Edit: Blanche

Hứa Chiêu kinh ngạc hỏi: “Ai thế ạ?”

Mẹ Hứa trả lời: “Bọn họ bảo là người của đài truyền hình Tây Châu.”

Đài truyền hình Tây Châu?

Hứa Chiêu hơi ngẩn ra.

Mặt ba Đại Trang nghi hoặc.

Thôi Định Sâm hơi nhíu mày.

Mẹ Hứa biết trên TV có quảng cáo, có phim kịch, nhưng không biết đài truyền hình là cái gì. Vừa rồi người của đài truyền hình có giải thích với bà nhưng bà nghe không hiểu, đến giờ vẫn lo lắng vô cùng, không biết làm thế nào cho phải, giờ phút này nhịn không được hỏi: “Hứa Chiêu, bọn họ tìm con làm gì thế?”

Hứa Chiêu hoàn hồn, trả lời: “Chắc là muốn phỏng vấn con đó ạ.”

“Phỏng vấn con là sao?” Mẹ Hứa vẫn không hiểu.

“Là hỏi con làm ăn như thế nào đó ạ.”

“Vì sao phải hỏi con?”

“Để cổ vũ mọi người hãy chăm chỉ lao động ạ.”

“Cổ vũ thế nào?”

“Họ sẽ cho con lên TV, rồi dùng câu chuyện của con để làm tấm gương cho mọi người.”

“Vậy, con lên TV là chuyện tốt hay xấu thế?”

“Đương nhiên là chuyện tốt rồi.”

Thấy mẹ Hứa có vẻ còn muốn hỏi nữa, Hứa Chiêu giải thích luôn cho bà nghe rõ ràng, lên TV là chuyện tốt, lên TV sẽ giúp công ty Chiêu Dương được nhiều người biết tới hơn, cậu không cần mất công đi tìm khách hàng nữa, ai có nhu cầu sẽ tự tìm tới cậu.

Mẹ Hứa nghe xong, sắc mặt dịu đi.

Hứa Chiêu quay đầu nhìn Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm mỉm cười: “Đúng, em nói đúng, đây là chuyện tốt.”

Hứa Chiêu gật đầu: “Chúng ta đi xem đi.”

“Được.”

Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm cùng nhau ra ngoài, quả nhiên thấy một cái xe khách màu trắng bạc, trên xe dán chữ hồng thật to – Đài truyền hình Tây Châu.

Thật sự là đài truyền hình.

Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm bước về nhà, mới tới cửa đã thấy trong sân toàn người là người. Ngoại trừ bảy, tám người của đài truyền hình, còn có người trong thôn tới giúp vui, cả trưởng thôn, bí thư thôn cũng có mặt.

Trưởng thôn, bí thư thôn ăn mặc thật sạch sẽ, tỉ mỉ, trông còn trang trọng hơn cả đại hội thôn.

Thấy Hứa Chiêu xuất hiện, trưởng thôn vội vàng để bí thư tiếp tục tiếp đãi phóng viên, còn mình thì nhanh chóng chạy tới trước mặt Hứa Chiêu, nhỏ giọng kể lại tình hình, nói với cậu là những người này đều từ thành phố tới, lát nữa phải đối đãi người ta thật tốt các thứ. Cuối cùng, trưởng thôn nhìn Hứa Chiêu từ đầu tới chân một lượt, hỏi: “Hứa Chiêu, cậu có muốn đổi bộ đồ khác không? Đúng rồi, ông còn nửa chai keo vuốt tóc, cháu có muốn dùng không?”

Hứa Chiêu vội vàng nói: “Không dùng không dùng, cháu thế này được rồi ạ.”

Thôn trưởng suy nghĩ một chút, Hứa Chiêu như này cũng đã rất đẹp rồi, có dùng hay không vẫn là mỹ nam số một toàn thôn, vì thế không cưỡng cầu nữa, cùng Hứa Chiêu tiếp đón người của đài truyền hình.

Tiếp đó Hứa Chiêu dẫn họ đi thăm tám khu nhà kính, ngắn gọn giải thích với phóng viên là các nhà kính trồng rau trái mùa đều là vì muốn đề cao trình độ sinh hoạt của nhân dân, vô hình trung nâng cao vị thế của trưởng thôn, bí thư và các người dân thôn Nam Loan, làm cho mọi người vô cùng vui vẻ, âm thầm nhớ tới ân tình này của Hứa Chiêu, lúc phóng viên phỏng vấn bọn họ, họ cũng ca ngợi Hứa Chiêu rất nhiều.

Vừa phỏng vấn, vừa thăm qua tới ba tiếng sau mới chấm dứt, trưởng thôn ngỏ ý mời các phóng viên ở lại ăn trưa, nhưng họ bảo rằng gần cuối năm công tác rất bận, không có thời gian ở lại.

Trưởng thôn cũng không miễn cưỡng nữa

Hứa Chiêu đưa mấy túi rau cho người của đài truyền hình, rồi mới tiễn bọn họ.

Người của đài truyền hình đi rồi, các thôn dân cũng giải tán, còn lại hai người Hứa Chiêu và Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm cười nói: “Em sắp thành người nổi tiếng rồi.”

Hứa Chiêu nghiêng đầu hỏi: “Ai cơ?”

Thôi Định Sâm quay đầu nhìn qua: “Nơi này ngoài em ra còn ai khác sao?”

Hứa Chiêu cười.

Ánh mắt Thôi Định Sâm chân thành mà nhìn Hứa Chiêu, nghĩ tới ngày hôm qua Hứa Chiêu khen Hứa Phàm thật giỏi, lúc này y cũng không nhịn được nói: “Em thực giỏi.”

Hứa Chiêu vẫn khiêm tốn như ngày thường: “Không đâu, đều là do mọi người giúp đỡ, nhất là tiểu thúc, cảm ơn tiểu thúc nhiều ạ.”

“Chỉ cảm ơn thôi?” Thôi Định Sâm nhíu mày.

“Vậy phải làm sao ạ?” Hứa Chiêu hỏi lại.

Kỳ thật Thôi Định Sâm muốn Hứa Chiêu lấy thân báo đáp, ôm một cái tỏ lòng biết ơn, nhưng y cũng biết giờ đang ở giữa thôn, hai người phải giữ hình tượng, nên Thôi Định Sâm không nói gì thêm, nhẹ nhàng mỉm cười, cùng Hứa Chiêu về nhà.

Vừa mới về nhà, nhóc dính người Hứa Phàm đã chạy tới tìm Hứa Chiêu: “Ba ba!”

Hứa Chiêu cúi đầu hỏi: “Sao thế?”

Hứa Phàm ngẩng đầu hỏi: “Ba ba, ba sẽ lên TV, lên TV ạ?” Đây là do mẹ Hứa kể cho Hứa Phàm.

Hứa Chiêu cười nói: “Đúng rồi, ba ba sẽ lên TV.”

“Ba ba giỏi quá đi!” Hứa Phàm vỗ tay.

Hứa Chiêu cười: “Cảm ơn con trai đã khen.”

“Không có gì, ba ba.” Hứa Phàm tạm dừng một chút, còn nói: “Ba ba, ba ba, con cũng, con cũng muốn lên TV.”

Còn nhỏ tuổi đã muốn lên TV rồi!

Hứa Chiêu không nhịn được cười, hỏi: “Vì sao con lại muốn lên TV?”

Hứa Phàm trả lời: “Bởi vì TV xinh đẹp.”

“Thật không?” Mấy ngày nay Hứa Chiêu rất bận, không có thời gian ôm Hứa Phàm. Lúc này cậu bế Hứa Phàm lên, thơm một cái, nhẹ nhàng nói: “Trong TV sẽ có hình con, vừa rồi con ở chỗ này chạy tới chạy lui, máy quay chắc đã quay con vào rồi, lát nữa coi TV là sẽ thấy.”

“Sẽ thấy được ạ?”

“Ừ.”

“Con đẹp.”

“Đúng rồi.”

“Ba ba đẹp nhất.” Trong mắt Hứa Phàm, Hứa Chiêu cái gì cũng tốt nhất thế giới.

“Đương nhiên rồi.”

Hai cha con người hát người khen hay, làm Thôi Định Sâm, mẹ Hứa dở khóc dở cười. Thôi Định Sâm rốt cuộc cũng hiểu vì sao Hứa Phàm lại tự tin như vậy, dũng cảm như vậy, tất cả đều do Hứa Chiêu dạy dỗ mà ra.

Thấy Hứa Phàm để ý TV như vậy, Thôi Định Sâm cười nói: “Hứa Chiêu, chờ hai ngày nữa xong việc, anh đem TV ở nhà tới đây để mọi người cùng xem.”

Hứa Chiêu không chút nào khách khí mà nói: “Cảm ơn tiểu thúc.”

Thôi Định Sâm cười: “Không có gì.”

Hứa Chiêu ngược lại nói chuyện với Hứa Phàm trong ngực: “Có thể nhìn thấy con trong TV đó.”

“Có thể nhìn thấy ba ba.”

“Ừ.”

Ngày hôm sao, Thôi Định Sâm đem TV 18inch ở nhà mình tới nhà Hứa Chiêu, đặt ở phòng khách. Tự y lắp anten, nhưng tín hiệu không tốt lắm nên chỉ xem được có hai, ba kênh, rõ nhất là kênh truyền hình Tây Châu, nhưng cũng đủ làm Hứa Phàm vui muốn xỉu, ồn ào đòi xem TV.

Chỉ là mẹ Hứa cảm thấy TV rất phí điện, không cho Hứa Phàm xem, làm Hứa Phàm giận dỗi đứng ở góc tường suốt. Nhưng Hứa Chiêu đã dặn trước rồi, mọi người kệ Hứa Phàm ở đó.

Vì thế không lâu sau, Hứa Phàm tự mình hết giận, lại ra thương lượng tiếp với mẹ Hứa, bi bô mà nói: “Bà ơi, con muốn xem TV, một chút.”

Mẹ Hứa bảo: “Giờ không xem, đợi ba ba con về thì ngồi xem với ba ba.”

“Ba ba con ở đâu thế ạ?”

“Đang ở chỗ nhà kính ấy.”

“Con đi tìm ba ba.”

“Đi đi, tới giờ ăn cơm rồi.”

“Dạ.”

Hứa Phàm chạy bạch bạch tới cửa sau, chạy tới khu nhà kính, kết quả không thấy Hứa Chiêu đâu, lại thấy Thôi Định Sâm. Bé lớn tiếng gọi: “Thôi Nhị gia ơi.”

Thôi Định Sâm quay đầu nhìn Hứa Phàm.

Hứa Phàm nhìn Thôi Định Sâm nói: “Con, con tìm ba ba của con.”

Thôi Định Sâm đáp: “Ba ba của cháu tới nhà trưởng thôn rồi.”

Hứa Phàm hỏi: “Tới nhà trưởng thôn làm gì ạ?”

Thôi Định Sâm đáp: “Để gọi thôn trưởng xem TV.”

Hứa Phàm lại hỏi: “Vì sao phải gọi trưởng thôn ạ?”

“…”

Hứa Phàm có thể thêm cụm từ “vì sao” trước mọi câu trần thuật, Thôi Định Sâm trả lời không nói, hỏi ngược lại: “Vì sao cháu hỏi ‘vì sao’ nhiều thế?”

Hứa Phàm bị hỏi ngây người.

Thôi Định Sâm nhìn Hứa Phàm chằm chằm, đợi đáp án.

Hứa Phàm chớp mắt hai cái, mấp máy miệng, trả lời không nổi, ngược lại nó: “Cháu đi tìm ba ba của cháu, cháu đi tìm ba ba của cháu.”

“Ông dắt cháu đi nhé, được không?”

“Dạ.”

Hứa Phàm đáp lời thật rõ ràng, đáng yêu cực kỳ, làm Thôi Định Sâm bật cười: “Ông bế cháu đi tìm ba ba nhé?”

Hứa Phàm từ chối: “Cháu, cháu không cần ôm, cháu tự đi đường, cháu tự đi.”

“Được, đi thôi.”

Cho tới bây giờ Hứa Phàm chỉ cho Thôi Định Sâm giơ cao cao, không giơ cao cao thì bé không cho Thôi Định Sâm ôm. Thôi Định Sâm dù sao cũng không gấp, vì thế nhấc chân dài bước đi, để Hứa Phàm chân ngắn chạy bạch bạch phía sau.

Đây đã là tốc độ chậm nhất của Thôi Định Sâm.

Hứa Phàm lại mệt thở hồng hộc, trên đường đi còn ngã một cái, nhưng bé mặc quần dài nên chỉ “ôi” một cái rồi tự mình đứng lên, không cho Thôi Định Sâm một cơ hội biểu hiện.

Thôi Định Sâm hỏi: “Đau không?”

Hứa Phàm đáp: “Không đau ạ.”

Thôi Định Sâm hỏi: “Ông đi chậm thêm chút nhé?”

“Ông đi chậm một chút nhé.” Hứa Phàm lặp lại.

Thôi Định Sâm lần này không chỉ tốc độ chậm hơn, ngay cả bước chân cũng ngắn hơn rất nhiều, cùng Hứa Phàm tới nhà trưởng thôn, vừa lúc Hứa Chiêu và trưởng thôn đi ra.

“Ba ba!” Hứa Phàm vui vẻ mà gọi.

Hứa Chiêu cười: “Sao con lại tới đây rồi?”

“Con tới tìm ba ba.”

“Tìm ba ba làm gì?”

“Xem TV ạ.” Hứa Phàm giang hai tay: “Ba ba, ba ôm con một cái, ôm con một cái.”

Hứa Chiêu nói: “Không ôm, con tự đi đi.”

Hứa Phàm ngẩng đầu nói: “Con đi, con đi, đi mệt quá.”

Không đợi Hứa Chiêu cất tiếng, Thôi Định Sâm đã nói trước: “Hứa Chiêu, em bế nó đi, quả thật bé nó đi mệt rồi, thẳng từ nhà kính tới đây.”

Đi xa như vậy!

Hứa Chiêu cúi người bế Hứa Phàm lên, sau đó đi theo Thôi Định Sâm, cùng trưởng thôn về nhà. Về nhà rồi liền thấy có rất nhiều thôn dân đã có mặt, đều là tới xem chương trình bản tin của đài truyền hình Tây Châu. Là vì lần trước phóng viên có chụp một bức ảnh toàn thôn, nên mọi người đều tò mò tới xem thử, và cũng tò mò cái TV nữa.

“Ôi trời, nhiều người quá đi.” Hứa Phàm ngồi trong ngực Hứa Chiêu nói: “Còn có Cường Cường với Đại Trang nữa!”

Hứa Chiêu buông Hứa Phàm xuống, mời trưởng thôn, Thôi Định Sâm ngồi gần TV. Còn chưa kịp ngồi, Thôi Định Sâm đã nghe thấy Hứa Phàm nói không ngừng: “Cường Cường, đây là nhà tớ, TV của nhà tớ, là Thôi Nhị gia cho tớ, Thôi Nhị gia của tớ, Thôi Nhị gia, còn có ô tô lớn cơ!”

Hứa Chiêu nghe xong hoảng sợ cạn lời.

Thôi Định Sâm chút xíu nữa thì ngã khỏi ghế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play