ZZ thúc giục, Lăng Thanh Huyền vẫn như cũ không chịu đến Chiêm Tinh Đài.

Nàng chạy đến Đông cung, thấy Sở Mính ngồi dưới ánh nến dụi dụi mắt. Nàng rút lấy tấu chương trong tay hắn.

"Thanh Nhi?" Sở Mính đang mệt mỏi lập tức vực dậy tinh thần, đưa tay ôm lấy nàng, không nói một lời.

Lăng Thanh Huyền lật qua lật lại tấu chương, là triều thần dâng sớ xin Hoàng Đế chi ngân sách. Chìa khóa quốc khố nằm trong Hoàng Đế nhưng ông ta không muốn chi tiền.

Việc này rơi xuống đầu Sở Mính. Nếu là lúc trước thì nhất định hắn đã rút kiếm chém người.

Thế nhưng bây giờ có Lăng Thanh Huyền ở bên cạnh, hắn đã kiềm chế rất nhiều.

"Soán vị, nhất định phải soán vị." Lăng Thanh Huyền ném tấu chương qua một bên, kéo hắn đi.

Sở Mính bật cười, kéo nàng lại: "Ta là Thái Tử, ngai vàng sớm muộn cũng là của ta. Không cần phải bức vua thoái vị."

Lăng Thanh Huyền nhìn hắn chằm chằm, nhéo mặt hắn mấy cái.

Tiểu gia hỏa thật là ngây thơ.

"Thanh Nhi."

"Ta ở đây."

Sở Mính ngó nghiêng xung quanh một chút, sau đó từ trong tay áo, lấy ra một vật nhét vào tay Lăng Thanh Huyền.

"Đây là..."

Lăng Thanh Huyền cầm lên xem xét. Là một sợi dây buộc tóc bện theo kiểu dây thừng, chiều dài đủ để đeo lên cổ tay.

【 Ký chủ, là dây buộc tóc mà nhân vật phản diện dùng tóc bện thành.】

Hả? Vậy trước khi bện, hắn có gội đầu chưa?

【...】Trọng điểm của ký chủ cớ sao không bao giờ đúng. (ノ_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play