Đường Cửu: "... Anh Dự đá em, nhưng em tưởng anh ấy chỉ muốn đá em thôi."
Trần Ân Tứ đang định nói "sao không đá chết cậu đi", thì thấy Tần Kiết bê khay đồ ăn đi tới.
Cô xấu hổ cúi đầu xuống, không bao lâu sau, Tần Kiết kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra rồi ngồi xuống, bàn tay đang cầm đũa của Trần Ân Tứ chợt cứng đờ.
Dù Trần Ân Tứ bồn chồn ngượng ngập cỡ nào thì Tần Kiết cũng làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, vừa ăn sáng vừa thờ ơ hỏi Đường Cửu, dường như mọi thứ không hề ảnh hưởng đến anh: "Gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?"
"Ơ..."
Đường Cửu đang tìm cớ, Dung Dự ngồi bên cạnh cười tủm tỉm nói: "Tiểu Cửu chỉ đơn giản là tò mò cả tối cậu không về khách sạn mà đi đâu thôi." Trần Ân Tứ: "..." Dung Dự là tên chết tiệt, vạch áo cho người xem lưng à?
Đường Cửu: "..." Anh Dự lại bán đứng cậu ta.
Khi hai người kia còn đang bối rối, Dung Dự lướt mắt qua quần áo Tần Kiết đang mặc, vẻ mặt ghi rõ mấy chữ "chỉ sợ không có trò hay để xem": "Vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, Tần cẩu, chẳng lẽ cậu thật sự gặp được người đẹp nào như nữ thần nói?"
Trần Ân Tứ: "???" Dung Dự là tên chết tiệt +1, cho dù Tần Kiết đã nghe thấy câu cô nói, anh ta cũng không cần nhấn mạnh thêm lần nữa.
Đường Cửu: "..." May mà anh Dự không tiếp tục bán đứng cậu ta.
Dung Dự: "Đừng nói với tôi sáng nay cậu mặc bừa, Tiểu Cửu còn mượn thẻ dự phòng để vào phòng cậu rồi, chụp được chứng cứ cả đêm qua cậu không hề về phòng.
Đường Cửu lặng lẽ xóa sạch suy nghĩ ban nãy. Anh Dự làm gì có chuyện không bán đứng cậu ta nữa, anh ta đã bán đứt cậu ta luôn rồi. Dung Dự đã ăn no, nhàn nhã lấy mấy chuyện trai gái ra trêu Tần Kiết: "Nói đi, Tần cẩu, giống như nữ thần nói thật à, đêm qua cậu bận lắm à?"
Dung Dự là tên chết tiệt +2
Trần Ân Tứ đứng ngồi không yên, liên tục nhét đồ ăn vào miệng, nhưng chẳng cảm nhận được vị gì.
Tần Kiết vẫn không đáp lời Dung Dự, cho đến khi ăn cháo xong, anh rút khăn giấy thong thả lau miệng, lướt mắt qua Trần Ân Tứ ngồi bên cạnh trước, rồi mới nhìn thẳng vào mắt Dung Dự: "Tôi bận lắm?"
Có lẽ do chột dạ nên khi nghe thấy ba từ này, tai Trần Ân Tứ hơi đau đau. Nhất thời cô không hiểu Tần Kiết nói vậy là đang hỏi ngược lại Dung Dự, hay đang chất vấn cô.
Dung Dự thấy Tần Kiết sống chết không chịu trả lời, không tiếp tục đùa nữa: "Biết ngay cậu sẽ vòng vo Tam Quốc mà, chán chết đi được." "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tần cẩu, rốt cuộc tối qua cậu làm gì thế?"
Tần Kiết im lặng ba giây, rồi trả lời bằng giọng điệu nửa thật nửa đùa: "Gặp người đẹp."
Đường Cửu từ nãy đến giờ không dám mở miệng, không kiềm chế được nữa: "Anh đi gặp người đẹp thật à? Đại ca, vậy nửa kia của anh đâu? Sao một mình anh tới đây ăn sáng vậy?"
"Hỏi..." Tần Kiết nói lấp lửng, điện thoại của Trần Ân Tứ bỗng nhiên rung lên.
Cô cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn WeChat Tần Kiết gửi: "Nửa kia của cuộc gặp, có cần tạm thời thống nhất lời khai không?"
Tần Kiết gửi xong tin nhắn liền đặt điện thoại xuống, kiên nhẫn chờ một lúc, thấy cô nàng ngồi bên ngó lơ tin nhắn của mình, bấy giờ mới nhìn thẳng vào ánh mắt chờ mong của Đường Cửu, tiếp tục câu nói dang dở ban nãy: "... Nửa kia của tôi không thèm gọi tôi dậy, mà tự mình chạy đi ăn sáng trước rồi." Dù là Đường Cửu, Dung Dự hay Giang Noãn đều là người thông minh. Họ lập tức tóm được thông tin trong câu nói của Tần Kiết.
Giang Noãn: "Một người?"
Đường Cửu: "Chạy trước rồi?"
Dung Dự: "Nên nửa kia của cậu đang ở phòng ăn?"
Trần Ân Tứ sợ thót tim, giây tiếp theo cô nhanh như cắt cầm điện thoại lên, nhắn trả lời Tần Kiết: "Cần."
"Cực kỳ cần, vô cùng cần."
Tần Kiết khẽ cười, thong thả gõ mấy cái trên màn hình: "Bịa thế nào?"
Trần Ân Tứ chỉ không muốn mình bị bại lộ, gõ lách cách hàng đống ký tự rồi gửi cho anh: "Anh cứ nói nửa kia hơi mệt, không chờ nổi đến lúc anh xuống nên về nghỉ trước rồi."
Tần Kiết ngừng lại ba giây, nhắn lại: "Em... chắc chứ?"
Trần Ân Tứ thoải mái gõ một chữ, gửi đi: "Chắc!"
Tần Kiết đặt điện thoại xuống, "Cô ấy mệt, không chờ nổi đến lúc tôi xuống nên lên tầng nghỉ ngơi trước rồi." Bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ.
Trần Ân Tứ cảm thấy là lạ, mới chậm chạp nhận ra, lời khai ban nãy cô bày cho Tần Kiết đặt vào tình cảnh này rất dễ làm người ta suy nghĩ xa xôi.
Gương mặt cô bắt đầu nóng bừng lên, sợ mình bị lộ sơ hở, cô chậm rãi đặt đũa xuống, quyết định chuồn êm: "Tôi ăn no rồi, về phòng trước đây."
Dung Dự vội vàng chặn Trần Ân Tứ lại: "Chờ đã, nữ thần, mọi người định lát nữa ra biển chơi, em đi cùng không?"
Đi cái đầu nhà anh!
Trần Ân Tứ hiện giờ không muốn (không dám) nhìn Tần Kiết, nở nụ cười chừng mực, lắc đầu: "Không, em say tàu thuyền."
Trần Ân Tứ vẫn chưa kịp nhấc chân, Tần Kiết đã lên tiếng: "Tôi cũng ăn no rồi."
Sau đó anh đẩy ghế ra, chiếc ghế ma sát với sàn nhà tạo thành tiếng cọt kẹt, Dung Dự cũng hỏi một câu y như thế: "Tần cẩu, cậu thì sao, có ra biển chơi với chúng tôi không?" "Không." Tần Kiết ngập ngừng, đoạn nói: "Tôi hơi mệt."
Tôi hơi mệt...
Đại ca của mọi người mệt chết rồi...
Nửa kia của cuộc gặp hơi mệt...
Chân Trần Ân Tứ mềm nhũn, suýt nữa biểu diễn màn đột quỵ tại chỗ.
Chắc chắn tên chó chết này cố ý.
Trần Ân Tứ không dám nán lại thêm, chạy nhanh như một cơn gió.
Nhìn bóng lưng hoảng hốt bỏ chạy của Trần Ân Tứ, Tần Kiết kìm lòng không đặng mà bật cười. Dung Dự bắt gặp nụ cười này của anh, bèn chặc lưỡi.
Trần Ân Tứ rời đi, bốn người khác cũng không ở lại thêm, chờ sau khi Giang Noãn và Đường Cửu đi rồi, Dung Dự không kiêng nể gì hỏi anh: "Tối qua cậu ‘xử’ được nữ thần rồi à?"
Ban nãy nghe thấy tiếng chặc lưỡi của Dung Dự, Tần Kiết biết anh ta đã loáng thoáng đoán được một vài chuyện, song không đáp lời anh ta. "Không ngờ cậu lại cầm thú như thế, năm năm sau không có đến một câu tỏ tình, cứ ngủ trước đã rồi tính, được lắm, Tần cẩu!"
Tần Kiết thản nhiên ngắt lời anh ta: "Chưa ngủ."
Đối với anh, cô là sức quyến rũ không thể kháng cự.
Anh muốn, nhưng chỉ trong suy nghĩ mà thôi, anh không nỡ, cũng không thể đành lòng được.
"Hả? Chưa ngủ? Thật hay đùa vậy? Hai người bên nhau cả một đêm, lại còn mối quan hệ mập mờ người yêu cũ, nhưng lại không xảy ra chuyện gì? Sao tôi tin được?"
Thấy nét mặt Dung Dự hằn rõ mấy chữ "đậu má, cậu muốn lừa ai", Tần Kiết khẽ cười: "Nếu ngủ thật, hôm nay cô ấy còn xuống tầng ăn sáng được không?"
Bạn đang đọc truyện tại
…
Trần Ân Tứ chạy một mạch đến cửa phòng, bấy giờ mới nhận ra lúc xuống tầng ăn sáng, cô chỉ lo trốn Tần Kiết đang ngủ nên quên mang thẻ phòng. Trần Ân Tứ đành phải quay lại đại sảnh tầng một, báo số phòng và bốn số cuối của chứng minh thư, chờ lễ tân đưa thẻ phòng phụ cho mình.
Khoảng nửa phút sau, cô lấy được thẻ phòng, nói "cảm ơn", vừa định quay người về phòng thì nghe thấy một giọng nữ quen thuộc vang lên: "Xin chào, có thể phiền cô tìm giúp tôi Cố Quân Phùng ở phòng nào được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT