Lúc trời sắp sáng, Dụ Sân tỉnh lại, một bàn tay to vuốt nhẹ trêи đỉnh đầu cô, dáng vẻ rất trân trọng.
Trêи người cô không thoải mái, tỉnh sớm, lúc này mới có 6 giờ sáng.
"Anh không ngủ cả đêm sao?"
Bách Chính "Ừm" một tiếng trầm thấp, cô mệt muốn chết rồi, nhưng tinh thần anh lại sáng láng. Mới vừa nếm thử mùi vị mất hồn đến tận xương tủy, anh cảm thấy mình có thể lăn lộn cả đêm, nhưng hiển nhiên Dụ Sân thì không được.
Thiếu nữ bĩu môi, không nhịn được mà mở miệng: "Nóng quá, anh đừng ôm em."
Cho dù phòng có mở điều hòa, thế nhưng giữa hè là nóng nhất, người đàn ông trẻ tuổi giống như cái bếp lò, ôm chặt cô như vậy làm cô nóng đến khó chịu.
Cũng không hiểu vì sao anh không thấy nóng.
Cánh tay mềm mại như ngó sen vươn từ trong chăn ra, trêи cánh tay có mấy vết hồng hồng, Dụ Sân đẩy anh ra, cuối cùng cũng cảm nhận được đây là phòng có điều hòa.
Cô lăn khỏi lồng ngực anh, đương nhiên sẽ biến thành tư thế vịt muối nằm sấp.
Dụ Sân chưa tỉnh ngủ, lại mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, lần này ngủ thoải mái hơn nhiều.
Bách Chính nhìn sang.
Gương mặt thiếu nữ trong trắng phiếm hồng, nắm tay nhỏ nắm hờ, đặt ở trêи đầu gối. Quả thực đáng yêu đến phạm quy!
Nhưng anh không dám làm nữa.
Bách Chính cũng nhớ lại cả một đêm qua, cũng không hiểu rõ tối qua rốt cuộc là đã bắt đầu như thế nào, chờ đến lúc anh trở lại làm người thì đã xong việc rồi.
Giữa lúc đó anh có cơ hội tỉnh táo, thế nhưng tên đã lên dây, anh không dừng được thì cũng thôi đi, vậy mà lại làm thêm một lần nữa.
Dụ Sân hoàn toàn tỉnh lại, đã là 8 rưỡi sáng.
Cô dụi dụi mắt, Bách Chính đã nấu ăn xong rồi. Anh không quá biết nấu ăn, bên ngoài nhìn cũng không đẹp, thế nhưng lúc nếm thì hương vị cũng không tồi. Sợ Dụ Sân không thích, anh còn mua riêng một phần khác để thay thế.
"Anh dẫn em đi rửa mặt."
Đánh răng trong lồng ngực của anh xong, dưới sự lưu luyến, Dụ Sân cảm nhận được trong lòng anh có chút nặng nề khôn kể.
Anh dịu dàng đến kỳ cục, tỉ mỉ hầu hạ cô, lau khô khuôn mặt nhỏ cho cô.
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, hôn một cái lên trêи má anh.
"Đừng buồn, em không cần anh ngồi tù."
Rốt cuộc trong mắt anh mang theo chút ý cười nhợt nhạt, sờ sờ gương mặt mềm mại của cô. Bách Chính không giải thích là không phải anh lo lắng cái này, so với lo lắng chuyện kia, anh tình nguyện đi ngồi tù.
Dụ Sân còn đang mặc quần áo của anh, đàn ông mặc vào thì tràn ngập sức mạnh, con gái mặc vào thì lại cực kỳ xinh đẹp gợi cảm.
Cảm giác trêи người cô hơi có chút không giống đêm qua, hôm nay giống như đóa hoa nở rộ, dẫn dụ người ta tới hái.
Bách Chính rất khắc chế, không dám chạm vào cô nhiều.
Hầu hạ tiểu tâm can cơm nước xong xuôi, Dụ Sân liếc anh một cái.
"Hôm nay anh còn phải bị đánh một trận."
Anh nhanh chóng biết là có ý gì, tối hôm qua Vạn Xu Mính gọi điện thoại cho con gái bảo bối, Dụ Sân giãy giụa muốn đi nhận, khi đó là thời điểm mấu chốt của Bách Chính, chỉ thiếu điều cầu xin cô đừng nhúc nhích, cuộc điện thoại kia cuối cùng cũng reo tới tự tắt.
Sau đó anh lại sợ nó kêu nữa, nên đã dùng di động của Dụ Sân gửi tin nhắn lại báo bình an.
Tối hôm qua vào lúc đó, không ai có thể cướp người với anh.
Trước khi đi, Dụ Sân đã nói với mẹ mình là tối hôm qua muốn đi liên hoan với ai, cô hiểu chuyện từ nhỏ, cũng đã nói chuyện Bách Chính là bạn trai mình.
Biết được bạn trai của con gái ngoan là người đã cứu Dụ Trung Nham với Dụ Nhiên, dù cho tâm trạng Vạn Xu Mính có phức tạp, nhưng cũng không phản đối, chỉ dặn dò con gái nhất định phải dẫn người về.
Kết quả tối hôm qua nhận được tin nhắn báo bình an, Vạn Xu Mính tức giận đến muốn chết. Lần này thì tốt rồi, bình an thì được bảo đảm, còn trinh tiết thì không nhất định.
Bách Chính được báo trước là phải bị đánh một trận, anh hết sức bình tĩnh.
"Không có việc gì." Dù sao thì anh da dày thịt béo, từ nhỏ đến lớn đã tập mãi thành quen. Anh thậm chí lại đút một cái bánh bao nhân trứng sữa cho cô, rồi mới lau khóe miệng cho cô.
Nhà Dụ Sân vốn không ở đây, hiện giờ đang ở trong một cái tiểu khu mới, Dụ Nhiên biết kiếm tiền, Dụ Sân cũng thế, hai vị gia trưởng cũng là giáo viên xuất sắc, cả nhà toàn là nhân vật ưu tú, tất nhiên cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt lên.
Năm đó chật vật đi đến thành phố lớn này, bây giờ thì sáng sớm đi ra ngoài tản bộ, ai gặp cũng sẽ gọi một tiếng "Thầy Dụ", "Cô Vạn".
Dụ Sân ngồi trêи sofa, vểnh tai lên nghe động tĩnh nhỏ trong thư phòng. Ba đánh người hẳn là sẽ có chừng mực ha?
Vạn Xu Mính buồn bực chọc chọc đầu cô.
"Khuỷu tay hướng ra ngoài."
Vạn Xu Mính nhìn những món quà sang quý con rể tương lai mang đến một cái, nhìn nhìn con gái mặc quần áo mùa hè không che được vết xanh xanh tím tím trêи cổ, bà thở dài một tiếng.
Nhìn dấu vết này thì biết tên tiểu cầm thú kia rốt cuộc ra sức nhiều bao nhiêu, bà hận không thể bảo Dụ Trung Nham đánh nhiều một trận.
Dưới ánh mắt đánh giá của mẹ, mặt Dụ Sân đỏ lên trông thấy rõ.
Hai mẹ con nói nhỏ với nhau.
"Con nghĩ kỹ muốn bên cạnh nó cả đời hả? Sau này hối hận thì làm sao?"
"Mẹ, không có gì hối hận cả, con biết con thích ai, trong lúc tốt nhất, gặp được đúng người. Nếu đã xác định là ở bên nhau, sớm hay muộn một ngày cũng không khác gì."
Nói xong còn lấy nhẫn kim cương cho mẹ nhìn, tiểu cầm thú cầu hôn.
Vạn Xu Mính cũng không phải là người không có tư tưởng tiến bộ, con gái cũng đã qua tuổi lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, Bách Chính còn liều mình cứu Dụ Trung Nham. Xét nhân phẩm thôi, còn có phần tâm tư yêu con gái bà, trêи đời này có rất ít người có thể địch được.
Một lát sau cửa thư phòng mở, Dụ Trung Nham chắp tay sau lưng đi ra ngoài trước.
Mấy năm nay tóc ông bạc hơn không ít, xụ mặt nghiêm trang, còn rất nghiêm túc.
Bách Chính đi theo phía sau ông, khóe miệng xanh một mảng, nhìn qua có hơi dọa người.
Vừa rồi Vạn Xu Mính còn đang trầm trồ khen ngợi, bây giờ thấy dáng vẻ này của Bách Chính, không nhịn được mà oán giận chồng mình đánh quá nặng.
Mẹ vợ đại khái đều có loại tâm trạng này, nhìn con rể càng ngày càng thích.
Tuy rằng Dụ Sân biết Bách Chính chịu đựng được việc bị đánh, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: "Có đau không anh?"
Anh cười một chút: "Không đau."
Vạn Xu Mính kéo Dụ Trung Nham đến phòng bếp, oán trách nói: "Ông xuống tay nặng như vậy à?"
Thật sự đánh người hỏng rồi thì làm sao bây giờ?
Không thể đếm được nợ mà nhà bọn họ nợ người ta .
Vừa nãy Dụ Trung Nham còn nghiêm túc, lúc này oan uổng cực kỳ: "Tôi không hề động thủ."
Vạn Xu Mính: ???
"Tự cậu ta ra tay đấy, tôi văn nhã hơn nửa đời người, sẽ thô lỗ như vậy sao? Tôi biểu đạt một chút bất mãn, cậu ta rất tự giác bèn tự mình động thủ."
Nghe tiếng cũng biết từng cú đấm mạnh thấu thịt, không nhẹ tay một chút nào. Dụ Trung Nham là một người có ăn học, nhìn đến hãi hùng khϊế͙p͙ vía.
Vạn Xu Mính nhéo ông một cái: "Vừa nãy ông nghiêm túc như vậy."
"Tôi dọa cậu ta thôi, cậu ta đánh xong thì giải thích về chiếc máy trợ thính trêи lỗ tai một chút. Đồng thời nói rõ gia thế một lần." Dụ Trung Nham nói: "Thằng nhóc này là con trai nhà giàu số một của nhà họ Bách, theo như cậu ta nói thì còn có cả nhà họ Từ gì đó, dù sao tôi nghe thấy cũng cảm thấy huyền huyễn. Sân Sân nhà chúng ta sẽ không bị bắt nạt chứ?"
Vạn Xu Mính biết thính lực của Bách Chính về sau có thể chữa khỏi, bà thở phào, lúc này cũng cởi mở hơn.
"Nếu cậu ta không thích Sân Sân thì mấy năm trước đến Liên Thủy cứu ông với Tiểu Nhiên, là ngại mình sống lâu quá à?"
Nói đến cái này, Vạn Xu Mính thế nhưng còn có chút hâm mộ con gái. Liếc mắt nhìn Dụ Trung Nham một cái: "Lúc ông còn trẻ ấy, tôi bảo ông cõng tôi trước bùn đất sườn núi, ông còn nói không cõng được. Càng đừng nói trông cậy vào ông có thể vì tôi mà không màng sống chết một lần."
Bị bóc khuyết điểm, thầy Dụ thông minh không hé răng nửa lời.
Khuyên can mãi, Bách Chính xem như qua được cửa ải này.
Hai vợ chồng đi ra ngoài, thấy Bách Chính tự tay bóc quýt cho con gái, anh bóc rất cẩn thận, ngay cả tơ trêи múi quýt đều được bóc đi rất sạch.
Vạn Xu Mính không còn gì bất mãn cả, một người đàn ông có thái độ thế nào, động tác có thể che giả vờ, nhưng ánh mắt lại không thể giả vờ được.
Ánh mắt Bách Chính nhìn con gái bà, chính là ánh mắt nhìn tiểu tổ tông.
Hơn nữa Sân Bảo nhà họ từ nhỏ là người có chủ ý, nhìn tính cách mềm mại ôn hòa, nhưng kỳ thật vô cùng tỉ mỉ.
Nếu không thì giải thích như thế nào chuyện Dụ Nhiên là một người bị bệnh tự kỷ, nhưng cũng để ý cô nhất.
Cô có cái nhìn sáng suốt về nhân phẩm của mọi người, tính tình rộng lượng, dung cảm cho đi. Tính cách này dễ đạt được hạnh phúc nhất.
Bách Chính ở nhà họ Dụ ăn cơm tối xong mới về.
Cơm nước xong, Vạn Xu Mính dặn dò: "Sân Sân tiễn tiểu Bách về đi."
Dụ Sân ngọt ngào đáp lại một tiếng.
Ra khỏi nhà, cuối cùng hai người mới có thể quang minh chính đại nắm tay nhau.
Ba Dụ nghiêm khắc, Dụ Sân vốn đang sợ anh không được tự nhiên, thế nhưng mà Bách Chính tự tại hơn cô tưởng nhiều.
Anh xoa bóp tay nhỏ mềm mại của thiếu nữ, thấp giọng cười nói: "Khi anh còn nhỏ từng ảo tưởng rất nhiều lần nhà rốt cuộc là cảm giác gì, Sân Sân, cảm ơn em cho anh cảm nhận được."
Ba nghiêm khắc nhưng từ ái, mẹ mạnh miệng nhưng mềm lòng, tất cả đều là quan tâm.
Thật vui khi tương lai, anh cũng là một thành viên của gia đình này.
Ánh chiều tà hoàng hôn chiếu xuống đường phố, hai người đi ngang qua tiệm thuốc. Bước chân Bách Chính dừng lại, ý cười trêи mặt anh biến mất vài phần, vẻ tối tăm lại hiện lên lần nữa.
Quay đầu đối diện với Dụ Sân, sắc mặt anh lại vô cùng nhu hòa: "Chờ anh một chút được không?"
Dụ Sân gật đầu.
Vết thương trêи mặt Bách Chính nhìn qua quá dọa người, quả thật cần phải xử lý một chút.
Trong chốc lát anh đã trở lại, trong tay mang theo một cái túi.
Dụ Sân chớp chớp mắt: "Cần em giúp anh xử lý miệng vết thương một chút không?"
Trong mắt anh nhiều hơn một phần bi ai, nắm lấy tay nhỏ của cô hôn hôn. So với yêu thương, còn nhiều hơn chút là khẩn cầu.
Bách Chính mở túi ra, Dụ Sân sửng sốt, bên trong là một thuốc tránh thai khẩn cấp.
"Xin lỗi em."
Ba chữ này anh nói vô cùng khó chịu, cực kỳ hối hận. Tối hôm qua ý loạn tình mê, không nghĩ tới việc này. Sau đó nhớ tới, suy nghĩ muốn đánh chết mình cũng có.
Dụ Sân cũng hiểu rõ, cô nhận thuốc, thấy Bách Chính cuộn chặt tay, đôi mắt đỏ lên.
Cô cười hôn hôn cằm anh, không muốn anh tự trách và thống khổ như vậy.
Giọng nói thiếu nữ ngọt ngào: "Uống thuốc rất đắng, Bách Chính, hôn em đi." Kỳ thật cô không cảm thấy gì cả, dù sao thì tối qua, là cô nhất thời nảy lòng tham.
Anh không nói lời nào, môi chạm vào gương mặt cô, một cái lại một cái.
Một tình yêu nóng cháy, như là muốn thông qua con đường này, tiết lộ toàn bộ ra ngoài.
*
Nghỉ hè qua đi, Dụ Sân lại lần nữa về trường học, cô đã học năm 4 rồi, bắt đầu bận bịu chuyện luận văn tốt nghiệp, rất ít khi livestream, danh tiếng không hạ xuống, ngược lại lại tăng lên.
Không nói những cái khác, câu chuyện tình yêu lãng mạn của cô cũng đủ cho khán giả bổ não một đống lớn.
Còn có ngôi sao tới trường học đào người, nhưng Dụ Sân từ chối thẳng, cô chỉ thích điều hương.
Nhìn cô livestream, bây giờ rất nhiều người cũng có thể "Làm bài tập về nhà", chế ra mùi hương cổ xưa dễ ngửi tinh tế. Mọi người dần ý thức được, loại hương thơm khỏe mạnh lại dễ ngửi này, trong lúc nhất thời, người nghiêm túc học tập càng ngày càng nhiều.
Gần đây trường học có nghe đồn, có sếp lớn của gia tộc trứ danh, đang theo ở đại học S nổi tiếng.
Sau đó có bạn học thấy siêu xe tám nghìn vạn ra vào, ai nấy đều sôi nổi hét chói tai.
Nhưng sếp lớn một tháng chỉ tới một vài lần, đến đi vội vàng, người nhìn thấy được diện mạo thật của người nọ rất ít.
Mãi cho đến khi sau khi nghỉ quốc khánh, sếp lớn tan làm, lái siêu xe vội vội vàng vàng vào trường, đi thẳng đến khoa thực vật, lấy ra một... hộp kem nhỏ nhắn đáng yêu từ trong siêu xe tám nghìn vạn.
Dụ Sân mở hộp kem ra, kem vẫn còn tỏa ra khí lạnh.
Đột nhiên không kịp phòng bị bị đút một mồm "Cơm tró".
Thông tấn xã của trường học nổ tung.
#Số báo đặc biệt, gương mặt thật của sếp lớn, không hề xấu chút nào, ngược lại còn đẹp trai đến nổ tung!#
#Khϊế͙p͙ sợ, siêu xe tám nghìn vạn lái đến 160 dặm, chỉ để mua kem cho bạn gái nhỏ#
Những cô gái nhìn thấy tin tức đều biến thành quả chanh tinh, huhu tức quá, đầu năm nay đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền, lại còn thâm tình đến kỳ cục. Bộ dạng xấu thì ngược lại vừa phóng túng vừa là fuck boy lại còn cặn bã.
Các nam sinh thì lại ghen ghét Bách Chính, đại mỹ nhân kinh thiên động địa khoa thực vật kia, bọn họ mơ ước đã nhiều năm, hiện tại lại thành người của người khác.
Thu đi đông tới, một năm này Từ Học Dân trải qua nhẹ nhàng nhất.
Chú Từ dần dần ý thức được, năm nay gia chủ vô cùng nỗ lực, anh nhanh chóng trưởng thành, nỗ lực trở thành trụ cột sản nghiệp nhà họ Từ.
Thậm chí có đôi khi đến mức mất ăn mất ngủ.
Anh trở nên hiếu học, chín chắn, có trách nhiệm.
Từ Học Dân làm lụng vất vả hơn nửa đời, không ngờ thực sự có một ngày nhẹ nhàng, ông cực kỳ vui mừng, cảm xúc luôn rất ít khi dao động, nhưng lúc này lại có loại xúc động muốn rơi lệ.
Đã từng có người nói đời này Bách Chính được định sẵn là một tên bại hoại.
Nhưng kỳ thật anh chỉ cần một câu của Dụ Sân, anh có thể.
Một năm này Bách Chính qua sinh nhật tuổi 23, bước vào thời gian 24 tuổi. Ngoại trừ có thể nuôi dưỡng cô gái của anh thật tốt, anh cũng trở thành trụ cột của nhà họ Từ.
Một năm này, Bàng Thư Vinh là vận động viên xuất sắc.
Kiều Huy trở thành tuyển thủ esport nổi tiếng, có một nhóm fan trung thành lớn.
Đại Quang là thương nhân thành công.
Nhóm thiếu niên lúc học lớp 11 bị phỉ nhổ là rác rưởi, sau khi lớn lên đều trở thành cá nhân tốt nhất.
Không có ai sẽ là rác rưởi cả, chịu đựng những tháng ngày không thấy ánh mặt trời kia, mỗi người đều có thể niết bàn, trông thấy ánh sáng rực rỡ.
*
Sắp đến tết, thành phố S cuối năm có một tiệc tối từ thiện, nghe nói là quyên tiền cho khu vực bị thiên tai, còn có vấn đề đi học của trẻ em vùng núi nghèo khó.
Trước kia Bách Chính cũng không đi, lần này anh lại tỏ ý muốn đi.
Trước khi đi, anh nói: "Tôi tới bệnh viện một chuyến."
Từ Học Dân rất lo lắng với hai chữ này: "Thân thể cậu lại không thoải mái sao?"
"Không phải, tôi đi kiểm tra một chút, nếu không thể có đời sau, tôi sẽ đi buộc garo." Trêи mặt tuấn mỹ của anh bình tĩnh đến gần như là dịu dàng, anh nói: "Chú Từ, không thể để con gái uống thuốc, như thế không tốt cho thân thể."
Chú Từ cũng không biết vì sao mà hốc mắt ông lại nóng lên.
Sau đó ông chủ nhỏ từ bệnh viện về, chú Từ cũng không dám hỏi rốt cuộc là buộc garo, hay là vẫn có thể có con.
Bách Chính cũng lười nói với ông, anh lại không phải sống hết đời với Từ Học Dân.
Dụ Sân nhận được lời mời, hỏi cô có muốn đi tham gia tiệc tối từ thiện hay không.
Cô chưa từng thấy cho nên rất là vui vẻ, tỏ ý mình muốn đi.
Bách Chính chuẩn bị đầy đủ quần áo xinh đẹp với trang sức cho công chúa nhỏ, tự mình lái xe đưa cô tới hiện trường.
Tiệc tối từ thiện rất náo nhiệt, từ lúc bọn họ đi vào, mọi người đều không nhịn được mà nhìn sang.
Gia chủ trẻ tuổi, người thừa kế gia tộc phú quý có một không hai, anh còn có cô bạn gái yêu kiều như hoa nữa.
Tới lúc quyên tiền, không chỉ có Bách Chính quyên một số tiền lớn, Dụ Sân cũng quyên rất nhiều tiền.
Bách Chính sờ sờ đầu tiểu tâm can, anh biết đây là cô gái rất biết ơn.
Năm đó một phương gặp nạn, tám phương chi viện, cô nhận hàng vạn ân huệ của mọi người, bây giờ cô báo đáp lại gấp bội.
Anh lại không như thế, tất cả sự cảm kϊƈɦ của anh, bắt nguồn từ mùa xuân rét lạnh kia, cách thương tích trước mắt, và rồi gặp cô.
Không gặp nhau, anh sẽ yêu cô trước một bước, từ đây thế giới xuân về hoa nở, tốt đẹp vô hạn.
Lúc sắp kết thúc, Bách Chính nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp.
"Sân Sân, anh đi ra ngoài nghe điện thoại."
"Vâng." Cô ngoan ngoãn gật đầu: "Em ở đây chờ anh."
Bách Chính nói chuyện điện thoại xong, xử lý xong chuyện trở lại thì buổi quyên tiền đã kết thúc, anh còn chưa đi vào hội trường thì thấy chỗ Dụ Sân ngồi ban đầu không có ai cả.
Trong chớp mắt, anh sốt ruột không thôi, tìm cô khắp nơi.
Người đến người đi, anh bất chấp tất cả, thấy một người liền vội hỏi có thấy cô hay không.
Người bị anh túm lại đều lắc đầu.
Mãi cho đến khi có nhân viên tạp vụ nói: "Tôi thấy vị tiểu thư kia, cô ấy vừa mới đi ra ngoài."
Bên ngoài gió lớn gào thét, cả bầu trời đen kịt.
Bách Chính hoảng sợ, sợ hãi, bàng hoàng, sợ cô xảy ra chuyện gì, vội vàng bước vào trong đêm tối tìm cô.
Không có người, như thế nào cũng không tìm thấy, không phải nói là chờ anh sao?
Đêm đông lạnh lẽo, gió đánh lên mặt rất đau, huyết mạch không an phận của Bách Chính làm cơ bắp anh căng chặt đến đau đớn. Anh có loại xúc động nổi điên muốn đập phá đồ vật, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế lại.
Anh không muốn bị gen trời sinh khống chế, nếu như Dụ Sân thấy anh như vậy, cô sẽ lo lắng.
Thế nhưng trong đêm đen vô tận, anh không nhìn thấy gì cả.
Thậm chí trong một cái chớp mắt, anh không nhịn được, hoảng hốt mà nghĩ, là anh chưa đủ tốt với cô, cho nên cô rời khỏi anh hay sao?
Anh biết Dụ Sân ngoan, nhưng cô vẫn luôn là một cô gái có chủ kiến. Xông vào cuộc đời anh một cách dữ dội, rời đi có lẽ cũng là chuyện sớm chiều.
Anh không tìm được người, sợ đến mức tận cùng, thế nhưng cảm thấy đây là giấc mộng viễn vông không bao giờ thành sự thật. Mấy năm nay anh đều đang ở trong mộng cảnh, chưa bao giờ yêu cô ở bên cô, bản thân mình vẫn ở trêи gác mái u ám của thời thơ ấu, ở bên trong vực sâu vô vọng.
Mặc dù những tư tưởng tiêu cực này nhanh chóng bị phủ nhận, nhưng Bách Chính ý thức được, hóa ra anh vẫn luôn sợ hãi.
Phía trước sáng lên, nơi xa có một dáng người nho nhỏ chậm rãi đi ra.
Cô ngược sáng mà đến, nghiêng đầu nhìn anh, nghiêng đầu nhỏ: "Bách Chính, anh làm sao vậy?"
Ánh sáng phá tan bóng tối, cô có vẻ cực kỳ vô tội, hoàn toàn không biết người đàn ông vì tìm cô, nội tâm đã trải qua biến hóa mãnh liệt cỡ nào.
Mãi cho đến khi bị người ôm lấy, cô mềm mại giải thích: "Bên ngoài gió thổi rất to, em thấy anh gọi điện thoại mãi không về mà áo khác anh lại để lại cho em mặc, em sợ anh lạnh nên tới tìm anh đưa áo cho anh, vừa rồi anh không thấy em sốt ruột sao?"
Anh nhấp môi, không nhắc đến điều gì, cuối cùng dịu dàng thấp giọng nói: "Ừ, cảm ơn Sân Bảo."
Cô vui vẻ lại thẹn thùng.
"Chúng ta còn về buổi tiệc không?" Cô hỏi.
"Không đi, anh đưa em về nhà được không?"
"Dạ."
Dưới bầu trời đêm màu xanh biển, anh nắm tay cô gái của mình, gió thổi bay vạt áo anh.
Cô nhẹ giọng hát, biểu cảm của anh dần dần trở nên mềm mại, thả lỏng thân thể.
Bách Chính dần dần hiểu ra một chuyện, anh sẽ không tốt lên, cả đời này cũng sẽ không tốt lên được.
Những chuyện đã trải qua thời thơ ấu và thiếu niên, vĩnh viễn biến anh thành người ở dưới vực sâu kia.
Nhưng không sao cả.
Anh sẽ ở trong vực sâu, trông thấy nữ thần. ――END
Góc tâm sự của Coco: Yayyyyy!! Cuối cùng thì cả team cũng hoàn thành bộ này rồi mọi người ơi!!!! Đến giờ mình vẫn không tin bản thân có thể edit được nhiều như thế trong vòng 2 tháng. Có lẽ đây là đứa con tinh thần mình đặt nhiều công sức vào nhất, chưa bao giờ mình thức đến 4h sáng trả chương mà lại thấy thỏa mãn như này =))) Vừa edit mình còn vừa nghĩ sau này chắc ứ yêu được ai vì Bách Chính mất =))))
Làm nhảm vậy thôi chứ mình muốn thông báo là team đang gấp rút beta nốt phần ngoại truyện để cho lên sàn :3 Mọi người chờ bọn mình thêm xíu nha
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT