Trần Ân Tứ hơi quay đầu, liếc khóe mắt sang bên cạnh.
Trần Vinh ăn mặc đơn giản đứng trước lễ tân, từ bé đến lớn cô ta đều không thích cười, vì đeo kính râm, thoạt nhìn còn lạnh lùng hơn thường ngày.
Lễ tân giữ nụ cười nhẹ nhàng, lịch sự từ chối Trần Vinh: "Xin lỗi, khách sạn chúng tôi có quy định không được tiết lộ thông tin phòng của khách hàng ra bên ngoài, nếu cô là bạn của vị khách này, phiền cô hãy liên lạc với vị khách ấy."
Trần Vinh tháo cặp kính xuống: "Tôi là bạn gái của anh ấy, tôi có số chứng minh thư của anh ấy cũng không được sao?"
Lễ tân tỏ vẻ xin lỗi: "Không được ạ, thưa cô, chúng tôi quả thật rất xin lỗi."
Trần Vinh rõ ràng không vui, nhưng từ bé đến lớn Lâm Uyển Nhĩ đều cố gắng đào tạo cô ta thành tiểu thư lá ngọc cành vàng, từng lời ăn tiếng nói cử chỉ hành động luôn phải theo phong cách con nhà danh giá, nên Trần Vinh không làm khó lễ tân, cô ta chỉ im lặng một lát, rồi lấy chứng minh thư của mình ra: "Vậy phiền cô giúp tôi đặt phòng." "Vâng ạ, cô chờ một chút." Lễ tân nhận lấy chứng minh thư, nhanh nhẹn gõ máy tính, sau đó đưa một tờ giấy cho Trần Vinh, "Cô vui lòng ký tên vào đây."
Trần Vinh ký xong thì nhận thẻ phòng và chứng minh thư, lạnh nhạt nói "cảm ơn", không hề quan tâm xung quanh mà kéo vali đi tới thang máy.
Từ bé Trần Vinh đã tự coi mình là thiên nga trắng, đi tới đâu cũng là người khác chú ý đến cô ta, còn cô ta rất ít khi để ý đến người xung quanh. Cô ta không nhìn thấy Trần Ân Tứ, Trần Ân Tứ không hề bất ngờ.
Cho đến khi bóng hình Trần Vinh biến mất sau thang máy, cô mới cầm thẻ phòng đi về phía tòa nhà khác, ngược hướng với nơi Trần Vinh ở.
Vào thang máy, Trần Ân Tứ quẹt thẻ, vừa đi lên tầng, vừa tò mò Trần Vinh và Cố Quân Phùng là người yêu, tại sao Trần Vinh đến Nam Hải, Cố Quân Phùng không đến đón cô ta? Nghe những gì Trần Vinh ban nãy nói với lễ tân, hình như Cố Quân Phùng không biết cô ta đến đây, còn cô ta lén lút thăm dò hành tung của Cố Quân Phùng... Trần Ân Tứ không quá để tâm chuyện tình cờ gặp Trần Vinh, dù từ bé cô đã sống chung với cô ta mười năm, nhưng số lần nói chuyện với nhau đếm được trên đầu ngón tay.
Tuổi tác hai người sàn sàn nhau, vì không muốn mang danh mẹ kế độc ác, Lâm Uyển Nhĩ cho Trần Vinh học trường tốt nhất, nhờ đó cô cũng may mắn được học trường tốt nhất.
Trong nhà cô và Trần Vinh không bao giờ giao tiếp với nhau, chứ đừng nói ở trường, không khác gì hai người xa lạ. Cho đến khi tốt nghiệp, ngoài mấy giáo viên được xem hồ sơ của họ, hầu như chẳng mấy ai biết cô và Trần Vinh là chị em ruột cùng bố khác mẹ.
Trần Ân Tứ biết tính cách của mình ưa sĩ diện, nếu cô kiêu ngạo, vậy Trần Vinh chỉ có kiêu, chứ không có ngạo.
Ban đầu Lâm Uyển Nhĩ là thư ký của Trần Thanh Vân, khi vợ của Trần Thanh Vân mang thai, bà ta đã tằng tịu với ông ta, tuy ngoài mặt người nhà họ Trần không nói gì, nhưng sau lưng vẫn coi thường Lâm Uyển Nhĩ. Để có chỗ đứng trong nhà họ Trần, bà ta gửi gắm tất cả hi vọng lên Trần Vinh. Từ bé Lâm Uyển Nhĩ đã yêu cầu Trần Vinh rất nghiêm khắc, bắt cô ta ăn nói nhã nhặn, bắt cô ta am hiểu trà đạo, âm nhạc, thơ văn.
Khi Trần Ân Tứ mới đến Bắc Kinh, Trần Vinh đã là đứa trẻ xuất sắc nhất nhà họ Trần. Ở trường Trần Vinh là tài nữ lần nào thi cũng giành được vị trí đầu tiên, về nhà là tác phẩm nghệ thuật Lâm Uyển Nhĩ lấy ra để thêm thể diện cho mình.
Trần Vinh là người hiếu thắng, không bao giờ để Trần Thanh Sơn và Lâm Uyển Nhĩ phải mất mặt.
Nói ra thì thật sự không thể trách Trần Vinh kiêu, cô ta đúng là có tư cách để kiêu.
Trần Diệu hạnh phúc hơn Trần Vinh nhiều, cậu ta là con trai duy nhất nhà họ Trần, được Trần Thanh Sơn yêu thương, Lâm Uyễn Nhĩ lại càng chiều chuộng cậu ta hơn.
Trong mắt người được coi là "người ngoài" như Trần Ân Tứ, cô cảm thấy Trần Vinh khá đáng thương... Sự đáng thương này là không có cái tôi, hồi bé không chỉ một lần cô nhìn thấy vì Trần Vinh viết sai chữ, bị trừ 0,5 điểm mà Lâm Uyển Nhĩ bắt cô ta chép phạt. Cô nhớ có một lần Trần Vinh vừa bị chép phạt vừa phải làm bài tập, một giờ sáng cô dậy đi vệ sinh, phòng Trần Vinh vẫn còn sáng đèn. ...
Cuối cùng, Trần Ân Tứ "say tàu thuyền" và Tần Kiết "hơi mệt" vẫn ra biển chơi với Dung Dự và Đường Cửu.
Khi họ quay về đã năm giờ chiều, Trần Ân Tứ vừa bước vào đại sảnh thì nhìn thấy Trần Vinh ngồi ở khu nghỉ ngơi, cô ta đang cúi đầu đọc tài liệu, trước mặt là một ấm cà phê.
Cô ta không ở trong phòng, mà chạy tới đại sảnh đông người làm gì?
Trần Ân Tứ không cầm lòng được, mấy lần đưa mắt nhìn Trần Vinh.
"Nhìn gì thế?" Giọng nói của Tần Kiết vang lên
Trần Ân Tứ ngẩng đầu nhìn anh: "Không có gì."
"Ừm." Tần Kiết nhìn theo tầm mắt cô, cũng không thấy gì đặc biệt, "Nhà hàng phía Tây của khách sạn là nơi ngon nhất khu này, lát nữa đến sáu rưỡi, chúng ta gặp nhau ở đấy."
Trần Ân Tứ đáp "được", đi theo nhóm Tần Kiết vào thang máy. Trước khi cửa thang máy đóng lại, cô lại nhìn về phía Trần Vinh đang ngồi. Là ảo giác ư? Sao cô cảm thấy Trần Vinh không hề giống tới đây để làm việc, mà giống như... ôm cây đợi thỏ hơn.
Chơi ở biển hơn nửa ngày, quần áo giày dép của cô đầy cát, Trần Ân Tứ về phòng khách sạn, tốn mất một tiếng cẩn thận tắm đi tắm lại ba lần.
Hẹn sáu rưỡi gặp nhau ở nhà hàng phía Tây, nhưng sáu giờ bốn mươi Trần Ân Tứ mới ra khỏi phòng.
Cô tưởng mấy người Tần Kiết sẽ đến thẳng nhà phía Tây chờ cô, nào ngờ vừa ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy Tần Kiết đang ngồi ở chỗ ban nãy Trần Vinh ngồi, còn Trần Vinh thì không thấy đâu.
Tần Kiết thấy Trần Ân Tứ xuất hiện, liền đứng lên đi tới trước mặt cô.
Khách sạn rất rộng, nhà hàng phía Tây được xây trên đỉnh núi, có thể nhìn ra biển, Trần Ân Tứ và Tần Kiết ngồi xe bus của khách sạn, gió đêm dễ chịu thổi qua, mất mười phút mới tới cửa nhà hàng phía Tây. Dung Dự và Đường Cửu đã đặt sẵn chỗ, ngoài họ ra, còn Giang Noãn và người hai năm liên tiếp đỗ thủ khoa đại học, Hà Thường.
Hà Thường không hổ là con mọt sách, đi ăn cơm tối còn cầm theo một quyển sách dày cộp. Trần Ân Tứ tiến lại gần, phát hiện ra bên trong chi chít chữ tiếng Anh.
Tần Kiết giúp cô kéo ghế, thấy cô mãi không ngồi xuống mà rướn cổ nhìn quyển sách của Hà Thường, anh bèn đưa tay gõ xuống mặt bàn trước mặt cô: "Đừng nhìn nữa."
Trần Ân Tứ dời mắt, chỉnh lại vạt váy, đang định tao nhã ngồi xuống thì Tần Kiết nói thêm câu nữa: "Xem không hiểu thì xem cũng chẳng để làm gì."
Trần Ân Tứ đập nhẹ tay lên bàn, ngồi phịch xuống chiếc ghế.
Thấy cô nàng phá vỡ hình tượng nữ thần chỉ trong một giây, Tần Kiệt bật cười.
Cười cái bíp nhà anh. Trần Ân Tứ trợn mắt, làm ngơ anh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỗ ngồi của họ rất đẹp, đối diện với bãi biển và mặt trời lặn ở chân núi.
Tần Kiết cầm thực đơn mà phục vụ đưa, đẩy tới chỗ Trần Ân Tứ.
Được ngắm cảnh đẹp, Trần Ân Tứ vừa định tha thứ cho Tần Kiết, nào ngờ giọng nói của anh lọt vào tai cô: "Đây, cái này chỉ cần xem một chút là hiểu."
"Anh có tin tôi đập cái thực đơn này vào mặt anh không?" Trần Ân Tứ toan cầm thực đơn lên, thì liếc nhìn thấy... thỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT