Thật ra cô cũng muốn hỏi rốt cuộc giữa Tô Nam Nam và anh đã xảy ra chuyện gì, tại sao tối hôm đó anh lại đưa Tô Nam Nam về nhà chúng ta. Cô muốn hỏi, anh đồng ý kết bạn WeChat với Tô Nam Nam có phải vì thích Tô Nam Nam không? Hoặc là có một chút rung động với Tô Nam Nam? Nhưng chỉ dừng lại ở "muốn" mà thôi, cô không hề có hành động gì.
Cô từng thấy cảnh mẹ mình khóc lóc, làm ầm lên, đòi tự tử vì đàn ông, khi ấy bà thảm hại, điên cuồng, không thể chấp nhận nổi.
Sau đó thì sao?
Sau đó bà tự ép mình đến phát điên, đổi lại là sự ghê tởm và ghét bỏ ngày một sâu sắc, cùng với nét mặt chỉ muốn giải thoát ngay lập tức của người đàn ông đó.
Nên cô không hỏi, cũng không dám hỏi.
Cô sợ mình sẽ nhận được một đáp án đáng sợ, cô sợ không biết phải đối diện với cục diện đó như thế nào, cô không muốn cãi nhau, chỉ vì cô đã nhìn thấy cảnh cãi nhau của Trần Thanh Vân và mẹ trong suốt thời gian dài, nên từ tận trong đáy lòng cô rất phản cảm cảnh hai người cãi nhau, cô cảm thấy cãi vã chẳng có ý nghĩa gì, nếu hai người thật sự không còn tình cảm, cứ cãi nhau mãi, đến cuối cùng cũng không thể lấy lại được tình cảm ban đầu. Cũng có lẽ ngoài sợ ra, cô còn đang chờ, chờ Tần Kiết chủ động nói với cô, chờ Tần Kiết nhanh chóng cắt đứt với Tô Nam Nam như trước đây anh đã làm với những cô gái khác, sau đó cô sẽ cười anh không có phong độ, anh sẽ trả lời, bạn gái anh nói đúng lắm, lần sau anh sẽ làm thế.
Cô không hỏi, Tần Kiết cũng không nói, anh và cô cứ chiến tranh lạnh như thế.
Tuy họ không nói chuyện, nhưng lại âm thầm so hơn thua trong vô hình, hai người không ai chịu nhường ai, ai cũng muốn thăm dò đối phương đến cùng, cũng muốn đối phương đi trước một bước, mượn cớ đó để chứng minh người kia đang để ý đến mình.
Cuộc gặp gỡ giữa anh và cô dù kịch tính hơn nữa, cuộc sống của họ dù đẹp đẽ hơn nữa, cuối cùng vẫn không tránh khỏi hiện thực. Họ trở thành đôi tình nhân bình thường không thể bình thường hơn trong hàng vạn người ngoài kia, họ đều lo được lo mất, đa nghi như Tào Tháo. Cô chỉ có sáu ngày nghỉ, bốn ngày trong sáu ngày đó họ trong tình trạng chiến tranh lạnh. Ngày cuối cùng là sinh nhật cô, tám giờ sáng ngày hôm sau, sau ngày sinh nhật cô, cô phải bay đến Trường Sa ghi hình chương trình.
Buổi tối trước hôm sinh nhật cô, cô do dự gửi một tin nhắn cho Tần Kiết, hỏi anh ngày mai có thể cùng cô ăn bữa cơm được không?
Mười hai giờ đêm, giây phút sinh nhật sắp đến, cô cứ nhìn điện thoại hết lần này đến lần khác để chờ tin nhắn chúc mừng của anh. Cô nhận được rất nhiều tin nhắn, nhận được rất nhiều cuộc gọi, nhưng không thấy tin nhắn hay cuộc gọi của người mà cô vẫn luôn chờ.
Khi ấy cô cảm thấy mình và Tần Kiết đã không còn gì cứu vãn, nhưng cô không muốn nói chia tay trước, cô muốn anh là người tỏ tình trước, thì cũng là người đề nghị chia tay trước, nếu anh không nói, vậy anh và cô có lẽ vẫn có thể làm hòa được... Hôm sinh nhật cô, Tràn Ân Tứ chán chường nằm trong phòng ngủ phụ đến hai giờ chiều mới buồn bã mở cửa ra. Cô định ra ngoài, nhưng dưới chân bị chặn lại, cô cúi đầu xuống thì nhìn thấy một chiếc hộp. Một mặt của chiếc hộp đó trong suốt, bên trong có một chú thỏ nhỏ được xếp bằng hoa tươi. Bên trên chiếc hộp dán một tờ giấy, trên đó viết một câu: Sinh nhật vui vẻ, bạn gái bé nhỏ.
Chỉ tám chữ đơn giản, nhưng làm tâm trạng cô lập tức trở nên tốt hơn. Tô Nam Nam là thá gì, kết bạn WeChat là thá gì, chiến tranh lạnh là thá gì... giây phút ấy đều không đáng nhắc đến. Sợi dây căng chặt giữa anh và cô trong nháy mắt biến mất, cô chạy vào phòng ngủ phụ, cầm điện thoại lên nhắn tin cho anh.
"Đói quá à."
"Bạn gái của anh còn chưa ăn sáng và ăn trưa, đói sắp chết rồi!" Tần Kiết nhanh chóng gửi tin nhắn lại: "Anh đang họp."
Cô vừa đọc xong tin nhắn này thì tin nhắn tiếp theo của anh cũng đến: "Muốn ăn gì? Anh gọi cho em."
Trần Ân Tứ ấn điện thoại, gõ một hàng dài những thứ muốn ăn, sau khi gõ xong, cô lại bổ sung thêm câu nữa: "Vậy ăn mì sợi dưới nhà đi."
Tần Kiết gọi đồ ăn cho cô xong liền gửi cho cô một tấm ảnh chụp màn hình, sau đó gửi thêm một tin nhắn nữa: "Buổi tối về nhà, anh sẽ nấu cho em món em thích."
Sáu giờ tối, Tần Kiết xách túi lớn túi nhỏ từ siêu thị về nhà. Nghe thấy tiếng động, Trần Ân Tứ lập tức chạy từ phòng ngủ phụ ra, ngoan ngoãn đến cửa giúp anh lấy dép lê.
Tần Kiết bật cười thành tiếng, đặt chiếc túi trong tay xuống đất, thay dép xong liền bế bổng cô lên, đặt cô lên tủ giày, sau đó dùng tay giữ đầu cô lại, hơi ngửa đầu lên trao cho cô nụ hôn nồng nàn. Khi anh hôn cô, cô mở mắt nhìn xuống dưới, trông thấy yết hầu nhô lên của anh, bàn tay đang đặt trên vai Tần Kiết đột nhiên nắm chặt áo phông của anh, trái tim cô cũng ngứa ngáy đến nỗi run lên.
Tần Kiết nấu một mâm cơm tươm tất, đều là món cô thích ăn, ăn cơm xong, anh đi rửa bát, cô đi tắm rửa. Lúc Trần Ân Tứ ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc anh đang tắt điện phòng bếp, cô chỉ nhà vệ sinh phía sau anh, nói một câu mà không hề suy nghĩ: "Anh mau đi tắm đi, em đi làm ấm chăn cho anh."
Không biết do câu nói ấy làm anh ngứa ngáy, hay do mấy ngày qua họ chiến tranh lạnh, tối hôm đó Tần Kiết rất "quá đáng".
Nửa cái mạng của Trần Ân Tứ suýt nữa chết trong tay anh, mỗi lần cô tưởng anh sắp kết thúc, tưởng anh cuối cùng cũng chịu tha cho cô, anh lại chuẩn bị một đợt tấn công mới, càng về sau anh càng được đằng chân lân đằng đầu, đến lần cuối cùng, anh hôn cô như muốn hút hết không khí, dùng răng cắn cô thật mạnh. Cô nhớ mình còn phải ghi hình chương trình, liền rụt cổ lại, nũng nịu nhắc nhở anh: "Đừng mạnh quá, sẽ để lại dấu đấy."
Anh cười, song cũng không dùng sức quá mạnh, môi kề sát vào da thịt cô: "Ừ, anh sẽ nhẹ hơn."
Sau đó anh nhẹ hơn thật, nhẹ đến nỗi làm cô... muốn chết.
Sau khi kết thúc, hai chân của Trần Ân Tứ đều bủn rủn, cô chui vào trong lòng anh, thỉnh thoảng người còn run lên nhè nhẹ, anh khẽ cười hỏi: "Vẫn chưa hồi sức à?"
Cô không trả lời, vùi cả gương mặt đỏ ửng vào lòng anh. Anh ôm cô thật chặt, ngón tay nghịch tóc cô, khi cô lim dim buồn ngủ, anh cúi đầu hôn lên trán cô: "Trần Hề?"
"Ừm?"
"Về Bắc Kinh cùng anh nhé?"
Cơn buồn ngủ bay mất một nửa, Trần Ân Tứ đờ đẫn mất nửa phút, rồi ngẩng đầu. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói tiếp: "Tháng sau là sinh nhật ông nội anh, chúng mình cùng về đón sinh nhật với ông nhé." "Hôm đó cũng để em gặp người nhà anh luôn."
Gặp người nhà anh... Trần Ân Tứ đương nhiên hiểu câu này nghĩa là gì. Khi yêu Tần Kiết, cô chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng bây giờ khi anh nhắc đến chuyện này, cô không còn khó chịu với việc kết hôn như trước đây.
Cô hỏi theo bản năng: "Sao đột ngột thế?"
"Không đột ngột, anh đã nghĩ rất lâu rồi..." Tần Kiết nhích về phía cuối giường, để khuôn mặt mình đối diện với khuôn mặt Trần Ân Tứ: "Anh muốn lấy em từ rất lâu rồi."
...
"Thưa cô, đã đến rồi ạ."
Bạn đang đọc truyện tại
Tiếng nhắc nhở của lái xe làm Trần Ân Tứ hoàn hồn, cô thấy xe đã đến dưới nhà mình, lúc này mới vội vã xuống xe.
Bước vào thang máy, Trần Ân Tứ buông tay khỏi tay cầm vali, lấy điện thoại ra xem. Dù là năm xưa, hay là bây giờ, hoa đào của Tần Kiết thật sự rất nhiều... Kể cả vừa rồi nói chuyện điện thoại với Tần Kiết, cô tỏ ra không sao cả, nhưng nhớ lại quá khứ, rồi nghĩ đến lúc ban nãy, trong lòng cô lại nhen nhóm lửa giận không tên. Cô mở WeChat ra, tìm tấm ảnh chụp chiếc hộp bản lam căn bị vò bẹp dí, đăng lên dòng thời gian, kèm theo một câu trạng thái: "Ngứa đòn".
...
Tần Kiết nhìn thấy thông báo của WeChat, bèn tiện tay làm mới bảng tin.
Tiên nữ bé nhỏ: Ngứa đòn.
Đi kèm là tấm hình chiếc hộp bản lam căn bị vò nhăn nhúm.
Bản lam căn: "..."
"Bản lam căn" di chuyển ngón tay, gõ ba chữ: "Đến đâu rồi?". Song anh chưa kịp ấn gửi thì thang máy vang lên một tiếng "ding", Tần Kiết ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Ân Tứ kéo vali bước ra khỏi thang máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT