Đứng trước phòng cấp cứu, cả ba người vẫn đứng ngồi không yên chờ kết quả từ bác sĩ. Riêng Băng Nhi, cô là người lo lắng nhất. Cô vẫn mặc trên người bộ váy cưới đầy máu, tay cô càng lúc càng nắm chặt lại.
Lúc này, Nhạc Phong mới có đủ dũng cảm để hỏi rõ cô mọi chuyện.
"Sao em lại để cô ta chạy thoát?"
"Chỉ có em mới có thể giết được cô ta. Vả lại, đây không phải là thời điểm
để cô ta chết được. Em bắn cô ta chỉ để cảnh cáo. Cô ta từ đây sẽ không
dám làm gì được gia đình của em."
"Vậy giờ em định làm sao?"
"Xin lỗi, em không có bổn phận để trả lời câu hỏi của anh."
Ngay lúc đó, đèn phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ cũng đã bước ra ngoài. Băng Nhi liền nhanh chân chạy đến chỗ bác sĩ.
"Bác sĩ, tình trạng anh ấy sao rồi?"
"Đạn đã được lấy ra khỏi cơ thể, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng."
Ngay lúc này, cả ba người đều thở phào nhẹ nhõm. Cũng mày đưa vào bệnh viện kịp thời.
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà sao hả bác sĩ. Mau nói cho tôi biết đi."
"Do viên đạn đã gây ảnh hưởng đến tủy sống cho nên hai chân của cậu ấy sẽ bị liệt mãi mãi."
"Bác sĩ nói cái gì? Liệt mãi mãi sao? Có nghĩa là sẽ không đi lại được?"
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Mong rằng người nhà bệnh nhân hãy chăm sóc cậu ấy cẩn thận."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT