Song anh chưa kịp ấn gửi thì thang máy vang lên một tiếng "ding", Tần Kiết ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Ân Tứ kéo vali bước ra khỏi thang máy.
Thấy Tần Kiết đang đứng ở cửa nhà mình, Trần Ân Tứ ngẩn người, ngọn lửa nhen nhóm trong lòng không hiểu sao bị dập tắt.
Tần Kiết tựa người vào tường, lặng lẽ xóa ba chữ vừa mới gõ, rồi ấn tắt màn hình, đút điện thoại vào trong túi, sau đó đứng thẳng dậy: "Lái xe đi đường vòng à?"
Trần Ân Tứ: "..."
Đường vòng gì mà xa thế, từ nhà anh đến nhà cô, dù đi đường nào cũng dài tương đương nhau, mà sao anh...
Nghĩ vậy, nét mặt Trần Ân Tứ trở nên lạnh nhạt, giọng nói vô cùng không vui: "Ngày nào cũng thế, trong mắt anh, ai cũng có vấn đề đúng không? Lái xe đi đường vòng là sao? Sao anh không nói anh đi quá tốc độ?" Tần Kiết đáp "ừ", mỉm cười nhìn vào mắt Trần Ân Tứ: "Đúng là anh đi quá tốc độ."
Trần Ân Tứ không ngờ Tần Kiết lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, cô há hốc miệng mà không nói được gì. Anh nói anh vượt quá tốc độ để đến đây nghĩa là sao? Sợ cô không vui ư? Sợ cô hiểu lầm ư? Nhưng cô và anh đã chia tay nhiều năm rồi, tại sao anh sợ cô không vui, sợ cô hiểu lầm?
Tim Trần Ân Tứ đập thình thịch, cô cảm thấy bầu không khí trở nên ám muội hơn. Cô cũng nhìn vào mắt anh, một lúc sau mới "ờ" một tiếng, nói: "Vậy anh chờ hóa đơn phạt của cảnh sát giao thông đi", sau đó đi tới cửa nhà mình, nhập mật mã vào nhà.
Cô không đóng cửa, cũng không bảo Tần Kiết đang đứng ở ngoài vào, nhưng thay giày xong, cô tiện tay ném một đôi dép kiểu nam về phía cửa, không buồn quay đầu lại đi thẳng vào trong nhà. Tần Kiết nhìn chằm chằm đôi dép ấy, biết rằng cô nàng kiêu ngạo đó đã ngầm cho phép anh vào nhà, đáy mắt anh đong đầy nét cười, mấy giây sau, anh sải bước vào trong.
Cửa phòng ngủ chính không đóng, Tần Kiết vừa vào liền nhìn thấy Trần Ân Tứ đang đứng trước tủ quần áo chọn trang phục, anh hỏi: "Cần giúp đỡ không?"
Tần Kiết đáp "ờ" một tiếng, đi vào phòng quần áo của cô, gấp gọn từng chiếc quần chiếc áo cô vừa mới chọn ra rồi nhét chúng vào vali.
Có Tần Kiết giúp đỡ, cô nhanh chóng thu dọn hành lý xong.
Phải ở lại Vô Tích khá lâu, Trần Ân Tứ theo thói quen mang theo hai bộ chăn ga. Cô giúp việc đặt bộ chăn gia đã được giặt sạch lên tầng cao nhất của tủ quần áo, Trần Ân Tứ kiễng chân lên mấy lần mà không với tới, đang định bê một chiếc ghế vào thì Tần Kiết đã đứng sau lưng cô: "Cái này à?" Trần Ân Tứ cũng giơ tay lên theo: "Hai bộ ở trên cùng."
Tần Kiết dễ dàng lấy chúng xuống. Trần Ân Tứ cảm ơn, ôm bộ chăn ga đi tới chỗ để vali.
Tần Kiết đang định đóng cửa tủ vào thì ánh mắt bị thu hút bởi chiếc ga giường được gấp gọn gàng ở bên trong. Anh đưa tay ra sờ, cảm giác và chất liệu quen thuộc khiến anh nhận ra nó chính là chiếc ga giường mà hôm đó cô lấy từ nhà anh.
Hóa ra cô vẫn giữ nó ư?
Tần Kiết ngoảnh đầu nhìn Trần Ân Tứ đang quỳ dưới đất nghĩ cách xếp hai bộ chăn ga vào vali đã ních đầy thứ. Anh mỉm cười, rồi lại quay đầu nhìn chiếc ga trải giường đó.
Dưa nhà anh hình như lớn nhanh hơn sức tưởng tượng của anh rồi...
Khi Tần Kiết quay lại nhìn Trần Ân Tứ lần nữa, cô nàng đang bực bội xới tung hơn nửa cái vali lên vì không thể nào nhét thêm đồ vào cái vali chật cứng được. Tần Kiết nhìn cô nàng sắp phá tung cái vali, ý cười trong đáy mắt càng đượm hơn. Anh đóng cửa tủ lại, đi tới chỗ cô: "Để anh."
Trần Ân Tứ: "Không cần, em tự làm được."
Tần Kiết: "Em mà tự làm thì sẽ xới tung nửa chỗ còn lên lại đấy."
Trần Ân Tứ hậm hực bỏ tay ra.
Trần Ân Tứ đã lấy xong đồ cần mang đi, tựa người vào tủ trang sức nhìn Tần Kiết sắp xếp vali cho mình.
Cô nhét thế nào cũng không thể nhét thêm đồ vào được, nhưng chỉ với mấy động tác nhanh nhẹn của anh, không chỉ nhét được hết đồ, mà còn thừa mấy chỗ trống nữa.
Trần Ân Tứ thu dọn xong, nhưng Lục Tinh vẫn chưa đến.
Trần Ân Tứ thấy Tần Kiết không hề có ý định đi, cũng không đuổi anh về. Cô ra phòng khách rót cho mình cốc nước, uống xong mới nhớ ra còn chưa mời "khách", bèn hỏi: "Anh uống nước không?" Tần Kiết: "Không uống, cảm ơn."
Trần Ân Tứ đáp "ờ", vẫn rót thêm một cốc nữa rồi đặt trước mặt Tần Kiết.
Tần Kiết lại nói: "Cảm ơn."
Cô không nói gì, ngối xuống chiếc sofa đối diện anh.
Anh không lên tiếng, cô cũng không lên tiếng, anh cúi đầu xem điện thoại, cô làm ra vẻ nghiêm túc xem tivi. Giữa chừng có mấy lần cô ngẩng đầu lên nhìn anh đang ngồi đối diện, cô muốn hỏi anh tại sao lại đi quá tốc độ chỉ để đến nhà cô, nhưng câu hỏi đã đến đầu lưỡi mà không thể thốt ra nổi thành lời.
Âm lượng của tivi rất nhỏ, căn phòng yên tĩnh như tờ, thỉnh thoảng nghe thấy một hai câu quảng cáo.
Không biết đã qua bao lâu, Tần Kiết đặt di động xuống, ngước mắt lên nhìn Trần Ân Tứ mấy giây, bỗng nhiên mở miệng: "Trần Hề."
Trần Ân Tứ quay đầu lại: "Hả?"
Tần Kiết: "Em không hỏi tại sao anh tới đây ư?" Trái tim Trần Ân Tứ lỡ mất nửa nhịp, cô ngập ngừng mấy giây, rồi hỏi: "Tại sao anh lại tới đây?"
Tần Kiết không trả lời, căn phòng lại chìm trong yên lặng.
Trần Ân Tứ ngẩng đầu nhìn anh. Là anh khơi chuyện trước, sao giờ lại không nói gì? Cô đang định hỏi thì Tần Kiết nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Sợ em không vui."
"Sợ em nghĩ nhiều."
"Sợ em sẽ hiểu lầm."
Có những lỗi lầm tuổi trẻ đã mắc phải, đó là vì ở độ tuổi ấy chưa ai trưởng thành. Đến một độ tuổi nhất định, họ sẽ dần dần nhận ra rằng, thể diện thật ra chẳng quan trọng đến thế.
Đầu ngón tay của Trần Ân Tứ hơi run lên, một lúc sau, cô mới tiêu hóa được hết hàm ý trong câu nói của anh.
Tuy cô đã đoán được anh lái xe quá tốc độ đến đây vì sợ cô không vui, sợ cô hiểu lầm, nhưng khi được nghe đáp án từ anh, cô nhận ra mình vẫn bị xao động. Cô né tránh ánh mắt của anh, lẩm bẩm: "Có hiểu lầm gì đâu chứ?"
Giọng của cô rất nhỏ, như đang tự nói với mình, nhưng vẫn bị Tần Kiết thính tai nghe thấy: "Hiểu lầm anh và họ có mối quan hệ thân thiết."
"Đúng là thân thiết thật, nhưng không phải như em nghĩ."
"Quả thật anh có bạn khác giới, nhưng đối với anh, họ giống như người nhà hơn."
Đúng là Trần Ân Tứ nghi ngờ anh và người phụ nữ đó có vấn đề, nghe được lời giải thích của anh, cô như trút được tảng đá lớn, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra sự kỳ lạ, cô và anh đã chia tay rồi, anh nói với cô những điều này để làm gì? Lẽ nào anh...
Suy nghĩ này khiến Trần Ân Tứ giật mình, cô há hốc miệng: "Tại sao anh phải giải thích với em?"
Tần Kiết nhìn cô, rồi dời mắt, giây lát sau thì nói: "Anh sợ sau này theo đuổi lại em thì độ khó tăng lên."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT