Chương 200 THÊM MỘT QUYỂN THỰC ĐƠN NỮA

"Anh có tin tôi đập cái thực đơn này vào mặt anh không?" Trần Ân Tứ toan cầm thực đơn lên, thì liếc nhìn thấy... thỏ.

Không phải, cô nhìn thấy Cố Quân Phùng.

Cố Quân Phùng chọn bàn cho hai người, ngồi trước mặt anh ta là một cô gái trang điểm xinh đẹp, nhưng cô gái đó không phải là Trần Vinh, mà trẻ hơn Trần Vinh nhiều, ăn mặc lộng lẫy, trên người toàn hàng hiệu.

Không biết hai người đang nói gì, cô gái cười rất vui vẻ, còn giơ tay đến trước mặt Cố Quân Phùng, Cố Quân Phùng nắm tay cô gái đó, đưa tới bên môi mình, đặt một nụ hôn lên trên.

Trần Vinh nói cô ta là bạn gái của Cố Quân Phùng... Vậy cô gái ngồi đối diện anh ta là ai?

Trần Ân Tứ đã từng diễn rất nhiều bộ phim ngôn tình cực kỳ máu chó, trong đầu nhanh chóng xuất hiện mười tám phiên bản hình tượng nhân vật nam khốn nạn.
Tần Kiết thấy cô đang làm mình làm mẩy bỗng nhiên lại im lặng, bèn đưa tay tới trước mặt cô, búng tay một cái: "Giận thật à?"

Trần Ân Tứ lặng lẽ rời mắt khỏi Cố Quân Phùng, liếc xéo Tần Kiết, vừa giở thực đơn vừa cười khẩy: "Anh là ai? Tôi quen anh sao?"

Tần Kiết khẽ nhướng mày: "Ồ, đúng là không quen... Vậy chúng ta làm quen lại từ đầu nhé?"

Trần Ân Tứ: "Xin lỗi, không có hứng."

Dung Dự ngồi đối diện chờ mãi mà chưa đến lượt mình chọn món, thấy hai người họ giữ khư khư thực đơn mà không gọi gì, không chịu được nữa mà ngắt lời họ: "Hay là hai người cống hiến cho tôi quyển thực đơn trước đi."

Trần Ân Tứ không buồn nhìn Dung Dự: "Anh đầu đất hả? Không biết đường hỏi nhân viên phục vụ thêm một quyển thực đơn nữa à?"

Trần Ân Tứ vừa dứt lời, Tần Kiết giơ tay gọi phục vụ đến, lạnh nhạt nói: "Cho thêm một quyển thực đơn nữa."
Dung Dự: "..."

Đường Cửu và Giang Noãn mím môi cười, sống lưng run bần bật, Đường Cửu càng cười càng cảm thấy buồn cười hơn, không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.

Hà Thường ngẩng đầu lên nhìn Đường Cửu, rồi nhìn bầu không khí của bàn, hoang mang đẩy mắt kính: "Sao thế?"

Giang Noãn mãi mới nhịn được cười, "Không có gì, cậu đọc sách tiếp đi."

"Ờ." Hà Thường lại đẩy mắt kính, cúi đầu tiếp tục ngao du trong biển sách.

Gọi món xong, mười phút sau, phục vụ bắt đầu đưa món ăn lên.

Không biết là ai gọi sườn cừu nướng, Giang Noãn cầm dĩa cắt thành miếng nhỏ, sau đó đặt giữa bàn ăn.

Sườn cừu nướng không được mấy miếng, mỗi người gắp một miếng, chiếc đĩa nhanh chóng sạch bách, chỉ còn lại một nửa quả cà chua bi.

Hà Thường vừa rồi chỉ vùi đầu đọc sách, hoàn toàn không kịp gắp đồ ăn, đến khi miếng sườn cừu của anh ta nằm yên vị trong bụng Đường Cửu, Hà Thường không dời mắt khỏi sách cầm đũa gắp quả cà chua bi cuối cùng.
Ba món lên liên tiếp, là ba món Hà Thường hết ăn súp lơ xanh thì đến cà chua bi, song anh ta vẫn chỉ chăm chăm đọc sách, nói: "Nhà hàng này thật kỳ lạ, toàn món chay."

Dung Dự: "Đúng thế, toàn bắt nạt khách hàng, phải khiếu nại mới được."

Hà Thường lấy điện thoại ra gọi khiếu nại mà không buồn suy nghĩ.

Trần Ân Tứ nghe Hà Thường nghiêm túc gọi điện thoại, nhoẻn cười ngẩng đầu nhét miếng thịt nhỏ trong đĩa vào miệng. Cô vừa mới cho vào miệng, chưa kịp bỏ dĩa xuống thì nhận ra là vị hành ướp thịt nướng. Cô cực kỳ ghét vị hành, ngay lập tức nhả miếng thịt ra.

Thịt do Tần Kiết gắp cho cô, cô tiện tay gắp miếng thịt mình đã ăn trả cho Tần Kiết: "Có vị hành, tôi không ăn."

Giang Noãn nhìn thấy cảnh này, theo thói quen định nhắc nhở Trần Ân Tứ, đồ không muốn ăn thì để vào đĩa trống bên cạnh. Nào ngờ chưa kịp lên tiếng, cô ấy đã thấy Tần Kiết dùng dĩa lấy miếng thịt từ dĩa của Trần Ân Tứ một cách rất tự nhiên, rồi cho vào miệng mình.
Giang Noãn trợn tròn hai mắt.

Tần Kiết vừa nhai thịt, vừa đặt con tôm hùm sốt phô mai mình đã cắn một miếng vào đĩa Trần Ân Tứ: "Vậy em ăn cái này đi."

Trần Ân Tứ thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Cố Quân Phùng, cô nhìn con tôm trong đĩa mình, không nghĩ nhiều, cũng không để ý nhiều, chỉ đáp "ừ", rồi rất điềm nhiên cắn một miếng.

Giang Noãn mắt chữ A miệng chữ O nhìn Trần Ân Tứ cắn vào chỗ ban nãy Tần Kiết vừa mới ăn, cô ấy giả bộ như chưa nhìn thấy gì, lặng lẽ rời mắt đi, sau đó lặng lẽ nuốt "bánh GATO" mà không hiểu sao lại rơi trúng đầu mình.

Truy cập fanpage https://facebook.com/ để tham gia các event hấp dẫn.

Cố Quân Phùng và cô gái đó nhanh chóng rời đi, lúc đi hai người họ vẫn còn thắm thiết, chỉ còn thiếu keo 502 dính anh ta và cô gái đó lại.

Một tiếng sau, nhóm Trần Ân Tứ mới rời khỏi nhà hàng phía Tây, ngồi xe bus về đại sảnh khách sạn. Vừa mới xuống xe, Trần Ân Tứ liền nhìn thấy Trần Vinh và "con thỏ" mà cô ta chờ cả ngày nay.
Cố Quân Phùng không mặc bộ quần áo lúc ăn cơm ở nhà hàng ban nãy, chắc hẳn là đã về phòng, bên cạnh anh ta cũng không thấy cô gái đó, mái tóc anh ta chưa khô hết, chắc đã tắm rửa trước khi xuống tầng.

Trần Vinh vẫn giữ phong cách như con thiên nga trắng kiêu ngạo, Cố Quân Phùng mỉm cười nói chuyện với cô ta.

Trần Ân Tứ không quá hứng thú về cuộc trò chuyện của họ, may mà vị trí Trần Vinh và Cố Quân Phùng đứng khá gần thang máy của tòa nhà hai người đó ở, vừa hay ngược chiều với thang máy của nhóm Trần Ân Tứ, nên cũng không chạm mặt.

Có điều trước khi Trần Ân Tứ vào thang máy, cô nhìn thấy cửa thang máy đối diện mở ra, cô gái đi cùng Cố Quân Phùng mặc áo sơ mi của nam, để lộ đôi chân trắng ngần từ bên trong bước ra, cô gái đó nhìn thấy Trần Vinh và Cố Quân Phùng cũng không hề có ý định trốn tránh, ngược lại còn đi thẳng tới, khoác tay của Cố Quân Phùng ngay trước mặt Trần Vinh.
Cô gái đó cũng chưa sấy tóc, vừa nhìn là biết mới tắm rửa xong thì xuống tầng.

Một tiếng trước Cố Quân Phùng và cô gái đó rời khỏi nhà hàng, một tiếng sau ở khách sạn, hai người đó đã tắm rửa thay quần áo, trong phòng đã xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết.

Trần Ân Tứ không thích Trần Vinh lắm, cái không thích này bắt nguồn từ Lâm Uyển Nhĩ, còn giữa cô và Trần Vinh chưa từng xảy ra mâu thuẫn nào.

Trần Vinh thích Cố Quân Phùng, Trần Ân Tứ đã biết chuyện này từ hồi cấp ba, Trần Vinh theo đuổi Cố Quân Phùng bảy năm, đến đại học mới theo đuổi thành công. Khi ấy Trần Vinh nhận được lời mời của trường đại học bên Mỹ, vì Cố Quân Phùng mà ở lại.

Bây giờ phát hiện ra chuyện này, Trần Ân Tứ cảm thấy chắc hẳn mình nên vui... Dù gì hồi xưa Lâm Uyển Nhĩ cũng làm kẻ thứ ba, bây giờ con gái bà ta bị kẻ thứ ba cướp mất bạn trai, cũng coi như ác giả ác báo, nhưng không hiểu sao, Trần Ân Tứ lại không hề vui vẻ đến thế, phần nhiều là sự bực bội không nói thành lời.
Trần Vinh và cô không liên quan gì đến nhau, dù trong người họ chảy một nửa dòng máu giống nhau, như cô và Trần Vinh còn không thân thiết bằng cô và Giang Noãn mới quen nhau chưa đầy hai tháng.

Nên chuyện của Trần Vinh không dính dáng gì đến cô.

Trần Ân Tứ nghĩ như vậy, nhưng sau khi vào thang máy, nhìn thấy Trần Vinh kiềm chế tức giận và khó chịu, ép mình không được rơi nước mắt, nỗi bực bội chất chứa trong lồng ngực Trần Ân Tứ càng nhiều hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play