Tháng 10 ở Liên Thủy, gió ngày thu ẩm ướt, một cậu bé ngồi trước mái hiên, nghịch chiếc cúc trêи vạt áo.
Một thím đi qua đường nhìn thấy cậu bé, giơ lưới đánh cá lên nói: "Tiểu Nhiên, nghe nói dì Vạn sinh một cô em gái cho cháu, hôm nay sẽ đưa về nhà, có em gái rồi, ba cháu sẽ không thương cháu nữa đâu!"
Chú bên cạnh vội vã kéo lấy người phụ nữ: "Bà đã là mẹ chồng rồi mà sao lắm chuyện thế, ai lại nói với trẻ con lại mấy câu này."
Thím đấy không vừa lòng đáp lại: "Tôi nói sai chỗ nào à? Ông nhìn cậu bé nhà họ Dụ đi. Tôi nói mà nó chẳng thèm phản ứng gì. Tôi bảo nó bị ngốc mà mấy người nhà họ Dụ cứ không tin, còn muốn đưa nó đi khám nữa chứ... Đây là bệnh tâm lý. Chi hết một đống tiền, hết lên huyện rồi lại lên thành phố, thằng bé này vẫn không chịu nói chuyện với người khác còn gì."
Người phụ nữ lẩm bẩm: "Vạn Xu Mính sinh con xong cũng trốn mất. Chẳng lẽ bé gái này cũng có vấn đề ư."
Người chú này thật thà lương thiện, đen mặt đẩy vợ mình. Ông bước về phía trước, dịu dàng nói với cậu bé: "Tiểu Nhiên, đừng nghe thím nói linh tinh, ba cháu và dì Vạn vẫn sẽ yêu thương cháu như trước, em gái cháu cũng sẽ khỏe mạnh thôi."
Đôi mắt cậu bé trống rỗng, cậu không nói một từ nào.
Lúc trước cậu không hề phản ứng khi bị người phụ nữ dọa, đến bây giờ khi người đàn ông dỗ dành cậu, khuôn mặt cậu cũng chẳng thay đổi gì. Cho dù bọn họ có nói gì đi chăng nữa thì Tiểu Dụ Nhiên vẫn cứ chìm trong thế giới của riêng cậu, không nhìn bọn họ lần nào.
Một đứa bé nhỏ gầy, nhưng rất sạch sẽ, đôi mắt xám nhạt nhìn lên bầu trời ở Liên Thủy.
Trời màu xanh xám, hơi ảm đạm, phản chiếu trong con ngươi trống rỗng sạch sẽ của cậu, tạo cảm giác yên ắng rợn người.
Người phụ nữ nuốt nước bọt, cảm thấy đứa trẻ thật kỳ quái, một chút cũng không giống với những đứa trẻ nô đùa nghịch ngợm nhà mình, không nói thêm gì nữa mà vội vàng về nhà nấu cơm.
Người bà lớn tuổi tinh thần phấn chấn, ôm lấy cháu trai đi về hướng bến đò. Liên Thủy của bọn họ có rất nhiều sông hồ, phương tiện giao thông phổ biến nhất là thuyền. Bà nội Dụ chuẩn bị bữa tối, nhẩm tính thời gian, đoán rằng Dụ Trung Nham và Vạn Xu Mính sắp về đến nơi rồi.
Mặt hồ nước phản chiếu ánh hoàng hôn, quả nhiên bọn họ vừa đến bến đò đã nhìn thấy hai vợ chồng Dụ Trung Nham.
Trong mắt bà nội Dụ tràn đầy vui mừng, bà vội vàng qua đó.
"Trung Nham, vợ nó, bên này này."
Dụ Trung Nham hai mươi tám tuổi nhìn tràn trề năng lượng, trong lòng ông ôm một đứa bé sơ sinh quấn chăn mỏng.
Bà nội Dụ lại có vẻ chờ mong: "Cho mẹ xem bé con nào."
Nhắc đến chuyện này, Dụ Sân đã được một tuổi nhưng chưa về Liên Thủy lần nào. Người vợ cũ của Dụ Trung Nham sinh Dụ Nhiên ra trong điều kiện khó khăn, sau đó bị trầm cảm, bà ấy tự sát bên cạnh đưa bé Dụ Nhiên mới sinh.
Người nhà thì hoảng hốt, còn đứa bé trai trong bọc trong tã lót, đôi mắt xám lặng lẽ nhìn thi thể của mẹ.
Sau đó bà nội Dụ mới biết rằng cơ thể Tiểu Dụ Nhiên cũng có vấn đề.
Cậu bé bị tự kỷ từ trong bụng mẹ.
Vậy nên khi Vạn Xu Mính mang thai, Dụ Trung Nham liền đưa vợ đến bệnh viện huyện, chăm sóc tận tình. Ngày nào ông cũng chạy đi chạy lại giữa hai nơi, lúc thì về chăm sóc đứa con trai ở dưới quê, lúc thì đến viện trông nom vợ đang mang thai.
Cẩn thận đủ đường, không ngờ rằng đứa con gái nhỏ sinh ra lại mang hương thơm kỳ lạ.
Ở Liên Thủy lúc nào cũng có người lắm chuyện, ví dụ như dì Trần. Dụ Trung Nham sợ con gái bị lên án hoặc bị người đời chỉ trỏ, nên đành để Vạn Xu Mính đưa con ra sống bên ngoài.
Hôm nay Tiểu Dụ Sân tròn một tuổi mới được đưa về nhà.
Bà nội Dụ tới gần nhìn, phát hiện cô gái nhỏ trong chăn có hai má tròn vo, khuôn mặt nhỏ phúng phính, mềm mại đến mức có thể véo ra nước. Hơi thở của bé con phả lên vai ba mình, bàn tay nhỏ nhỏ đang nắm cái ti giả.
Bà nội Dụ sốc nặng.
Đáng, đáng yêu quá đi mất!
Bà vội vàng lay lay cậu bé gầy gò trong lòng nói: "Tiểu Nhiên nhìn em gái nhỏ này, em gái trông xinh quá!"
Dụ Nhiên im lặng phản đối.
Ngược lại Dụ Sân tỉnh giấc, con ngươi đen trong sáng như quả nho, đôi mắt to ngấn nước nhìn cậu bé trong vòng tay bà lão.
Trái tim Vạn Xu Mính mềm nhũn cả ra, mở miệng dỗ cô bé: "Đây là anh con đấy, anh Dụ Nhiên.
Bé con hé miệng cười toe toét, chiếc răng sữa lấp ló, giọng non nớt nói: "Nhanh..."
"Là anh."
"Nhanh nhanh."
Đứa trẻ mới tập nói, bập bõm nói theo mẹ gọi anh trai.
Cậu bé nghe thấy âm thanh mềm mại ấy thì cuối cùng cũng ngước mắt lên. Đây là lần đầu tiên Dụ Nhiên nhìn thấy em gái kể từ khi cô bé mới sinh.
Một cục bột nhỏ vừa trắng vừa mềm.
Cậu bé bình tĩnh nghĩ, mập như vậy thì đẹp chỗ nào chứ?
*
Kể từ khi nhà họ Dụ có hai đứa trẻ, cách hai anh em ở chung khiến cả nhà dở khóc dở cười.
Bé con nằm trêи người cậu nhóc gầy gò.
Cô bé chảy nước dãi ướt hết vạt áo cậu bé, mặt cậu cứng đơ như khúc gỗ, đứng chôn chân tại chỗ.
Đương nhiên, trong mắt người lớn thì Tiểu Dụ Sân đáng yêu cực kỳ, bế cô đi ra ngoài một vòng cũng đủ để khiến hàng xóm ngưỡng mộ đến đỏ cả mắt.
Sao nhà họ Dụ lại đẻ được đứa con gái xinh xắn như này? Lớn lên chắc chắn là rất đẹp.
Bé con từ lúc sinh ra không dính người, cho đến khi gặp được Dụ Nhiên.
Bà nội Dụ đi qua, phát hiện bé con đang ngủ say trong lòng anh trai. Ti giả rơi xuống đất, cô bé phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Bé con đạp vào chồng gỗ, khiến cả chồng sụp xuống.
Dụ Nhiên không hề ôm cô bé, cô bé nằm lì trêи người cậu ngủ say đến khi trời tối, cậu giống như một cái cọc gỗ bị chặn lại, vô cùng yên lặng.
Bà nội Dụ vừa đau lòng vừa buồn cười.
"Để bà bế em cho. Tiểu Nhiên đừng tức giận, cháu coi em như búp bê phương Tây là được."
Tiểu Nhiên 3 tuổi nghĩ thầm, câu chưa từng thấy đứa con trai nào ôm búp bê cả.
Cậu cũng không cần đồ vật này.
Cậu xếp gỗ lại một lần nữa.
Tiểu Dụ Sân rất dễ nuôi, ăn được ngủ được, không khóc không quấy, nhưng lại thích ê a chui vào lòng cậu bé luôn khô khan như khúc gỗ.
Có một lần Vạn Xu Mín nhìn thấy, con gái nhào vào lòng Dụ Nhiên, cậu bé không cảm xúc đẩy cô bé ra. Cô bé đi chưa vững, bị cậu bé đẩy ngã ngửa.
Vạn Xu Mính hết hồn, vừa muốn chạy qua đỡ con gái xem có sao không thì bé con đã chậm chạp đứng lên, nhe hai chiếc răng khểnh nhỏ, a một cái, ôm lấy cậu bé.
Cậu giật giật khóe môi, lại lần nữa đẩy cô bé ra.
Cô bé vẫn bò dậy, cũng không khóc, lảo đảo đưa chiếc ti giả dính nước dãi đến bên miệng anh trai, đôi môi xinh ê a nói, ý bảo anh trai rằng cái này ngon lắm.
Dụ Nhiên ấn cô bé xuống đất, cô bé như một con rùa không lật người được, vừa vùng vẫy tay chân ngắn cũn vừa nói bập bẹ.
Sắc mặt Dụ Nhiên vẫn không thay đổi, không cho cô bé bò dậy. Bé lại tưởng rằng anh muốn chơi với mình nên bật cười khanh khách.
Vạn Xu Mính: "..."
Rốt cuộc con gái bà thần kinh thô đến mức nào chứ?
Dụ Nhiên nhìn cô bé vùng vẫy, đột nhiên cảm thấy có chút ngu ngốc, nhưng cũng chẳng có gì to tát lắm.
Cậu thông minh từ bé, bỗng dưng nảy ra một suy nghĩ, cô bé này chắc chắn là bị bế nhầm rồi. Chỉ số thông minh có vẻ không đạt tiêu chuẩn, không thể nào có quan hệ huyết thống với cậu được.
Nhưng cậu cũng không biết tại sao bản thân lại không đi tố cáo với ba.
*
Lúc em gái nhỏ không dùng ti giả nữa, có thể chạy nhảy thì cũng 3 tuổi rồi, Dụ Nhiên cũng đã đi học mẫu giáo.
Lớp mẫu giáo ở ngay gần nhà, Dụ Nhiên không cần ai đưa đón, cậu thích tự đi tự về.
Nhà bạn Trần Hành trong lớp nuôi một con chó vàng lớn, nó rất có thông minh, tan học sẽ đi đón Trần Hành. Trần Hành còn có thể để cặp sách lên người con chó, các bạn học ai nấy đều vô cùng ngưỡng mộ.
Dụ Nhiên thì không.
Theo sau chú chó lớn màu vàng, còn có một cô bé lùn tè như cây nấm.
Bàn tay mũm mĩm của bé túm lấy lông con chó, con chó rất có tính người, nó đối xử với bé cực kỳ dịu dàng. Rõ ràng nó có thể vui mừng chạy nhảy, nhưng lại ngoan ngoãn đi bên cạnh cô bé.
"Trần Hành, Đại Hoàng nhà cậu đến kìa."
"Dụ Nhiên, em gái đáng yêu nhà cậu đến rồi!"
Cô bé đáng yêu cười đến hai mắt cong cong, nũng nịu chào anh chị.
Một đám các anh trai chị gái đều xôn xao trước sự đáng yêu của cô bé. Tên Trần Hành nghịch ngợm đó thậm chí còn đưa cho Tiểu Dụ Sân một viên kẹo sữa.
"Em gái ngoan, cho em ăn nè."
"Cảm ơn anh Trần Hành." Cô bé cất giọng non nớt trả lời, sau đó lại đưa kẹo sữa cho Dụ Nhiên: "Anh ăn nè."
Đôi mắt Dụ Nhiên híp lại, nhìn cái kẹo với vẻ ghét bỏ, cảm thấy hơi nghi ngờ không rõ đồ ngốc này có cố ý hay không.
Nhưng anh không cần, nên cô bé ăn, do đó Dụ Nhiên cũng biết cô bé không cố ý.
Cô bé chu đôi môi nhỏ, lông mi dài ẩm ướt, cô bé lớn lên trêи vùng đất xinh đẹp nuôi dưỡng người tài của Liên Thủy, đẹp không tả nổi.
Bây giờ mọi người đều không ngưỡng mộ Đại Hoàng nhà Trần Hành nữa, chuyển sang hâm mộ nhà Dụ Nhiên có một em gái đáng yêu như vậy. Ai nấy cũng đỏ mắt muốn đến vuốt ve cô bé.
Trần Hành nói: "Dụ Nhiên, cậu để em cậu cho tớ nuôi đi, tớ đổi em trai tớ cho cậu."
Trần Hành có một cậu em trai, bằng tuổi Dụ Sân, xấu chết đi được, gần đây bị cảm còn thò lò mũi xanh.
Dụ Nhiên không nói lời nào, mắt nhìn thẳng.
Trần Hành nóng nảy, cắn răng nói: "Tớ cho cậu cả Đại Hoàng và em trai, cậu để em gái nhỏ làm em gái tớ đi. Đại Hoàng rất giỏi, còn có thể xách cặp giúp cậu đấy." Nói xong, cậu ta còn đặt cặp sách lên lưng của Đại Hoàng.
Dụ Nhiên cụp mắt xuống, cô bé chớp đôi mắt to tròn nhìn cậu.
Dưới ánh nhìn của mấy đứa trẻ, Dụ Nhiên bỏ cặp xuống thong thả đeo lên lưng Tiểu Dụ Sân.
Cô bé cũng không phản đối, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn thì có bấy nhiêu ngoan ngoãn, chiếc cặp nặng khiến cô đứng loạng choạng không vững.
Dụ Nhiên nhìn Trần Hành một cái, thấy chưa, bé ngốc cũng biết đeo cặp, không đổi.
Các bạn nhỏ đều mơ hồ cảm thấy có gì sai sai.
Nhưng không ai nghĩ ra sai chỗ nào, đúng mà, em gái nhỏ cũng biết đeo cặp sách.
Mãi đến khi nhìn thấy Trần Hành dắt chó, còn con chó thì chở cặp sách.
Dụ Nhiên thì xách áo cô bé của nhà mình đi, còn cô bé lại hì hục đeo cặp của anh trai.
Mọi người cuối cùng cũng biết sai chỗ nào: !!!
Dụ Nhiên, cậu đúng là độc ác!
*
Lúc Dụ Sân lên lớp một, cô bé phát hiện nhân duyên của mình rất tốt, nhân duyên của anh trai lại vô cùng kém.
Dụ Nhiên mặt mày vô cảm, Dụ Sân thì vô cùng thích cười.
Bây giờ ngay cả phương diện nhân duyên, cũng lệch đến đáng sợ.
Các bạn nhỏ lớp 1 tranh nhau ầm ĩ chỉ để được ngồi cùng bàn với Dụ Sân.
Dụ Nhiên học lớp 3 thì không một ai muốn ngồi cùng, một mình ngồi bàn đầu.
Dụ Nhiên đã tệ từ bé rồi, lúc đi học chẳng nói chẳng rằng, không học thể ɖu͙ƈ cũng không dọn vệ sinh, sao các bạn khác có thể hài lòng cậu được?
Mọi người đều âm thầm xa lánh cậu, nhưng họ nhanh chóng nhận ra, xa lánh cậu cũng không có tác dụng gì. Cậu vốn đã là sống khép kín, nói không chừng là càng tránh xa cậu càng vui ấy chứ!
Còn một chuyện khiến mọi người khó chịu, đó là lần nào t,hi Dụ Nhiên cũng đứng đầu, tức cái lồng ngực à nha.
Mấy cậu nhóc khối ba sau khi bàn bạc xong thì cảm thấy nên đánh cậu một trận.
Không cần đánh mạnh lắm, dọa cậu ta khóc là được, tốt nhất là đừng để cậu ta đi mách thầy cô
Dụ Nhiên tan học thì bị túm lại.
Mọi người nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của cậu thì tức giận, nhóm con trai nam chặn không cho cậu đi.
Một tên lớn tiếng nói: "Dụ Nhiên, nếu hôm nay cậu mở miệng ra xin thì chúng tôi sẽ tha cho cậu."
Hai cậu bé khác cũng gật đầu hùa theo, ai cũng lần đầu tiên làm chuyện xấu như thế này.
Vẻ mặt Dụ Nhiên y như một vị bần tăng.
Được rồi, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy thì chúng tôi cho cậu ăn đòn. Ba người túm lấy cậu, do dự định xuống tay.
Nhưng Dụ Nhiên lại không khóc, không cầu cứu, cậu bình tĩnh như thể không phải chuyện của mình vậy.
Đúng lúc đó, ba người bị đẩy ra, Dụ Nhiên ngẩng lên thì nhìn thấy bé ngốc nhà cậu đang lấy hơi trong lòng mình. Cô bé nước mắt lưng tròng xông lên đánh bọn họ.
"Đồ xấu xa, không được bắt nạt anh tôi."
Cô bé vừa khóc vừa vung tay nhỏ đấm loạn xạ. Ba người ngẩn tò te nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô nhóc.
Nếu như không phải bị đánh đau, bọn họ còn tưởng cô bé này đang làm nũng đấy.
Ba người nhìn nhau, sao giờ? Còn sao trăng gì nữa, đi thôi, tránh cho người ta nói họ bắt nạt cấp dưới.
Dụ Nhiên nhìn cô bé 6 tuổi dũng cảm nhà mình. Ngay sau đó cô bé khóc òa lên.
Dụ Sân khóc thút thít: "Anh ơi, em sợ."
Dụ Nhiên: ...
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy hơi buồn cười, cũng may mặt cậu liệt lâu rồi nên có thể nhịn được.
Không đến mấy ngày sau, các bạn nhỏ lớp một được phát khăn quàng đỏ, trở thành thành đội viên đội thiếu niên tiền phong.
Trường học có một quy định, thứ hai đầu tuần phải đeo khăn quàng đỏ, không đeo sẽ bị phạt đứng.
Cô nhóc lúc nào cũng đeo, cho đến lần này, Dụ Sân còn nhỏ nên quên mang theo khăn quàng đỏ.
Cô bé hoang mang lo lắng, thấy sắp phải xuống tập trung thì nước mắt lưng tròng trông cực kỳ đáng thương. Cô bé tìm đi tìm lại trong cặp sách, sau khi xác định đúng là không mang thật thì cảm thấy như trời sắp sập rồi.
Ở trong lòng trẻ con, chuyện bé như con kiến cũng có thể thành tội ác tày trời.
Dụ Sân là người rời đi cuối cùng.
Dụ Nhiên nhìn thấy cô qua khung cửa sổ, không nói câu nào.
Mãi đến khi cô bé sắp đi ngang qua lớp mình thì Dụ Nhiên mới bước ra ngoài.
"Sao thế anh?"
Cậu bé không nói, cụp mắt xuống, hai má gầy gò hơi hóp lại. Cậu bé gầy chẳng khác gì một cành trúc.
Cô bé dụi mắt, nhìn những ngón tay tinh tế của cậu đeo khăn quàng đỏ lên cho mình.
Cậu bé xoa đầu cô bé rồi đi xuống tầng.
Buổi chào cờ hôm đó, Tiểu Dụ Sân lớp 1 đeo một chiếc khăn quàng cổ nhăn nhúm.
Còn sau đó, Dụ Nhiên lớp ba phải đứng dưới bục cờ suốt một tiết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT