Hàn hi bỏ điện thoại xuống, xoay người lấy laptop đặt lên bàn.

Nhưng đồng hồ treo tường màu trắng nhắc nhở hắn, bây giờ còn chưa tới bảy giờ tối, cách chín giờ còn xa lắm.

"Anh hai, đồ nhi của anh là ai vậy?" Hàn Dương chớp chớp mắt, hỏi.

Hàn Hi quay mặt sang hướng khác: "Chừng nào em theo mẹ... theo bà ấy xuất ngoại?"

"Một tháng sau."

Lúc đó, hắn thật sự sẽ lẻ loi một mình.

______________________________________________________________________________

Lăng Thanh Huyền vào lớp trễ giờ, ra khỏi giảng đường liền đụng phải một nữ sinh chuyển lớp.

Laptop trong tay nữ sinh rơi xuống đất, Lăng Thanh Huyền nghiêng người, vươn tay chụp được, động tác linh hoạt, gọn gàng.

"Cảm... cảm ơn." Nữ sinh rối rít gật đầu, ngước mắt trông thấy Lăng Thanh Huyền, lập tức há hốc miệng: "Cậu cậu cậu... cậu là người hôm đó đưa mình tới bệnh viện."


Lăng Thanh Huyền muốn đi gấp, nghe cô ấy nói vậy, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Nữ sinh ăn kiêng đến mức viên dạ dày, tên là gì ấy nhỉ.

【Bạch Tích Khê. Trong cốt truyện gốc, cô ấy đã giúp Lâm Điềm đáp trả những anh hùng bàn phím kia. Đáng tiếc lực bất tòng tâm.】

Từng giúp đỡ nguyên chủ sao? Vậy là bé ngoan.

Lăng Thanh Huyền nghiêm túc tiếp nhận lời cảm ơn của Bạch Tích Khê.

"Có thể cho mình phương thức liên lạc không? Lần sau, mình trả tiền thuốc lại cho cậu."

Nữ sinh nơm nớp lo sợ, đôi mắt xinh đẹp, dịu ngoan bị giấu đi sau lớp kính, đôi môi mím chặt không dám nhả ra.

Gương mặt tròn trĩnh hết sức đáng yêu, thế nhưng lưng lúc nào cũng cong xuống, nói chuyện cũng dè dặt, nhìn ai cũng như chuột thấy mèo.

"Không cần, giảm giá cho tôi là được."

"Hở?"Bạch Tích Khê ngơ ngác: "Giảm giá gì?"


"Bảo rương. " Lăng Thanh Huyền nhàn nhạt nhả từng chữ một: "Xin chào, Ta Ưu Tú Nhất."

Nếu có người nghe được, nhất định sẽ cảm thấy đối thoại  của hai người không đầu không đuôi. Thế nhưng Bạch Tích Khê nghe thấy lại đỏ bừng cả mặt.

"Cậu cậu cậu... cậu cũng chơi Lâm Giang Dạ Du? Làm sao cậu biết mình..."

Bạch Tích Khê đột nhiên nhớ ra, hôm đó thẻ trong ví bị rớt hết xuống đất. Nhất định là Lăng Thanh Huyền nhìn thấy ID trên thẻ tài khoản.

Cảm giác xấu hổ không biết từ đâu ập đến, Bạch Tích Khê xoay người định chạy, kết quả bị Lăng Thanh Huyền kéo lại.

"Chạy cái gì? Sau này có giảm giá bảo rương không?" Giảm giá có thể tiết kiệm không ít tiền đó. Cô sẽ tiến gần mục tiêu mua nhà riêng một bước.

"Giảm, giảm. Có điều, cậu là ai vậy?" Bạch Tích Khê sắp khóc đến nơi. Tính cách của cô ấy trong game và ngoài đời hoàn toàn khác nhau. Cô ấy vốn là một thiếu nữ rất hay xấu hổ, đột nhiên đụng phải người quen trong hiện thực, cực kỳ không thích ứng được.


"Ta Siêu Ngọt!."

Bạch Tích Khê: ???

Siêu ngọt cái gì? Cậu siêu dữ thì có!

Bạch Tích Khê cảm giác hô hấp khó khăn, nhanh chóng ngất đi.

_______________________________________________________________________________

Ngồi nghe một tiết Kỹ Thuật cùng Bạch Tích Khê xong, Lăng Thanh Huyền mời cô ấy cùng ra quán net.

"Mình, mình có máy tính. Về phòng online cũng được."

Lăng Thanh Huyền bị cự tuyệt, lạnh băng cả mặt.

Không có máy tính là lỗi của cô chắc?

ZZ cười nói: 【Ha ha ha. Cô gái này thật đáng yêu. 】

Không đáng yêu bằng ngươi.

【...】Không hiểu sao cảm thấy lời này thật đáng sợ.

Cuối cùng, Bạch Tích Khê vẫn cùng Lăng Thanh Huyền ra quán net. Cô ấy ôm laptop, rụt rè.

Vương Thạch thấy Lăng Thanh Huyền dẫn theo một nữ sinh tới, tươi cười xán lạn mà chào hỏi: "Chào em, anh là Vương Thạch, là đàn em của nữ thần. Em là...?"
Bạch Tích Khê ngồi giữa hai người, cúi thấp đầu, nhỏ giọng trả lời: "Ta... Ta Ưu Tú Nhất."

Cô ấy nói quá nhỏ, Vương Thạch đặt tay lên tai: "Hả? Không nghe rõ."

"Ta Ưu Tú Nhất!" Bạch Tích Khê hiếm khi hô to được một câu.

Vương Thạch: ???

"Má ơi! Em là Ta Ưu Tú Nhất? Không thể nào!"

Vương Thạch hóa đá. Ai có thể ngờ con buôn lắm mưu nhiều kế trên game, lại là một cô bé hay thẹn thùng thế này chứ.

Vương Thạch cảm thấy mình đang bị chơi xỏ.

"Nữ thần, em ấy nói thật hả?"

Lăng Thanh Huyền khẽ gật đầu, xem thời gian. Đã chín giờ mười phút rồi. Lút tan học bị chậm trễ một chút.

Đăng nhập vào game, cô mở danh sách hảo hữu.

【Sư Đồ】Ta Siêu Ngọt!: Sư phụ, em onl rồi nè ~

【Ký chủ, ngươi học dùng ký tự gợn sóng luôn à? Thật là mất hồn nha ~】

Muốn mất hồn thử không?
ZZ từ chối. Nó là một bé heo nhỏ xinh, không muốn mất hồn.

【Sư Đồ】Hi Hàn: Chờ một lát.

Giọng điệu bình thường, Lăng Thanh Huyền cũng hoàn toàn không có vẻ gì là mất kiên nhẫn.

【Ký chủ, hắn đã chờ lâu như vậy, bây giờ lại bảo chờ thêm lát nữa. Nhất định có vấn đề! Chúng ta đi kiểm tra bên hắn thử xem sao.】

Phiền phức.

Có gì đáng xem đâu. Chẳng phải cũng chỉ là một nhân vật game đứng đó hay sao.

Thà đi bệnh viện xem thử.

Bị ZZ quấy nhiễu một hồi, Lăng Thanh Huyền kiểm tra tọa độ rồi điều khiển nhân vật ngự kiếm do Hoa Thần Kinh Cức biến thành.

"Quoa! Hoa Thần Kinh Cức còn có thể biến đổi thành đạo cụ phi hành." Bách Tích Khê im lặng nãy giờ, Vương Thạch làm gì cũng không để ý. Bây giờ nhìn thấy thao tác của Lăng Thanh Huyền liền hưng phấn nhìn qua.
Vương Thạch: ...Sức hấp dẫn của mình thấp dữ vậy sao?

"Ừm." Lăng Thanh Huyền đến tọa độ chỉ định, đáp xuống đầy oai phong. Thời khắc cô thu hồi Hoa Thần Kinh Cức, Bạch Tích Khê nhận ra điểm kỳ lạ, nói: "Nhân vật kia chẳng phải là Hân Vũ Điệp Mộng sao?"

Bạch Tích Khê vội vàng đăng nhập, chạy tới địa điểm kia.

Lăng Thanh Huyền đứng ở nơi bị lá cây che khuất nhưng vẫn có thể nhận được tin trên kênh Lân Cận.

【Lân Cận】Hân Vũ Điệp Mộng: Đại thần Hi Hàn, tại sao em không thể làm đệ tử của anh chứ?

【Lân Cận】Hi Hàn: Đệ tử của tôi chỉ có một.

Xem ra Hàn Hi bị Mạnh Hân quấn lấy nên mới bảo cô chờ một lát.

Hai người không phải hảo hữu nên chỉ có thể dùng kênh Lân Cận.

【Lân Cận】Hân Vũ Điệp Mộng: Siêu Ngọt có gì tốt? Bị tình lữ vứt bỏ, còn không dám cho người ta thấy mặt thật. Ai biết cô ta có phải Thị Nở hay không. Đại thần Hi Hàn, anh đừng để bị lừa.
【Lân Cận】Hân Vũ Điệp Mộng: Anh thêm hảo hữu với em đi. Em cho anh xem ảnh của cô ta.

 【Lân Cận】Hi Hàn: Không.

Mạnh Hân không ngờ Hi Hàn không suy nghĩ lấy một giây đã quyết tuyệt từ chối.

Con ả kia rốt cuộc đã dùng bùa mê thuốc lú gì, khiến người đứng đầu toàn server nuông chiều mình như vậy.

Mạnh Hân lăm le Hi Hàn, đơn giản là vì địa vị, tiền tài và thực lực của hắn. Những điều đó khiến ả tràn đầy hiếu kì đối với hắn.

Như Tinh Hà Hạo Hãn, chỉ cần một tin nhắn thoại, một tấm hình là có thể cưa đổ. Loại đàn ông này, lợi dụng xong, móc sạch rồi, tất nhiên phải đổi một kẻ khác.

Hi Hàn lại khác. Hắn vô cùng đứng đắn. Có trời biết loại đàn ông nghiêm chỉnh thế này khi say mê ả sẽ biến thành bộ dáng thế nào.

Mạnh Hân rất thích tìm kiếm kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Cho nên ả muốn cướp Hi Hàn vào tay.

【Lân Cận】Hân Vũ Điệp Mộng: Đại thần Hi Hàn, thật ra em rất thích anh. Hay là... chúng ta kết thành tình lữ, thử bên nhau xem sao?

【Lân Cận】Hi Hàn: Không.

【Lân Cận】Hân Vũ Điệp Mộng: Hi Hàn, cự tuyệt con gái như vậy cũng không tốt đâu. Em dù sao cũng là hoa khôi, anh...

Mấy lời phía sau hoàn toàn bị kiếm sĩ ngó lơ.

Chàng trai ngồi trước laptop, mặt không biểu tình, theo từng giây từng phút trôi qua, mày hắn lại nhíu sâu một chút.

Cái cô gái này có chịu thôi không vậy chứ.

Hắn rút hắc kiếm, chỉ thẳng vào Hân Vũ Điệp Mộng.

【Lân Cận】Hi Hàn: Cô thật ồn ào.

Mạnh Hân còn đang thao thao bất tuyệt, kết quả một kiếm chém đến, thanh HP của ả nháy mắt chỉ còn một sợi chỉ.

Ả lui về phía sau, định xoay người bỏ chạy thì một bóng người đáp xuống bên cạnh ả.
 【Lân Cận】Ta Siêu Ngọt!: Nhìn trúng sư phụ của tôi, ánh mắt không tệ. 

Mạnh Hân còn chưa kịp phản ứng, khoảng máu cuối cùng cũng biến mất, màn hình chuyển sang màu trắng đen.

【】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play