Nghe Thôi Định Sâm nghiêm trang chững chạc nói những lời này, huyệt thái dương của Hứa Chiêu nảy thình thịch hai cái. Người này sao có thể nói những câu không hợp khí chất đến vậy. Hứa Chiêu lặng người không nói gì nữa, nhìn bốn phía xung quanh, không thấy ai, đành phải lại gần, nhanh chóng hôn lên mặt Thôi Định Sâm một cái, hỏi: “Giờ anh đi được chưa?”
Thôi Định Sâm cười gật đầu: “Được.”
Hứa Chiêu ngượng ngùng mỉm cười, che ô đi cạnh Thôi Định Sâm, nhỏ giọng hỏi chuyện Thôi Định Sâm đi giao hàng như thế nào, Thôi Định Sâm cũng nhỏ giọng trả lời lại. Một hồi về tới nhà, thấy Hứa Phàm đang dán mặt ở cửa bếp nhìn ra ngoài trời tuyết. Hứa Phàm cũng nhìn thấy Hứa Chiêu, ánh mắt ngập nước lập tức tỏa nắng.
“Ba ba!”
Hứa Phàm chạy như bay tới bên người Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu thu ô, bế Hứa Phàm mập mạp lên.
Hứa Phàm một tay ôm cổ Hứa Chiêu, một tay chỉ vào những bông tuyết, hưng phấn mà nói: “Ba ba, nhìn kìa, tuyết rơi, tuyết rơi từ trên trời.”
“Ba thấy rồi, con nói nhiều lắm rồi mà.” Hứa Chiêu cười tiếp lời.
“Tuyết thực rơi lớn.” Ý là tuyết rơi thực lớn.
“Ừ, con có đi nghịch tuyết không đấy?”
“Không đâu, con, nghe lời, nghe lời không bị ốm.”
“Nói đúng! Con thật giỏi.”
Hứa Phàm vui vẻ mà tiếp lời: “Con thật giỏi.”
“Đúng rồi.”
Hứa Chiêu quay đầu nhìn Thôi Định Sâm bên cạnh.
Hứa Phàm cũng nhìn Thôi Định Sâm, thấy Thôi Định Sâm dựng xe đạp xong rồi bèn bật người giang tay, không hề do dự mà mở miệng nói: “Thôi Nhị gia, giơ cao cao.”
Hứa Chiêu: “…”
Thôi Định Sâm: “…”
Thôi Định Sâm có tâm muốn thân thiết hơn với Hứa Phàm nên không từ chối, nhận lấy Hứa Phàm từ trong ngực Hứa Chiêu, giơ Hứa Phàm lên cao gần như chạm tới khung cửa. Hứa Phàm chẳng những không sợ hãi mà còn cười khanh khách không ngừng, căn bản không biết mệt là gì, tới tận giờ ăn trưa, Hứa Phàm vẫn còn cười.
Hứa Chiêu nhìn không nổi nữa, nói: “Hứa Phàm, không giơ nữa.”
Hứa Phàm vẫn vững vàng tỏ vẻ: “Giơ.”
“Con không ăn cơm à?”
“Ăn cơm ạ.”
“Vậy xuống đi ăn cơm.”
“Lại giơ, lại giơ một chút thôi.”
Hứa Phàm cò kè mặc cả với Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu kiên quyết không đồng ý.
Thôi Định Sâm mỉm cười nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu ôn hòa mà nói những lời cay đằng: “Vậy con đừng ăn nữa.”
Hứa Phàm lập tức gào lên: “Con ăn, con ăn mà!”
Hứa Phàm lúc này mới không quấn lấy Thôi Định Sâm đòi giơ cao cao nữa, chân ngăn chạy bạch bạch sau lưng Hứa Chiêu muốn ăn cơm, rốt cuộc cũng để Thôi Định Sâm yên ổn ngồi xuống ăn cùng gia đình Hứa Chiêu.
Cơm trưa xong rồi mà tuyết vẫn rơi, càng ngày càng lớn, tới tận chiều muộn vẫn có ý nào là dừng lại.
Hứa Chiêu sợ tuyết lớn quá đè sập nhà kính, thừa dịp sắc trời còn chưa tối đen, cậu nhanh chóng cầm công cụ chổi xẻng, gọi ba Đại Trang cùng ra dọn tuyết, đương nhiên không thể thiếu Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm đi theo gạt tuyết, cứ đứng dọn đến tối đen, Hứa Chiêu, mẹ Hứa lo Thôi Định Sâm về thị trấn rất nguy hiểm, nên để Thôi Định Sâm ngủ lại nhà Hứa Chiêu một đêm.
Mẹ Hứa vô cùng nhiệt tình mà nói: “Ngủ với Hứa Chiêu là được.”
Nghe vậy, Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu nhìn mẹ Hứa.
Lúc này mẹ Hứa mới nhận ra, dù Thôi Định Sâm là trưởng bối nhưng thực ra cũng chẳng lớn hơn Hứa Chiêu bao nhiêu, đều ở tuối huyết khi phương cương, khó thể nào ngủ chung cùng một chỗ, nên bà quyết định để Thôi Định Sâm ngủ ở phòng Hứa Chiêu, còn Hứa Chiêu và Hứa Phàm thì sang phòng ngủ với cha Hứa, còn mẹ Hứa sẽ qua nhà Đại Trang ngủ với bà Đại Trang một đêm.
Thật sự phiền toái, Thôi Định Sâm không muốn làm phiền người nhà họ Hứa, chỉ là họ lại hành động quá nhanh, trong nháy mắt Hứa Chiêu, Hứa Phàm đã rời khỏi phòng ngủ. Thôi Định Sâm đành phải ngồi lên giường Hứa Chiêu. Vừa mới ngồi xuống, Hứa Chiêu lại lục tục xách hai phích nước nóng vào, để Thôi Định Sâm rửa mặt một chút rồi ngủ.
Thôi Định Sâm gật đầu nói cảm ơn.
Hứa Chiêu cười: “Vậy tiểu thúc ngủ sớm đi ạ, em cũng đi ngủ đây.”
“Chờ một chút.”
Thôi Định Sâm vươn tay giữ chặt Hứa Chiêu, trong mắt chứa chan đầy sự dịu dàng, ấm áp, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn vì đã đun nước cho anh.”
Thôi Định Sâm đột nhiên nói: “Lại hôn anh một cái đi.”
Lại hôn? Hứa Chiêu 囧 một chút.
Thôi Định Sâm nói: “Không thì để anh hôn em nhé?”
Còn lươn lẹo như thế nữa á? Hứa Chiêu lại 囧.
Thấy Hứa Chiêu không từ chối, Thôi Định Sâm mỉm cười ôm thắt lưng Hứa Chiêu, hôn nhẹ lên môi một chút. Thực ra y muốn hôn thật sâu, nhưng bây giờ đang ở nhà Hứa Chiêu, không thể làm càn như vậy, nên chỉ hôn thật nhẹ, sau đó lưu luyến buông Hứa Chiêu ra. Hứa Chiêu nhanh chóng về lại phòng ngủ của cha mẹ, ngồi tinh tâm lại một hồi lâu rồi mới vào trong chăn ôm Hứa Phàm, hỏi: “Hứa Phàm, có muốn đi tiểu không?”
Hứa Phàm lập tức từ chối: “Con không đi tiểu.”
“Thật không đi sao? Ba nhớ tối con uống nhiều nước lắm mà.”
“Không uống nhiều, con, con còn chưa uống no.”
Hứa Chiêu ngạc nhiên một chút, hỏi: “Con còn chưa uống no cơ à?”
Hứa Phàm trong chăn đáp: “Dạ, bà, bà bảo là buổi tối không được, không được ăn nhiều, không được uống nhiều, sẽ đái dầm!”
“…”
Hứa Chiêu tin lời Hứa Phàm, kết quả đêm khuyaa Hứa Chiêu đang ngủ say, Hứa Phàm dùng tay vân vê mặt Hứa Chiêu, mắt nhắm tịt rầm rì: “Ba ba, ba ba, con muốn đi tiểu, ba ba…”
Hứa Chiêu thật sự bị Hứa Phàm dùng tay sờ tới tỉnh, lấy đèn pin ở đầu giường, khoác áo khoác rồi ôm Hứa Phàm từ trong chăn ra, để Hứa Phàm đứng tiểu vào bô rồi lại nhanh chóng nhét Hứa Phàm lại vào trong chăn. Câu đang định vào theo thì chợt nghe thấy một tiếng vang, tựa hồ truyền tới từ cửa sân sau.
Ai vậy?
Hứa Chiêu vội vã cầm đèn pin chạy ra, thấy được Thôi Định Sâm cả người đầy tuyết.
“Tiểu thúc.”
Hứa Chiêu kinh ngạc mà hô lên một tiếng, hơn nửa còn soi đèn pin ra xung quanh, vừa đủ để Thôi Định Sâm nhận ra là Hứa Chiêu.
Thôi Định Sâm cất tiếng hỏi: “Sao em lại dậy thế?”
Hứa Chiêu đáp: “Bởi vì Hứa Phàm muốn đi tiểu.”
“Ừ, nhanh chóng vào phòng đi.” Thôi Định Sâm đi tới nói.
Hứa Chiêu nghi hoặc hỏi: “Tiểu thúc, nửa đêm anh đi đâu vậy?”
“Đi dọn tuyết.”
“Dọn tuyết?” Hứa Chiêu lúc này mới phát hiện ra là tuyết đang rơi, nhưng khá nhỏ, sẽ không tạo ra ảnh hướng lớn gì với nhà kính.
“Ừ, chỉ sợ sáng mai ngủ dậy lại có tuyết lớn, bây giờ dọn luôn thì có thể an tâm ngủ. Đi đi, bên ngoài lạnh lắm, em mau vào ngủ đi.” Thôi Định Sâm vuốt bớt tuyết trên người, vuốt cả đầu vai của Hứa Chiêu, rồi đẩy Hứa Chiêu vào phòng.
Hứa Chiêu ngoan ngoãn đi theo Thôi Định Sâm, nói: “Cảm ơn tiểu thúc.”
Thôi Định Sâm vươn tay kéo chặt áo khoác của Hứa Chiêu, che cổ cho cậu, nói: “Được rồi, bên ngoài lạnh, mau đi ngủ đi.”
“Dạ, anh cũng mau về ngủ đi.”
“Được.”
Hứa Chiêu xoay người về lại phòng mình, đi được hai bước thì quay đầu lại nhìn Thôi Định Sâm, nhưng Thôi Định Sâm đã vào phòng ngủ rồi. Trước cửa phòng ngủ có ít tuyết, chắc là dính ở đế giày của Thôi Định Sâm, có thể thấy rằng Thôi Định Sâm đã đứng ở trên nền tuyết rất lâu rồi.
Hứa Chiêu về lại phòng ngủ, nằm trên giường, nghĩ về Thôi Định Sâm cả người đầy tuyết, trong lòng có cảm xúc an tâm. Cậu muốn nói với cha Hứa về chuyện của cậu và Thôi Định Sâm, nhưng cha Hứa đang ngủ say rồi.
Hứa Chiêu đành phải thôi, nhắm mắt lại thong thả đi vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, tuyết đã ngừng, trên nhà kính trồng rau có một lớp tuyết dạy, nhưng độ dày này chưa gây ảnh hưởng tí nào tới rau ở bên dưới, tất cả là nhờ Thôi Định Sâm, ba Đại Trang gọi người tới dọn, Hứa Chiêu thì cảm ơn Thôi Định Sâm.
Tất niên năm nay, huyện Giang Bình hay thị trấn Tây Châu đều đông đúc công nhân, trong tay ít nhiều đều có tiền, để gia đình có một cái tết sum vầy, đầm ấm, bất cứ nơi nào đều sôi nổi mua bán.
Tết tới là giá hàng hóa cũng tăng, giá hàng tết tăng, quần áo tăng, quà tặng tăng, thịt tăng… Nhà kính của Hứa Chiêu còn là độc nhất vô nhị, đương nhiên giá rau cũng tăng.
Giá tăng không hề ảnh hưởng tới lượng tiêu thụ, ngược lại vì công nhân từ xa về, năm mới tới gần, sản lượng rau của Hứa Chiêu lại lớn, nên Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm không thể chở bằng xe đạp được nữa, phải dùng tới xe trâu, xe kéo.
Vì có thể đáp ứng lượng bán ra một cách nhanh nhất, Hứa Chiêu dựa theo kế hoạch từ trước bắt đầu tuyển người trong thôn tới làm công, lương tính theo ngày. Tin tức mới phát ra, người dân thôn Nam Loan đã sôi nổi vọt tới nhà Hứa Chiêu, tỏ vẻ nguyện ý làm tạm thời.
Nhưng, Hứa Chiêu không tự mình chọn người, mà đem trọng trách giao cho bí thư thôn, một là vì bí thư hiểu rõ từng người trong thôn, hai là Hứa Chiêu không có thời gian để chọn, ba là Hứa Chiêu không muốn đắc tội ai cả.
Sự thật chứng minh Hứa Chiêu làm vậy là đúng, bí thư thôn chọn ra một vài người tới, mỗi người đều là cao thủ trong việc thu hoạch, hiểu suất vô cùng cao, mỗi ngày đều đủ rau chất đầy xe trâu, máy kéo.
Chuyển hàng lên chợ lớn, Hứa Chiêu vì để tuyên truyền danh tiếng của mình, nên treo trên mỗi xe trâu, xe kéo một tấm biển thật lớn, bên trên viết rõ – Công ty trách nhiệm hữu hạn Chiêu Dương, thôn Nam Loan, huyện Giang Bình. Cứ treo mãi như vậy, thật sự có hiệu quả.
Càng ngày càng nhiều người biết tới công ty Chiêu Dương, còn biết cả Hứa Chiêu, vô cùng tò mò không biết dựng nhà kính trồng rau trái mùa như thế nào, không khỏi khâm phục Hứa Chiêu, thường thường đều trực tiếp khen Hứa Chiêu có bản lĩnh.
Nhưng Hứa Chiêu cũng không biết những điều này, vì toàn bộ đợt gieo trồng lần này đều để bán vào dịp năm mới nên mấy ngày nay cậu bận chân không chạm đất, đương nhiên, tiền cũng như nước chảy vào ví, làm người người cảm thấy vui sướng.
Đặt biệt là cha Hứa, mẹ Hứa, cả hai mỗi ngày nhìn từng xe từng xe rau rời khỏi nhà, cũng như nhìn thấy con trai mình như vậy, thích cực kỳ. Hai người vô cùng nghe lời Hứa Chiêu nói, không có cứng rắn đòi tự thu hoạch rau, mà một người trông Hứa Phàm, một người thì nấu cơm, kiên quyết không kéo chân sau của Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu cũng không có gì phải buồn phiền, chuyên tâm thu hoạch rau rồi đi bán kiếm tiền. Lúc này, mọi người lại thu hoạch xong một xe trâu kéo đầy rau, sau đó ba Đại Trang, Thôi Định Sâm từ trong nhà kính lớn đi ra, thảo luận số rau còn lại trong nhà kính, bỗng thoáng thấy Hứa Phàm đang hừng hực chạy tới bên này.
“Hứa Chiêu, Hứa Chiêu!” Mẹ Hứa hô to.
Hứa Chiêu nghi hoặc mà hỏi: “Mẹ, chuyện gì thế ạ?”
Sắc mặt mẹ Hứa không tốt lắm, nói: “Trong nhà nhiều người tới tìm con lắm.”
Hứa Chiêu kinh ngạc hỏi: “Ai thế ạ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT