Chương 251 CÔ LÀ DƯA?

Tim Trần Ân Tứ lỡ nhịp. Khi nãy cô chỉ nghi ngờ có phải anh định theo đuổi cô lần nữa hay không... Giờ thì hay rồi, khỏi cần nghi ngờ nữa, anh đã nói thẳng, tuy rằng thêm từ "sau này" trước từ "theo đuổi"...

Trần Ân Tứ từng yêu đương, mà còn là yêu đương với Tần Kiết. Theo lý, Tần Kiết không còn gì mới mẻ với cô nữa, nhưng không hiểu sao, câu nói kia của anh vẫn khiến cô dao động và còn có hơi vui mừng... Giống như là cô bé cấp Ba mới biết yêu lần đầu vậy.

Cô vừa thầm mắng mình yếu đuối, vừa quay đầu "à" một tiếng, bất mãn lẩm bẩm: "Sợ tăng thêm độ khó gì chứ, tiểu tiên nữ đây vốn rất khó theo đuổi mới đúng?"

Tần Kiết cong khóe môi trước giọng điệu tự sướng của cô nàng, "Ừ, khó lắm, nên mới nghĩ cách giảm độ khó trước đây."
Tai Trần Ân Tứ lại vô thức nóng bừng, ngón tay trắng trẻo không kiềm được xoắn vào nhau, "Ồ vậy anh cứ từ từ giảm đi."

Trần Ân Tứ vừa dứt lời, điện thoại bên cạnh bỗng đổ chuông. Lục Tinh gọi đến, bảo rằng cô ấy đã đến bãi xe tầng hầm rồi. Cúp điện thoại, cô nhìn sang Tần Kiết: "Tinh Tinh đến rồi, tôi đi đây." Ngụ ý là, anh cũng phải đi rồi.

Tần Kiết gật đầu, "ừ" một tiếng.

Trần Ân Tứ cho rằng Tần Kiết hiểu được ám hiệu của mình, lập tức đứng dậy đi lạch bạch vào phòng ngủ, soi gương chỉnh tóc, tô son, sau đó kéo vali, vừa quay đầu soi gương vừa chậm chạp đi ra.

Thế nhưng khi thấy Tần Kiết vẫn ngồi sừng sững trên sofa, cô thoáng kinh ngạc: "Anh mọc rễ trên ghế nhà em luôn rồi à?"

"Không có."

"Vậy sao còn không đi?"

"Đi chứ!" Tần Kiết nói xong mới ung dung đứng lên, "Đợi em đi cùng."
Không biết có phải do Tần Kiết bảo theo đuổi cô hay không, Trần Ân Tứ cảm thấy câu "Đợi em đi cùng" của anh ẩn chứa chút gì đó mờ ám. Tim cô đập rộn rã, cô không dám nhìn anh, nhanh chóng chạy ra huyền quan thay giày.

Khu Ngô Đồng không cho phép xe lạ ra vào, trừ phi có chủ nhà đi cùng bảo lãnh. Trước đây xe Tần Kiết có thể tự do ra vào nơi đây là vì có cô trên xe, hôm nay Tần Kiết đi đến một mình nên xe đã bị bảo vệ giữ lại ở ngoài khu chung cư. Vì vậy vừa vào thang máy, Trần Ân Tứ ấn tầng hầm B2 trước, sau đó chu đáo ấn tầng 1 giúp Tần Kiết.

Thang máy nhanh chóng đến tầng một, cửa thang máy mở ra, Tần Kiết không hề đi ra ngoài mà thẳng tay ấn đóng cửa lại. Trần Ân Tứ bối rối quay đầu nhìn anh, "Xe anh chạy thẳng vào khu chung cư luôn hả?"

Tần Kiết: "Không."

"Không thì sao anh lại muốn xuống B2?" Trần Ân Tứ hỏi xong mới tưởng rằng Tần Kiết muốn mình thuận đường đưa anh ra ngoài, bèn thầm xỉa xói. Tên này lười thật, chỉ một đoạn ngắn củn mà cũng lười đi bộ...
Trần Ân Tứ vừa định chế giễu Tần Kiết vài câu, Tần Kiết đã cất di động vào trong túi, tiện thể bỏ tay vào túi luôn, "Muốn ở bên em lâu thêm chút nữa."

Anh lười quá thể rồi đấy, lô của tôi chỉ cách cổng chung cư vài bước chân, anh còn muốn đi nhờ xe...

Song Trần Ân Tứ còn chưa kịp thốt ra những lời này thì đã bị câu nói nhẹ tênh sau cùng của Tần Kiết chẹn họng.

Đợi em đi chung.

Muốn ở bên em lâu thêm chút nữa.

Không đúng, hai câu này cũng đâu có vấn đề gì... Là cô cả nghĩ thôi! Cô có cần để ý từng lời từng chữ của anh đến vậy không. Người ta chỉ nói là mai mốt theo đuổi, chứ đâu phải là bây giờ theo đuổi ngay... Với lại, giờ theo đuổi thì đã sao, đâu phải mày chưa từng được người ta theo đuổi. Làm ơn thận trọng chút đi, lấy khí thế khiến vợ của mấy tay cộm cán giới giải trí vừa thấy mày là sợ hãi ra có được không?
Nghĩ đến đây, Trần Ân Tứ vờ tỏ vẻ trấn tĩnh, "Sao đây? Đây cũng là chiêu trò để anh giảm độ khó hả?"

Trần Ân Tứ vừa dứt lời, thang máy đã đến tầng B2 và mở cửa ra.

Cô không chờ anh nói gì đã vẫy tay chào anh, "Tinh Tinh đã đến nãy giờ rồi, em phải nhanh qua đó thôi, tạm biệt."

Nói xong, cô kéo vali, vừa bước ra thang máy đã bị Tần Kiết gọi lại: "Đợi đã."

Anh giơ tay chặn cửa thang máy đang khép lại. Trần Ân Tứ còn chưa kịp quay đầu, anh ló nửa người ra khỏi thang máy, ghé vào tai cô, "Khi nào dưa ngọt rồi thì báo cho anh biết, dù rằng hiện tại anh rất muốn ăn."

Trần Ân Tứ không hiểu ý Tần Kiết, chớp mắt bối rối, quay đầu nhìn anh.

Tầm mắt cô còn chưa kịp chuyển đến khuôn mặt anh, thì anh đã giơ tay lên khều nhẹ vành tai cô. Trần Ân Tứ như bị điện giật, toàn thân run bắn, thoắt cái cứng đờ người.
Tần Kiết nhìn chăm chăm vành tai và cần cổ dần đỏ ửng của cô, cười khẽ, "Đây mới là chiêu trò giảm độ khó của anh." Dứt câu, Tần Kiết đứng thẳng người, buông tay ra cho cửa thang máy đóng lại.



"Ân Ân? Em đứng thừ người ở cửa thang máy làm gì?" Đợi mãi không thấy Trần Ân Tứ đâu, Lục Tinh đành xuống xe đi bắt người.

"Hả?" Trần Ân Tứ giật thót mình vì giọng nói đột ngột của Lục Tinh, hoàn hồn lại: "À, không có việc gì, em đang nghĩ xem có để quên gì không."

Sợ trễ giờ, Lục Tinh không chú ý nhiều đến Trần Ân Tứ mà nhận lấy vali của cô rồi vội vàng đi về phía xe. Trần Ân Tứ nhìn ra sau, thấy chữ số màu đỏ trên thang máy đã biến thành số 1 mới chạy theo Lục Tinh.

"Ân Ân, để chị xem em nào, tốt lắm, sắc mặt hồng hào, xem ra Tết này đã nghỉ ngơi rất tốt nhỉ... Ừ, dáng vóc cũng không béo lên, biết giữ cân nặng, giỏi lắm... Kịch bản thì sao? Học thuộc lời thoại chưa? Tối nay đến đoàn phim, sáng sớm mai phải ghi hình rồi, phân cảnh của em phải nói khá nhiều đấy, nhớ hết chưa?"
Cả dịp Tết không gặp, Lục Tinh nói hơi nhiều.

Trần Ân Tứ chỉ mải nghĩ đến câu nói "Khi nào dưa ngọt thì nhớ báo anh biết, dù rằng hiện tại anh rất muốn ăn" trước khi đi của Tần Kiết nên không còn lòng dạ để ý đến Lục Tinh.

"Vốn dĩ là nhớ, nhưng bị chị lải nhải nhiều quá nên quên hết rồi."

Lục Tinh nghẹn họng, tưởng cô đang mệt bèn nhẹ giọng: "Được rồi, chị im lặng, em nhẩm lại lời thoại đi."

Khi ra đến sân bay, Trần Ân Tứ vô tình bật trang chủ lên, sau đó hình như nghĩ đến việc gì đó, ấn vào trang cá nhân của Tần Kiết.

Chờ dưa chín rụng cuống.

"Cậu vẫn có thể hái rồi chờ chín ép được mà."

"Sợ hái xanh không ngọt."

"Ngọt hay không cắt ra ăn thử mới biết chứ."

Lúc nào dưa ngọt rồi thì nhớ báo cho anh biết, dù rằng hiện tại anh rất muốn ăn.

Trần Ân Tứ nghẹn ứ họng. Vậy, cô là dưa á?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play