cậu cũng mặc kệ.

Suy cho cùng thì khi học sinh cấp hai thích một người, cũng chẳng khá hơn so với học sinh tiểu học là bao. Dụ Sân bị bắt nạt chẳng khác gì một cô bé đáng thương. Cô vô cùng ghét mấy cậu con trai đó.

Cô dần dần nhận ra anh mình là đỉnh nhất, vừa yên lặng vừa không bắt nạt mình

Có một ngày sau khi tan học, Dụ Nhiên được một chàng trai nhờ đưa thư tình cho Dụ Sân.

Nam sinh đó lo lắng đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, vội vàng chạy mất.

Không thể không nói, đây là người đầu tiên biết phải lấy lòng con gái chứ không phải bắt nạt cười ta, rất có tiền đồ. Ít ra những người có nhận thức lấy lòng con gái sớm, như vậy ngược lại thường dễ được thích hơn một chút..

Tối hôm đó khi về nhà, Dụ Nhiên vào phòng mở thư tình ra. Sau khi đọc lướt ,cậu liền lâm vào trầm tư.

Ngày hôm sau, nam sinh vậy mà nhận được thư đáp lại của Dụ Sân, đây là điều mà cậu ấy không thể nào ngờ được.

Cậu ấy vô cùng kϊƈɦ động mở thư ra. Đập vào mắt là bốn chữ vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn――

"Nằm đấy mà mơ."

Trái tim nam sinh suýt thì vỡ vụn, cậu ấy không còn can đảm theo đuổi nữa.

Mà nói lại, nam sinh buồn bã nhìn hàng chữ. Tiểu tiên nữ mà cậu ấy yêu thầm đáng yêu như vậy, sao chữ viết lại cứng rắn thế nhỉ?

Vì vậy mà Dụ Sân phát hiện, những người thích cô hầu như đều cố gắng hết sức bắt nạt cô, muốn cô chú ý. Một, hai người thì thôi, nhưng quá nhiều người thì đúng là thảm họa. Ngay cả tượng đất cũng phải tức giận.

Cô gái nhỏ hết sức đáng thương theo sau anh mình.

"Anh, em cực kỳ ghét bọn họ, đến giờ em vẫn chưa tìm được vở bài tập đâu."

Cậu vẫn không nói lời nào.

Ánh hoàng hôn chiếu lên người thiếu niên và thiếu nữ đã bắt đầu trưởng thành. Liên thủy chìm trong ánh chiều tà. Các thím đang gào to lùa ngỗng về nhà, bác lái đò vung mái chèo, từng gợn sóng nổi lên.

Năm đó ở Liên Thủy thời gian trôi thật chậm rãi, rất nhẹ nhàng.

Cô nói: "Chỉ có mình anh không bắt nạt em, anh là tốt nhất."

Cậu đáp: "Ừ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play