Cổ tay bị gã siết chặt, Tư Mã Vân Y có chút khó chịu.

Đối mắt với hai nam nhân, trong lòng ả lại vô cùng hưởng thụ.

Ả đang được tranh giành sao?

Nếu Thái Tử điện hạ cũng đến tranh đoạt ả, chẳng phải ả sẽ trở thành nữ nhân khiến cho người khắp thiên hạ đều phải đố kỵ à?

Khúc Nhạc nhìn tương tác giữa hai người họ, biểu tình không thay đổi: "Vậy chúc Tam hoàng tử sớm cưới được mỹ kiều nương."

Y chỉ là đi ngang qua, chẳng hiểu sao lại bị kéo vào mớ bòng bong này. 

Khúc Nhạc vỗ bụi đất trên nhạc phổ, liếc Sở Cẩm một cái rồi rời đi.

Chỉ còn lại hai người họ, Tư Mã Vân Y ném tay Sở Cẩm  ra.

"Tam hoàng tử, ta là một cô nương chưa xuất giá. Xin đừng làm ra những hành vi như vậy, khiến ta bị nói lời ong tiếng ve."

Sở Cẩm ép ả vào góc tường, cũng không hỏi ý kiến của ả, nói thẳng: "Thái Hậu đã giúp chúng ta cầu được hôn ước. Tháng sau sẽ tổ chức đại hôn. Nàng tốt nhất giữ gìn phụ đạo, đừng để ta bắt gặp nàng mập mờ cùng nam nhân khác."

Ngữ điệu kia hoàn toàn khác với khi mới gặp ả, Tư Mã Vân Y sau cơn xấu hổ mới giật mình. Sở Cẩm tự tác chủ trương cầu được hôn ước.

"Đại hôn?"

Ả vốn chưa từng nghĩ đến ở sẽ bên Tam hoàng tử. Cái ả muốn là hưởng thụ cảm giác người người theo đuổi.

Sở Cẩm cười, giọng điệu không chút dịu dàng: "Đúng vậy,  nàng nhất định phải nhớ kỹ lời ta, Vân Y."

Lông tơ cả người đều dựng đứng lên. Tư Mã Vân Y nhìn Sở Cẩm của hôm nay, cảm thấy thật xa lạ. Ả muốn chạy trốn, lại bị gã bao vậy lại.

Gã đã thoát khỏi vòng kiểm soát, sẽ không nghe theo lời ả nữa.

"Ta, ta hiểu rồi."

Chờ Sở Cẩm bỏ đi, Tư Mã Vân Y mới vịn tường thở dốc. Không được, ảnh hưởng của khí vận càng lúc càng lớn, ả không thể ngồi chờ chết được.

Trước khi chắc chắn người ngồi lên ngai vàng, ả không thể gả cho Sở Cẩm được.

Tương lai có quá nhiều biến số, ả lại chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng chứ không phải đồng cam cộng khổ.

Chầm chậm chạy đến Chiêm Tinh Lâu, Tư Mã Vân Y hô gọi Tiểu Lục.

Tiểu Lục ngáp một cái. Có để yên cho người ta ngủ trưa không hả? Mới đầu tháng thôi, sao mà nhiều người quá vậy?

Khoan đã, cái giọng này nghe quen quen.

Nàng ta vốn còn đang ngái ngủ, bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo.

Tư Mã Vân Y có hơi chật vật, tóc rối dán vào hai gò má.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Không nhận ra sự ghét bỏ trong lời của Tiểu Lục, Tư Mã Vân Y nói: "Ngươi có gặp qua Lăng Thủy Thanh không? Nàng khôi phục ký ức rồi, có tới đây không? Thân phận lệnh bài ta không tìm được, ngươi nhìn thấy không?"

Liên tiếp mấy câu hỏi, Tiểu Lục đau cả đầu.

Nàng ta nhìn kẻ cằm đầu tất cả mọi chuyện, vui vẻ nói: "Mỗi tháng chỉ có thể trả lời hai câu hỏi, không biết Tư Mã tiểu thư muốn hỏi câu nào?"

"Ngươi có ý gì?" Tư Mã Vân Y quắc mắt nhìn nàng ta: "Chớ có diễn bộ dạng Quốc Sư đó với ta. Địa vị bây giờ của ngươi là ta ban cho. Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta, nếu không ta sẽ đến trước mặt Hoàng Thượng để vạch trần ngươi."

Nếu là lúc trước, Tiểu Lục chắc chắn rất sợ hãi. Nhưng mà xưa đâu bằng nay, nàng ta bây giờ đã có núi cao để dựa rồi.

"Ngươi đi đi." Tiểu Lục nhướng mày, vẻ mặt thấy chết không sờn.

"Ngươi..."

"Ngươi ban cho?" Mát lạnh như băng rơi vào hồ nước, trong trẻo dễ nghe.

Tư Mã Vân Y bị tiếng nói đột ngột này dọa phát run. Ả vội vàng xoay người, trông thấy thiếu nữ từ trên võng bước xuống.

Thiếu nữ mặc một bộ y phục cung nữ bình thường, lại che giấu không được phong hoa tản mát ra từ trong xương cốt.

"Lăng Thủy Thanh!" Người ả một lòng một dạ muốn tìm, không ngờ lại nằm trên võng ngay bên cạnh.

Ánh mắt ả phòng bị, bất thiện nhìn Lăng Thanh Huyền.

Khó trách nha hoàn Tiểu Lục kia khác thường như vậy, hóa ra chính chủ đang ở đây.

Bắt ba ba trong rọ, ả trốn không thoát nhưng có thể kêu cứu mà, nhất định sẽ có người phát hiện ra ả.

"Ngươi tới rất đúng lúc." Sách trong tay Lăng Thanh Huyền biến thành dao nhỏ.

Thân thể Tiểu Lục khẽ run, nhìn Lăng Thanh Huyền từng bước tới gần Tư Mã Vân Y.

"Phần lễ vật này, ta nhận."

Ánh mắt thiếu nữ lạnh dần, Tư Mã Vân Y sững sờ nói: "Lễ vật gì?"

Một giây sau, ả rốt cuộc biết là thứ gì.

Lòng bàn tay bị cắt một đường, còn chưa kịp nắm chặt lại vì đau đớn, đã bị nhét một vật cứng rắn vào.

Ả cúi đầu nhìn. Là thân phận lệnh bài của Quốc Sư.

Khí vận!

Khí vận của ả sắp bị cướp đi!

"Không được! Đó là khí vận của  ta!" Sự điên cuồng che lấp đáy mắt Tư Mã Vân Y,  ả nắm lấy đồ đạc ở bên cạnh, muốn đập lên người Lăng Thanh Huyền.

Lăng Thanh Huyền đè lại tay ả, nghiêng người tránh đi.

Dao nhỏ đặt trước ngực ả, ánh mắt lạnh lùng không chút gợn sóng.

"Tư Mã Vân Y, ngươi muốn khí vận, hay là mạng?"

Máu đã dính lên lệnh bài, chỉ cần ả cam tâm tình nguyện, khí vận sẽ được trả lại.

Tư Mã Vân Y liều mạng lắc đầu. Mũi dao nhọn đâm xuống, vừa chạm đến làn da, ả hét to lên: "Cứu mạng! Cứu mạng với!"

Lúc ả đến, dưới lầu còn có người, sẽ có người nghe được.

Đáng tiếc không ai đáp lại, mũi dao đâm càng lúc càng sâu. Tư Mã Vân Y không ngờ Lăng Thanh Huyền thật sự muốn gϊếŧ ả.

"Lăng Thủy Thanh, ngươi gϊếŧ ta thì khí vận sẽ biến mất!"

Lăng Thanh Huyền không giảm cường độ: "Biến mất thì thôi."

Bổn tọa không còn khí vận vẫn có thể tiêu dao tự tại.

Chỉ là hơi phiền phức một chút.

Diệt trừ nữ chính, đưa khí vận lên đường, vẫn còn lời chán.

【Ký chủ, nữ chính không thể gϊếŧ.】

Thì đã chết đâu.

ZZ cảm thấy tắc nghẽn cơ tim.

"Ngươi, ngươi điên rồi!" Tư Mã Vân Y căn bản tránh không thoát được. Lòng bàn tay đang chảy máu. Trước ngực cũng đang chảy máu. Sắc mặt ả trắng bệch, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.

Tiểu Lục bịt chặt miệng, phản ứng đầu tiên trong cơn sợ hãi là muốn nhìn xuống dưới lầu. May mà những người kia đều đã bị giải tán, bây giờ bốn phía không có một ai.

Một tay khác vỗ vỗ ngực.

Ôi mẹ ơi! Thật hung tàn mà. Cũng may nàng ta không trêu chọc đến Quốc Sư.

Cũng may nàng ta dự tính trước.

Cũng may nàng ta thông minh.

Quốc Sư chẳng phải chỉ mất trí nhớ thôi sao, sao cứ như biến thành người khác vậy chứ?

Khi cảm giác đau đớn kịch liệt ập tới, Tư Mẫ Vân Y rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa.

"Trả lại cho ngươi!"

Sống sót, chỉ có sống sót mới có tương lai.

Cho dù lần này bị Lăng Thanh Huyền đoạt lại khí vận, sau này ả  vẫn có thể cướp về!

Nghi thức hoàn thành, Tư Mã Vân Y ngồi bệt xuống đất.

Lăng Thanh Huyền vứt thân phận lệnh bài, động tác cực ngầu.

"Tiễn khách."

Tư Mã Vân Y bị Tiểu Lục đưa đến bên ngoài Chiêm Tinh Lâu, còn chưa hoàn hồn: "Tiện nhân ăn cây táo rào cây sung nhà ngươi!"

Tiểu Lục nhẹ nhàng buông tay, ả ngã xuống đất.

"Nói ai ăn cây táo, rào cây sung? Ta đây gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tư Mã tiểu thư, thứ không phải của ngươi thì vĩnh viễn sẽ không thuộc về ngươi. Đừng quá tham lam."

Ả tức giận đến phát run nhưng vết thương đau đến nói không nên lời.

Tiểu Lục hừ một tiếng, trở vào bên trong.

"Phịch."

Một đống phân chim rớt xuống, đúng lúc rơi trên mặt ả.

Mùi thối làm người ghê tởm, ả nôn khan một trận.

Lau sạch trên mặt, ả che vết thương trước ngực đứng dậy. Còn chưa đi được mấy bước đã vướng phải tảng đá, mặt đập thẳng vào một đống sản phẩm ngũ cốc luân hồi dưới đất.

Người trả lại khí vận sẽ bị vận rủi quấn thân một khoảng thời gian, xem như cảnh cáo.

【Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thứ nhất.】

ZZ nắm chặt móng heo: 【Ký chủ, khí vận đã trở về. Chúng ta đến Chiêm Tinh Đài xem tân hoàng là ai nha?】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play