Hứa Chiêu hồi tưởng lại một chút, gần đây hình như cậu không hề dạy Hứa Phàm hai chữ “dịu dàng” này, trong radio càng không giải thích, nhưng đây cũng không phải lần đầu Hứa Phàm nói ra những từ làm người khác giật mình, vì thế Hứa Chiêu cho ra kết luận là: “Có thể do nó tự ‘tổng kết’?”
Thôi Định Sâm kinh ngạc hỏi: “Bản thân nó tự ‘tổng kết’ ra?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Mỗi ngày con em đều nghe radio, có thể vô thức nhớ được từ này, sau đó cứ thế sử dụng, tất nhiên phần lớn là dùng sai ngữ cảnh.”
Thôi Định Sâm ngược lại nhìn nhóc béo Hứa Phàm.
Hứa Phàm vẫn ngồi tựa vào ngực Hứa Chiêu nghịch đèn pin, hoàn toàn không có ý định cho Thôi Định Sâm ôm. Thôi Định Sâm vẫn không biết thế nào gọi là “dịu dàng” nói chuyện với trẻ con, nên định khi về nhà sẽ hỏi mẹ Thôi, sau đó học cách giao lưu với Hứa Phàm.
Vì thế ánh mắt của y rời khỏi người Hứa Phàm. Y nhìn Hứa Chiêu, giờ không có cách nào để nói chuyện yêu đương nữa, đề tài lại quay về nhà kính trồng rau, nói: “Rau dưa sinh trưởng thế nào rồi, tiếp theo em định làm gì?”
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm đang loay hoay trong lòng, đáp: “Nhổ cỏ, bón phân, hoàn thành hết chu trình này thì lứa rau đầu tiên có thể bán được rồi.”
Thôi Định Sâm hỏi: “Mấy ngày tới sẽ bận lắm à?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Dạ, có khi sẽ bận tới tận tết.”
Thôi Định Sâm suy nghĩ một chút, nói: “Được, để anh giúp em.”
Hứa Chiêu vội vàng nói: “Không cần đâu ạ, em đã thuê người hết rồi, em thuê năm người, khi nào bận sẽ qua giúp, đều là hàng xóm trong thôn với nhau cả, cứ theo ngày tính lương là được.”
“Nếu như vậy.” Thôi Định Sâm cười: “Tiện thuê luôn anh không được sao? Anh rất chăm chỉ, lại không cần tiền lương, hoàn toàn miễn phí.”
Hứa Chiêu kinh sợ một phen, nói: “Anh không bận ạ?”
Thôi Định Sâm cười: “Ừ, năm nay không bận, năm trước anh mở thêm một tuyến đường mới, bận hơn một năm rồi. Anh cũng đi cùng đoàn xe ba, bốn tháng, đã ổn định rồi, năm nay có thể nghỉ ngơi, an tâm đón năm mới.”
Thôi Định Sâm rốt cuộc không cần ngày đêm bôn ba nữa, Hứa Chiêu vui vẻ nói: “Vậy anh ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, nếu em thật sự quá bận quá thiếu người, em sẽ nhờ anh tới giúp.”
Thôi Định Sâm gật đầu: “Được.”
Chỉ là sáng sớm hôm sau, Thôi Định Sâm đã đạp xe tới nhà Hứa Chiêu, vô cùng chịu khó giúp Hứa Chiêu làm cỏ, bón phân, mọi việc đều làm đâu vào đấy, thậm chí còn giúp Hứa Chiêu giao hàng, một ngày ba bữa sẽ ăn ở nhà Hứa Chiêu ít nhất một, thi thoảng ăn hai, tối về lại thị trấn.
Một loạt hành vi của Thôi Định Sâm làm mẹ Hứa thấy vô cùng khó hiểu hỏi: “Hứa Chiêu, sao tiểu thúc suốt ngày tới thế? Thằng bé không bận à? Có phải nó tính hợp tác làm ăn với con không?”
Từ khi bắt đầu làm quy mô lớn, mẹ Hứa cũng đã biết tới từ “hợp tác” rồi, chỉ là Thôi Định Sâm không phải muốn hợp tác, mà là muốn ngày nào cũng được gặp Hứa Chiêu. Hứa Chiêu có hơi mất tự nhiên mà đáp: “Không phải ạ.”
“Vậy làm gì thế?”
“Thúc, thúc tới giúp con.”
Mẹ Hứa hơi nghi ngờ, có phải Thôi tiểu thúc thích con trai bà không? Chắc không phải đâu, chắc vì Thôi Thanh Phong, cha Thôi đều đang làm việc cho Hứa Chiêu, nên Thôi tiểu thúc cũng tới hỗ trợ.
Mẹ Hứa nghĩ như vậy, Hứa Chiêu lại hoàn toàn không biết gì cả. Cậu đang cúi đầu bóc trứng gà cho Hứa Phàm, không để ý, chỉ chăm chú nói chuyện với Hứa Phàm: “Lát nữa ăn trứng gà, ăn từng miếng nhỏ thôi.”
Hứa Phàm ngồi trên bằng ghế, nhìn chằm chằm trứng gà, nói: “Con muốn ăn miếng to.”
“Không được, ăn miếng to sẽ nghẹn.” Hứa Chiêu nhẹ nhàng nói.
“Vậy, con ăn miếng nhỏ.” Hứa Phàm đung đưa chân.
“Đúng rồi.”
Hứa Chiêu còn chưa bóc xong quả trứng, trong văn phòng vang lên tiếng điện thoại. Hứa Chiêu đưa trứng cho Hứa Phàm, để Hứa Phàm tự bóc nốt, còn mình đi nghe. Là chị Vân ở xưởng thép gọi tới, nói là muốn mua rau, nếu tiện thì đưa qua nhà chị luôn. Hứa Chiêu cúp điện thoại, vừa ra khỏi phòng liền thấy Hứa Phàm đang bóc trứng gà nham nham nhở nhở, quả thực không nỡ nhìn.
“Hứa Phàm à.” Hứa Chiêu gọi một tiếng.
Hứa Phàm phủi phủi quả trứng, trên mặt nở nụ cười tươi: “Ba ba, nhìn nè, con bóc, con bóc vỏ trứng đó.”
Hứa Phàm được khen vui lắm, nói: “Ba ba, con ăn miếng nhỏ.”
“Đúng, ăn miếng nhỏ.”
Hứa Chiêu đáp xong, không kịp vào ăn cơm mà phải đi đưa hàng ngay.
Đúng lúc này, Thôi Định Sâm tới, nhìn thấy trên bàn cơm, Hứa Chiêu còn nửa bát cháo chưa ăn hết liền nói: “Em ăn cơm tiếp đi, anh giao hàng.”
Hứa Chiêu cười: “Không sao, em đi được mà.”
Thôi Định Sâm nói: “Em tiếp tục ăn, anh đi.”
Hứa Chiêu không lay chuyển được Thôi Định Sâm, mở mắt trừng trừng nhìn y đạp xe đi giao hàng rồi. Thôi Định Sâm cứ như vậy thành quen luôn, không chỉ làm cỏ, bón phân, thu hoạch, căng bạt, chống cọc, giờ lại thêm nghiệp vụ giao hàng, không thể không nói, Thôi Định Sâm quả thực toàn năng, trừ bỏ việc nói chuyện với Hứa Phàm có hơi khó khăn, còn lại đều khiến người khác khâm phục.
Sở dĩ nói chuyện với Hứa Phàm gặp trắc trở là vì diện mạo của Thôi Định Sâm. Không phải là không ưa nhìn, mà là vì quá đẹp, lại còn lạnh lùng, trái ngược hoàn toàn với vẻ đẹp dịu dàng nhu hòa của Hứa Chiêu, làm người khác cảm thấy có khoảng cách.
Vì thế Hứa Phàm sẽ không chủ động để Thôi Định Sâm ôm, Thôi Định Sâm cũng không sốt ruột, mọi thứ từ từ đến, cho nên không tận lực lấy lòng Hứa Phàm. Ngược lại, Hứa Phàm chủ động chạy tới kéo ống quần Thôi Định Sâm, hỏi: “Thôi Nhị gia ơi, ông có, ông có giơ cao cao không ạ? Ba ba, ba của cháu nói, ông làm được.”
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu một cái.
Hứa Chiêu nói: “Ngày hôm qua em thuận miệng nói, nó liền nhớ.” Buổi tối chơi đùa với Hứa Phàm, Hứa Chiêu có nói qua một câu, ai biết đâu Hứa Phàm liền nhớ kỹ như thế.
Thôi Định Sâm cúi đầu nhìn Hứa Phàm, cười: “Ông làm được, cháu muốn giơ cao cao à?”
Ánh mắt Hứa Phàm tỏa sáng, gật đầu.
Thôi Định Sâm ôm lấy Hứa Phàm giơ lên không trung, không tung lên. Có một vài người lớn sẽ tung trẻ con lên cao một chút rồi đỡ, nhưng như thế quá nguy hiểm. Thôi Định Sâm không làm vậy, thân hình y cao, tay cũng dày, chỉ nâng lên thôi đã khiến Hứa Phàm cảm thấy mình như đang bay vậy, vui vẻ mà kêu to lên.
“Ba ba! Ba ba! Con, bay nè, bay nè!” Tiếng cười khanh khách của Hứa Phàm không ngừng vang lên, vô cùng dễ nghe.
Hứa Chiêu cũng cười theo.
Từ lúc đó, Hứa Phàm cứ nhìn thấy Thôi Định Sâm là nói: “Thôi Nhị gia, con muốn giơ cao cao.” Thôi Định Sâm rảnh liền giơ cao cao Hứa Phàm, càng thêm thân cận với bé hơn, nhưng phần lớn Thôi Định Sâm đều bận rộn.
Trừ bỏ công việc của chính Thôi Định Sâm, còn cả công việc của Hứa Chiêu nữa.
Tới gần cuối năm, tám mẫu rau trồng của Hứa Chiêu đã sinh trưởng khỏe mạnh, Hứa Chiêu mỗi ngày đều liên hệ khách hàng, lên kế hoạch tiêu thụ, thu hoạch rau dưa. Thôi Định Sâm trừ bỏ giúp đỡ thu hoạch, thi thoảng thì đạp xe đưa hàng, có lúc là đưa lên chợ thị trấn, lúc thì đưa tới Phàm Tiểu Điếm để Thôi Thanh Phong bán.
Hứa Chiêu ở trong nhà thì chỉ huy việc thu hoạch, bảo quản. Đang đứng trước nhà kính sắp xếp công việc, trên không trung bỗng rơi xuống từng bông tuyết lớn.
“Tuyết rơi!”
“Tuyết rơi rồi!”
Hứa Phàm, ba Đại Trang kêu to, trong thôn cũng chờ mong tuyết rơi, vì số lượng tuyết vừa phải có thể giữ ấm, sát trùng cho cây nông nghiệp, còn có thể cung cấp nước cho cây, vậy nên có câu “tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa”, ý rằng nếu có tuyết rơi đúng thời điểm, thu hoạch sang năm có thể sẽ rất tốt.
Hứa Chiêu cũng thích, nhìn từng bông từng bông tuyết rơi từ trên ca xuống, chỉ chốc lát sau đó có một lớp trắng xóa trên mặt đất. Hứa Phàm vui vẻ nghịch ngợm, mẹ Hứa thì nhanh chóng kéo Hứa Phàm vào nhà tránh tuyết, vừa lúc cũng là giờ ăn cơm, khắp thôn Nam Loan khói bếp lượn lờ, mọi người đều trở về nhà, yên bình nấu cơm, hoặc nhao nhao ồn ào trò chuyện.
Thời gian này Hứa Chiêu cũng rảnh, đột nhiên nhờ ra Thôi Định Sâm đi giao hàng vẫn chưa về. Hôm nay ngoài thị trấn còn phải giao hàng cho xưởng thép, khách sạn Tứ gia, khoảng cách giữa các nơi không gần, tuyết thì càng lúc càng lớn… Thôi Định Sâm chắc sẽ không đội tuyết về đâu, Hứa Chiêu nghĩ vậy, nhanh chóng gọi vào phòng làm việc gọi điện thoại, gọi tới nhà của Thôi Định Sâm.
Không ai nghe máy.
Vì thế cậu lại gọi tới nhà họ Thôi, mẹ Thôi cũng chưa gặp Thôi Định Sâm. Trong lòng Hứa Chiêu lo lắng, vội vàng lấy ô lớn, nói với mẹ Hứa một tiếng, rồi nhanh chóng cầm ô ra cửa thôn, hướng về phía thị trấn nhìn ra xa,
Tuyết đã rơi một hồi lâu, mặt đường phủ một lớp tuyết dày, dẫm lên có thể nghe thấy tiếng xộp xộp, giữa nền trắng xóa không thấy Thôi Định Sâm đâu, vì thế Hứa Chiêu cầm ô đi về phía thị trấn, vừa đi vừa cố gắng nhìn về phía trước.
Rốt cuộc!
Rốt cuộc giữa màn tuyết mờ mịt thấy được một điểm đen, điểm đen càng lúc càng lớn, vừa mới hiện rõ ra bóng người, Hứa Chiêu đã nhận ra ngay là Thôi Định Sâm, y đang đạp xe giữa trời tuyết. Hứa Chiêu không tiến lên, cứ đứng ở đó nhìn Thôi Định Sâm, thấy trên đầu, trên quần áo của y có một lớp tuyết, có chút cảm động, có chút đau lòng.
Bỗng cậu nghĩ tới một câu chuyện mình từng đọc ở thế kỉ XXI, tên rất đơn giản – tôi càng ngày càng ngày mong chờ người đó.
Không sai, chỉ một câu vậy thôi, trước kia cậu không hiểu, hiện tại đột nhiên rõ ràng, thì ra cậu chờ mong người kia đến như vậy… Đáy lòng không kìm nổi cảm giác sung sướng hạnh phúc.
“Hứa Chiêu.” Thôi Định Sâm chưa dừng xe đã gọi: “Em ở chỗ này làm gì? Lạnh không?”
Hứa Chiêu nhanh chóng cầm ô tiến lên.
Thôi Định Sâm từ xe xuống dưới.
Hứa Chiêu lập tức giơ cao ô che cho Thôi Định Sâm, vươn tay phủi hết tuyết trên người y, nói: “Em không lạnh, anh lạnh không?”
Thôi Định Sâm đáp: “Anh không.”
“Tuyết rơi lớn như vậy, sao anh còn về đây làm gì? Ở lại thị trấn là được rồi, nhìn xem, đầy người toàn là tuyết, sẽ bị ốm mất.” Hứa Chiêu vừa phủi tuyết cho Thôi Định Sâm, vừa càm ràm.
Thôi Định Sâm nghe, khóe miệng cong cong, tâm như ngâm trong bình mật, ngọt không lối về, thấy vẻ mặt Hứa Chiêu lo lắng lại càng vui sướng, nhịn không được mà hôn lên mặt Hứa Chiêu một cái: “Không sao đâu, anh khỏe lắm.”
Hứa Chiêu được Thôi Định Sâm hôn đã quen, sẽ không dễ đỏ mặt như trước nữa, chỉ còn chút ngượng ngừng, cũng có chút hạnh phúc. Lúc này được Thôi Định Sâm hôn, cậu nhìn chằm chằm Thôi Định Sâm, sau đó chuyển ô sang một tay, một tay còn lại bám vào cánh tay Thôi Định Sâm, hơi kiễng chân, hôn trả vào khóe miệng Thôi Định Sâm một cái.
Thôi Định Sâm nháy mắt ngơ ngẩn.
Đây, đây là lần đầu tiên Hứa Chiêu chủ động hôn y.
Hứa Chiêu thơm xong rồi, sau đó nói: “Đi thôi, về nhà nào.”
Thôi Định Sâm lại đứng yên bất động.
Hứa Chiêu nói: “Đi nào.”
Thôi Định Sâm một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, nói: “Anh đi không nổi, em lại hôn anh một cái nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT