Mọi người đều biết rằng một chàng trai hướng nội, có vẻ rất hợp với một cô bé hướng ngoại sôi nổi.
Chu Kỳ Kỳ cũng tưởng là như thế.
Cô thích bạn học Dụ Nhiên ban một khối chín ở kế bên rất lâu. Ai cũng bảo rằng cậu ấy rất khó chơi chung, rõ ràng cậu ấy biết nói nhưng lại chẳng khác gì bị câm. Đôi mắt màu xám rất khác người, nhìn vô cùng lạnh nhạt.
Cậu không tham gia làm vệ sinh lớp hay những hoạt động tập thể, lúc nào cũng ngồi một mình trong phòng học.
Bạn cùng lớp không thích cậu, người hoạt bát như Chu Kỳ Kỳ lại thích chàng trai này.
Cô ấy nhận ra Dụ Nhiên khác hẳn với bóng dáng vừa lùn vừa bé hồi đầu cấp hai.
Cậu rất cao ráo, đến giờ đã vượt gần hết đám con trai trong lớp. Bởi vì cậu không nói, nên cũng không có chất giọng vịt đực giống mấy cậu nhóc khác trong thời kỳ vỡ giọng.
Đôi mắt mà mọi người ghét kia, giống như lớp khói ban chiều, vừa sạch sẽ vừa bình yên.
Đấy là chưa kể, cậu ấy rất đẹp trai.
Khác với khi còn nhỏ, khuôn mặt cậu bé hốc hác giống hệt thằng nhóc tị nạn, giờ đây hàng mi cậu tinh tế, đôi môi mỏng nhạt màu, đến cả độ cong của cằm cũng đẹp ơi là đẹp.
Mặc dù ai cũng bảo là ghét Dụ Nhiên, nhưng họ đều không thể không thừa nhận rằng, vẻ ngoài của cậu ấy thật sự xuất sắc.
Tính Chu Kỳ Kỳ hướng ngoại, cô ấy có rất nhiều trò mới lạ. Các bạn trong lớp đều thích chơi với cô ấy.
Trong lòng cô ấy có giấc mơ được làm nữ chính. Cô ấy cảm thấy độc đáo như Dụ Nhiên chính là Vương Tử của mình.
Đừng để ý chuyện hiện giờ Vương Tử đang ở Liên Thủy, sống với cả nhà trong một căn hộ nho nhỏ. Sau này chắc chắn cậu sẽ một bước lên mây, tiền đồ vô hạn.
Xét về một khía cạnh nào đó, thì giả thiết của Chu Kỳ Kỳ phần lớn đã thành sự thật trong tương lai.
Rất tốt, Chu Kỳ Kỳ chống cằm suy nghĩ, đã có nữ chính và nam chính, vậy ai sẽ là nữ phụ ác độc đây?
Cô ấy nhận ra rằng, nam chính rất thân với Dụ Sân.
Hừ, Dụ Sân chính là nữ phụ ác độc! Chu Kỳ Kỳ không quan tâm Dụ Sân có phải em ruột của cậu hay không, nam chính chỉ có thể cưng chiều một mình nữ chính mà thôi, sớm muộn gì cũng đá bay nữ phụ.
Nhưng cứ mỗi lần Chu Kỳ Kỳ ngỏ ý tốt với Dụ Nhiên, cậu đều cư xử như một người gỗ, chẳng có tí phản ứng gì.
Chu Kỳ Kỳ vừa giận vừa không biết phải làm sao.
Chu Kỳ Kỳ tính toán đối phó "Nữ phụ ác độc" một chút. Sau kỳ thi tháng, Chu Kỳ Kỳ lợi dụng chức vụ trưởng môn vật lý, lẻn vào văn phòng và xé bài thi của Dụ Sân.
Khi cô ta quay đầu lại thì thấy Dụ Nhiên đang đứng bên cạnh cửa.
Tim Chu Kỳ Kỳ đập bịch bịch bịch.
Đôi mắt xám của Dụ Nhiên như bao phủ một tầng sương mờ, lần đầu tiên cậu nhìn Chu Kỳ Kỳ, sau đó nhìn xuống đống giấy lộn trong tay cô ta.
Dụ Nhiên quay đầu đi mất.
Chu Kỳ Kỳ thấp thỏm, tim đập cực kỳ nhanh. Cậu ấy có tố cáo mình không? Không, Dụ Nhiên không giỏi ăn nói, chỉ cần cô ta không nhận thì sẽ chẳng có ai tin cậu cả.
Không ngờ Dụ Nhiên lại chẳng hề có ý định tố cáo cô ta, cứ thế đi thẳng.
Chu Kỳ Kỳ ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy hết sức vui vẻ.
Dụ Nhiên không tức giận, cậu ấy đang cưng chiều bao che mình vô điều kiện đấy ư?
Dụ Sân chắc chắn không thể chen chân vào top 10 nếu thiếu mất điểm một môn.
Dụ Nhiên không nói chuyện này với Dụ Sân. Trường sẽ công bố điểm vào thứ hai tuần sau.
Có ba điều khiến tất cả mọi người bị sốc.
Đầu tiên là, Dụ Sân đứng top 1.
Thứ hai là nghe nói Dụ Nhiên không nộp bài thi vật lý, xếp hạng thứ 11.
Thứ ba là Chu Kỳ Kỳ không nộp bài thi sinh và bài thi toán, nằm trong top 10 đếm ngược từ dưới lên.
Chu Kỳ Kỳ: "..."
Lúc tan học, Dụ Sân chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi: "Anh, sao anh lại đổi bài thi của anh sang tên em vậy?"
Cô không tài nào hiểu nổi.
Dụ Nhiên chẳng nói năng gì.
Lúc này, Chu Kỳ Kỳ gạt nước mắt đuổi theo: "Dụ Nhiên, cậu đứng lại!"
Cô ta giang rộng hai tay cản hai anh em lại, hung hăng trừng mắt với Dụ Sân.
"Dụ Nhiên, cậu lấy bài thi của mình đúng không? Giờ mình bị thiếu hai môn, rớt xuống hạng chót rồi. Mình thích cậu biết bao, sao cậu lại đối xử với mình như vậy."
Đôi mắt xám của Dụ Nhiên nhìn về phía mấy chú vịt đang rỉa lông giữa dòng sông Liên Thủy.
Chu Kỳ Kỳ bật khóc, thút thít nói: "Chẳng lẽ cậu không thích người như mình sao? Không thể nào, vậy cậu thích mẫu người nào?"
Dụ Sân đeo cặp sách đứng bên cạnh nhìn anh mình.
Cô cảm thấy hết sức mới lạ, từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên có người tỏ tình với anh trai mình.
Dụ Nhiên chậm rãi quay sang nhìn cô.
Dụ Sân sợ hãi trừng mắt: Không phải, tầm này anh nhìn em làm gì chứ?
Dường như cậu cũng nhận ra điều gì không thích hợp, lại quay sang nhìn đám vịt ngốc.
Chu Kỳ Kỳ cảm giác bản thân bị trêu đùa, ngôn tình đều là lừa dối, cô ta đau khổ chạy mất. Sau này cô ta sẽ không bao giờ thích Dụ Nhiên nữa.
*
Nửa năm sau đó, hai anh em vào cấp ba.
Liên Thủy có trường cấp ba, đội ngũ giáo viên cũng chất lượng, mặc dù nơi đây chỉ là một thị trấn nhỏ nhưng nhóm giáo viên lâu năm toàn những người xuất sắc.
Cả nhà đều nghĩ rằng cho Dụ Nhiên đi khám có hiệu quả, nên lâu lâu sẽ đưa cậu vào thành phố điều trị.
Thời điểm đó, Dụ Sân theo ông bà trở về quê.
Tháng ba, Liên Thủy xảy ra động đất, nhà nhà sập, thi thể rải rác khắp nơi.
Trần Hành nghịch ngợm đã mất trong trận động đất này, kể cả ông của Dụ Sân, người mà ngày thường ít xuất hiện nhưng rất nghe lời bà nội, cũng rời đi sau thảm họa thiên nhiên đó.
Nhóm Vạn Xu Mính trở về từ thành phố vào lúc nửa đêm, khóc cạn nước mắt.
Bọn họ đi qua đống đổ nát, tìm kiếm người thân của mình.
Lòng Dụ Trung Nham nóng như lửa đốt, ông đã nhận được rất nhiều tin xấu. Bố mẹ ông và cả đứa con gái đáng yêu đều hứng chịu trận động đất này.
Dụ Trung Nham bất chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại nhìn Dụ Nhiên.
Một biểu cảm hiếm hoi xuất hiện trêи khuôn mặt vẫn luôn vô cảm của cậu. Đồng tử cậu co lại, cả người căng cứng.
"Tiểu Nhiên, con đến chỗ chú bộ đội nhé, ba sẽ đi tìm ông bà và em gái."
Dụ Trung Nham bỏ mặc Dụ Nhiên, vội vàng rời đi.
Dư chấn có thể ập đến bất cứ lúc nào, nhưng chỉ cần Dụ Nhiên đi theo đội cứu hộ thì sẽ không gặp nguy hiểm.
Mùa xuân lạnh lẽo, bầu trời không có ánh trăng.
Dụ Nhiên đứng im tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng cũng cử động.
Rất nhiều năm sau khi Dụ Sân trở lại nơi quê nhà, có người đã nói với cô.
"Tiểu Sân này, thím không lừa cháu đâu. Lúc đó rất nhiều người đi qua đi lại nói vẫn chưa tìm được cháu. Anh cháu cắn đèn bin, đào đống đổ nát ở nhà cháu. Thím ghé qua xem, thấy hai bàn tay anh cháu đầy máu."
Dụ Sân sững sờ, cô chưa bao giờ biết chuyện này.
Bởi vì Dụ Nhiên chưa từng nhắc đến.
*
Trong cuộc đời của Dụ Sân có rất nhiều người, nhưng đối với Dụ Nhiên mà nói, từ khi cậu lên ba, cũng chỉ có mình Dụ Sân.
Không biết nói sao cho phải, ba bận đi làm, là người giáo viên chính trực nhất trong lòng học sinh.
Vạn Xu Mính không phải mẹ đẻ cậu, có nhiều lúc bà đối xử với cậu quá cẩn thận và khách sáo.
Ông bà đều già rồi, đối xử với các cháu khá cứng rắn, họ cũng không giỏi chơi với một đứa trẻ không chịu nói.
Chỉ có một đứa bé nhỏ hơn, nằm ngủ trong vòng tay lạnh băng của cậu.
Cậu nhìn cô trưởng thành. Ban đầu tóc cô bé vừa mềm vừa mỏng, sau đó cô bé buộc tóc hai bên, lớn thêm chút nữa cô bé sẽ dùng một dải lụa xinh xắn để buộc tóc đuôi ngựa, lại lớn hơn một chút, ngón tay thon dài của người đàn ông kia, thường xuyên cuốn lấy lọn tóc của cô.
Dụ Nhiên có nên thích Bách Chính không? Không thể nào.
Giữa người với người không có sự công bằng. Cuộc sống của cô vô cùng rực rỡ, khác hẳn với cậu, chỉ có đúng hai sắc thái ảm đạm là đen và trắng. Từ nhỏ đến lớn, cậu âm thầm xua đuổi những người thích cô, nhưng lại không đuổi được người đàn ông yêu cô này.
Tháng sáu năm đó sau khi thi đại học xong, cô khóc suốt quãng đường về nhà.
Dụ Nhiên đi bên cạnh cô suốt cả quãng đường mà không nói câu nào. Thật ra cậu không thể hiểu nổi, Bách Chính đi thì cứ đi, anh trai còn ở đây, cô nhóc ngốc nghếch này khóc cái gì?
Thời thơ ấu, lúc mắc lỗi bị đánh đòn, cô bé cũng chưa khóc đau lòng như thế bao giờ.
Hiếm khi cậu cảm thấy hơi hơi giận, chỉ là cậu không biết mình giận ai
*
Sau này Dụ Sân kết hôn.
Trong ngày cưới, cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp. Sự hạnh phúc được thắp lên trong đôi mắt cô, đôi mắt ấy sáng ngời như vậy, từ trước đến giờ chưa từng đổi thay.
Người còn lại đang đứng trêи thảm đỏ, tiếc thay, đó là người mà Dụ Nhiên chưa bao giờ thích.
Dụ Nhiên đeo một chiếc huy hiệu "Anh cô dâu", yên lặng chứng kiến suốt buổi hôn lễ. Cảm giác lúc ấy rất kỳ lạ. Một người dõi theo một người, nhìn cô ấy trưởng thành, nhìn cô ấy kết hôn.
Dụ Trung Nham nói: "Em gái con kết hôn mà sao con vẫn trưng ra cái bản mặt này thế, cười ln, vui mừng một chút xem nào."
Dụ nhiên lờ ông già nhà mình đi.
Vài ngày sau, Dụ Trung Nham phàn nàn cậu: "Em gái con bảo con cho nó một ngàn vạn, thằng nhóc này, con nói thật xem, con lấy đâu ra tiền hả?"
Dụ nhiên rũ mắt, tập trung viết luận văn.
Ba Dụ phản ứng lại, nhận ra trọng điểm không nằm ở chỗ con trai lấy nhiều tiền như thế ở đâu ra.
"Thằng ngốc này, có ai tặng quà to như thế không? Sau này con còn muốn lấy vợ không hả!"
Sao cậu phải lấy vợ?
Dụ Nhiên sống nửa quãng đời, chưa từng thiếu người theo đuổi.
Cậu càng lớn càng xuất sắc, từ anh trai của cô gái nhỏ trở thành giáo sư Dụ, số người tôn trọng và thích cậu ngày càng nhiều như cá chép qua sông.
Từ Chu Kỳ Kỳ cho đến đại tiểu thư sang chảnh như Khanh Linh, sư muội nhát gan và cả nghiên cứu sinh mà cậu dẫn dắt...
Đủ mọi hình mẫu, đủ mọi màu sắc.
Dụ Nhiên cài cúc áo thực nghiệm blouse trắng, cậu luôn cài nghiêm chỉnh đến tận chiếc cuối cùng.
Giáo sư trẻ đẹp trai, IQ cao. Cậu đã 30 tuổi nhưng trêи mặt vẫn chưa hề có chút dấu vết của thời gian.
Các cô gái trong phòng thí nghiệm thường hò hét, có đủ loại suy nghĩ đen tối với cậu, a a a a, da của giáo sư Dụ thật rắn chắc, yết hầu đẹp quá đi, muốn xé quần áo anh ấy, hôn anh ấy, cắn anh ấy, muốn nhìn biểu cảm khó chịu của anh ấy.
Nhưng Dụ Nhiên cũng chẳng thể hiểu nổi suy nghĩ của các cô ấy.
Cậu không biết, là thế giới này thay đổi hay chính bản thân mình đã đổi thay.
Khi còn nhỏ, cậu mắc bệnh tự kỷ khiến người khác vừa chán ghét vừa xa lánh, hoặc đối xử với cậu rất cẩn thận.
Sau này lớn lên, vậy mà có những người cho rằng đây là điểm hấp dẫn chí mạng, cảm thấy cậu vừa ngầu vừa đặc biệt.
Có phải thế giới này ngày càng kỳ lạ không, hay do chính cậu đã trở nên khá hơn?
Dụ Trung Nham ở nhà lúc nào cúc giục cậu kết hôn, thầy Dụ có tư tưởng truyền thống từ trong xương tủy. Ông không giống như những cô gái trẻ đó, thấy đàn ông ba mươi tuổi bùng nổ sự quyến rũ, ông cứ nhìn thấy cậu là lại phát sầu.
Làm thế nào bây giờ đây chứ. Cậu không biết dỗ ngon dỗ ngọt con gái nhà người ta thì thôi, đây đến cả nói chuyện với người khác cậu cũng lười.
Dụ Trung Nham bảo Vạn Xu Mính giúp ông thuyết phục cậu.
Vạn Xu Mính nói: "Tôi chẳng đi đâu, Tiểu Nhiên tự có chính kiến của riêng nó, ông đừng biến tôi thành kẻ xấu như thế."
Dụ Trung Nham đành phải nhờ Dụ Sân.
Trong lòng Dụ Sân cười đến ná thở. Nhìn ba đã bạc đầu, cuối cùng cô cũng đồng ý đi làm thuyết khách.
Cô vòng vèo một hồi ý muốn nói với anh trai rằng đã đến lúc tìm bạn gái rồi.
Cậu đẩy gọng kính vàng lên, ngước mắt nhìn cô.
Ánh mắt đó nhàn nhạt, không buồn không vui.
Da đầu Dụ Sân tê rần: "Anh ơi, em sai rồi."
Bách Chính đi qua, nói xen vào: "Em bảo anh này, anh thật sự nên đi tìm bạn gái đi. Anh nhìn xem ba anh lo lắng đến mức nào rồi. Anh đừng giận Sân Sân. Anh nói với em xem anh thích mẫu người như nào, em giới thiệu cho."
Dụ Nhiên thấy người em rể này rất là phiền: "Cút."
Bách Chính cong môi, anh không cố ý chọc người này giận thêm, ôm cô gái nhỏ rời đi.
Dụ Sân thì thầm bên tai Bách Chính: "Tính anh trai em vốn đã như thế. Anh ấy rất tốt, đối xử với em cũng thật sự rất tốt, Anh không được làm chuyện gì xấu đâu đấy."
Bách Chính hôn cô rồi đáp: "Được, anh nghe em."
Dụ Sân kính trọng Dụ Nhiên, Bách Chính cũng kính trọng trọng cậu.
Hai người bị Dụ Nhiên đuổi đi, người ba già lo lắng đến bạc đầu, than ngắn thở dài.
"A Nhiên à, con nói cho ba nghe, lớn từng này rồi con đã từng thích cô gái nào chưa?"
Đau lòng quá đi. Người già như ông lại phải đi đóng vai một người ba tri kỷ.
Dụ Nhiên thật sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Bọn họ rất thích hỏi cậu mấy câu như thế. Cậu thích mẫu người nào? Cậu đã từng thích ai chưa?
Nhưng cậu không biết mình thích mẫu người gì, cũng chưa từng thích ai.
30 năm cuộc đời, thế giới của cậu như một chiếc thuyền đơn độc trôi qua một chiếc hồ lạnh lẽo, va chạm vào đám lau sậy.
Chiếc hồ không có sự sống, không phản chiếu bất kỳ hình bóng nào. Cậu không thể nói rõ mình thích hay không thích cái gì, cũng không biết tương lai sẽ trôi dạt tới đâu.
Bạn nghĩ bệnh tự kỷ là gì? Có phải nam chính như Chu Kỳ Kỳ và Khanh Linh nghĩ hay không?
Không, không phải, đó là một căn bệnh, là mỗi một ngày hay đến vài thập kỷ đều trống hoác.
"Không có." Dụ Nhiên trả lời Dụ Trung Nham như vậy.
Tương lai có thể sẽ có, nhưng nếu có thứ gì cậu từng thích trong quá khứ, đó có lẽ là chiếc hộp bút và ô tô nhỏ mà cô bé đã tiết kiệm để mua năm đó.
Đôi mắt màu xám của cậu nhìn xuống chiếc bút trong tay, không có gì khác.
――Xong ngoại truyện về anh trai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT