Rõ ràng là chính Dư Gia Đường hỏi y có muốn ở cùng một gian phòng hay không, kết quả tới buổi tối lúc đi ngủ, lại chia chăn ngủ với Đoạn Cảnh Huyền.

“Liên Hoa.” Đoạn Cảnh Huyền duỗi tay cởi áo ngoài, tay còn chưa kịp vói qua, đã bị chụp về.

Dư Gia Đường ngáp một cái: “Ngủ sớm chút đi. Ngày mai còn phải dậy sớm lên đường.”

Vừa dứt lời không đến một hồi, trong phòng liền vang lên tiếng hít thở vững vàng của anh.

Đoạn Cảnh Huyền chống thân thể thò lại gần khó có thể tin nổi mà nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, sau đó mới tin tưởng Hắc Liên Hoa này thật sự ngủ say, mà không phải là cố ý giả vờ.

Đoạn Cảnh Huyền nằm ở bên cạnh trợn tròn mắt đến tận hừng đông, không ngủ một chút nào.

Hôm sau rời giường, nhìn bề ngoài thì Đoạn Cảnh Huyền không có việc gì, nhưng Dư Gia Đường vẫn rõ ràng cảm thấy được y đang tức giận hơn hôm qua nhiều.

Thời điểm Dư Gia Đường rửa mặt xong bồi y cùng nhau ăn cơm, cố ý hỏi: “Đại hòa thượng, đêm qua có phải anh ngủ không được ngon không? Sao sắc mặt lại kém thế?”

Đoạn Cảnh Huyền từ sáng sớm đã bày sắc mặt, rốt cuộc cũng chờ được anh hỏi câu này, lập tức nắm lấy cơ hội đem cơn “tức giận” từ ngày hôm qua đến tận sáng hôm nay, nói ra toàn bộ.

Trong lòng Dư Gia Đường đều sắp cười đến điên rồi, trên mặt còn phải bày ra một bộ đứng đắn nghiêm túc nói: “Đại hòa thượng, có phải anh đang hiểu lầm cái gì không vậy, trước nay tôi vẫn luôn chỉ nhận một người chủ nhân là anh thôi mà.”

Đoạn Cảnh Huyền: “...”

Lúc này y đã có thể khẳng định, Hắc Liên Hoa là cố ý. Mục đích chính là vì muốn nhìn y bị chê cười, loại hành vi này cực kỳ ác liệt, cần phải khiến cho anh sâu sắc hiểu được sai lầm của bản thân. Hơn nữa còn phải bảo đảm về sau sẽ không tái phạm sai lầm giống vậy nữa mới được.

Ban đêm cùng ngày, cũng không biết là Đoạn Cảnh Huyền cố ý hay là vô tình, bước đi có chút chậm, hai người không kịp chạy tới cửa hàng hoặc là khách điếm để dừng chân.

Hai người tạm thời chấp nhận nghỉ một đêm ở núi sâu dã lĩnh. Sau khi Dư Gia Đường ăn uống no đủ lại hóa ra nguyên hình tuần tra một phạm vi nhỏ ở chung quanh một phen, rồi biến thành người đang định đi ngủ, liền bị Đoạn Cảnh Huyền đè lại làm vài lần dã ngoại play.

Bù lại cái buổi tối ngày mười lăm đó.

Ngày hôm sau Dư Gia Đường trở nên thành thật hơn. Cả một đường này rốt cuộc không còn giở trò nữa.

Đoạn Cảnh Huyền là Linh Phật, phật lực cường đại, bề ngoài cũng chịu ảnh hưởng của tu vi, vài chục năm vẫn như một ngày không hề thay đổi, vẫn luôn là bộ dạng khi lần đầu tiên Dư Gia Đường nhìn thấy y.

Dấu chân hai người cơ hồ là đạp khắp mỗi một châu quận thành trấn của Yến triều. Ngoại trừ diệt trừ yêu quái cùng quỷ mị không biết đã làm bao nhiêu việc ác ra, cũng giúp đỡ rất nhiều người, cứu rất nhiều người. Có người hiểu lầm bọn họ, cũng có người tôn thờ bọn họ.

Tuổi thọ của Đoạn Cảnh Huyền rất dài, một ít bằng hữu trong thế tục của t như Mạnh Minh An, Ngụy Nhị Lang, còn có vị tiểu sư đệ sau này được Lưu các lão thu lưu cùng đám người nhà Đại Lang ở Nhứ Châu Thành Dương, lại đều chỉ là người thường.

Những người mà y quen biết đều lục tục mất đi, hòa thượng trong cổ tháp cũng thay đổi một đám rồi lại một đám, có hoàn tục, cũng có qua đời...

Dư Gia Đường bồi Đoạn Cảnh Huyền vượt qua một cái mười năm rồi lại một cái mười năm, trong thời gian này các yêu quái cũng thường tới tới lui lui trên Linh Phật Sơn, ngay cả A Viên cùng A Diễm đều xuống núi đi lịch kiếp.

Lúc trước Dư Gia Đường luôn lo lắng sau khi tình cảm của anh và đại hòa thượng biến chất, ở bên nhau lâu rồi thì sẽ chán ghét lẫn nhau, hoặc là mất đi nhiệt tình, không có cách nào ngọt rụng răng giống như trước nữa. Sự thật chứng minh, anh suy nghĩ nhiều quá, giữa một người một báo không có bởi vì năm tháng trôi đi mà trở nên lãnh đạm yên lặng, ngược lại càng lâu dài, lại càng trở nên thân mật hơn.

Thời điểm Đoạn Cảnh Huyền sáu bảy chục tuổi, vẫn mỗi ngày lên trên núi tìm kiếm hắc báo cố ý trốn đi chơi trò meo meo trốn tìm với y.

Mỗi lần trong chùa có thêm một ít tiểu hòa thượng mới, Đoạn Cảnh Huyền sẽ ra mặt truyền thụ Phật lý cho các tiểu hòa thượng, Dư Gia Đường sẽ luôn ở trước mặt các tiểu bối đệ tử mà trêu chọc, quấy rối y.

Đoạn Cảnh Huyền bị anh náo loạn cả đời, tựa hồ ngoại trừ càng ngày càng yêu thương anh hơn ra, thì chẳng có một chút biện pháp nào với anh.

Trước khi phật lực bắt đầu có dấu hiệu suy yếu, Đoạn Cảnh Huyền đem một thân phật lực truyền thụ cho Linh Phật đời kế tiếp mà y chọn. Đó là một đứa nhỏ cực có tuệ căn, tâm địa thuần thiện, hơn nữa rất thông minh. Tuổi tuy không lớn, nhưng tại rất nhiều chuyện đều nhìn rõ thông thấu hơn cả các sư huynh cao tuổi.

Sáng sớm vào một ngày trong sáng, cổ tháp truyền đến từng trận chung vang. Các hòa thượng sôi nổi rời giường bắt đầu một ngày sinh hoạt bình tĩnh quy luật.

Tiểu hòa thượng quét tước phòng cho Đoạn Cảnh Huyền tên gọi là Không Viên, thời điểm nạn đói đã được y cứu về. Bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên công việc đều rất nhẹ nhàng, chỉ là quét tước đơn giản phòng trụ trì một chút là được.

Mấy ngày trước Không Viên có học cách gấp châu chấu lá tre từ một vị sư huynh, tốn thật nhiều thời gian mới bện được hai con, định đưa một con cho trụ trì đại sư, một con đưa cho báo yêu Liên Hoa tiên sinh.

Lúc Không Viên đẩy cửa đi vào, liền thấy trụ trì của bọn họ mi cần bạc trắng, cúi đầu nhắm mắt không tiếng động ngồi ở trên đệm hương bồ.

Trong lòng ngực y là một con hắc báo đã hóa thành ấu tể, cũng đồng dạng nhắm mắt lại.

Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào phòng ngủ, chiếu lên trên người họ, một người một báo an tĩnh tường hòa tựa như đã ngủ rồi, khiến người không đành lòng tiến lên quấy rầy.

Không Viên sau một lúc lâu sửng sốt, mới chậm rãi bước tiến đến, tay run rẩy vói qua thử hơi thở của trụ trì và hắc báo. Lúc thu hồi tay, hai con châu chấu lá tre trong tay kia của cậu đã rơi xuống, nằm trên mặt đất.

Tiểu hòa thượng hơn mười tuổi không biết từ khi nào đã lệ rơi đầy mặt.

[Chúc mừng ký chủ Dư Gia Đường hoàn thành nhiệm vụ che dấu đặc thù. Bởi vì trong quá trình thực hiện nhiệm vụ không sử dụng bất cứ phụ trợ nào, bao gồm lễ bao của hệ thống. Sau khi tổng hợp các hạng số liệu, cấp bậc nhiệm vụ hoàn thành được đánh giá là cấp SS, đặc biệt khen thưởng miễn phí một lần đi ngắm cảnh vị diện, năm trăm vạn miêu tệ. Cấp bậc của ký chủ thăng lên cấp sáu, các đặc quyền gồm năm mươi loại...] Dư Gia Đường nhìn nhắc nhở của hệ thống, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần: “Đại Vương, anh không nhìn lầm chứ?”

Lúc này Đại Vương cũng tựa như đang nằm mơ vậy, không nghĩ tới vậy mà lại thu được đánh giá cấp SS. Trước đó không lâu, nó còn đang thảo luận cùng mấy tiểu cơ hữu trong suốt ở trong diễn đàn về việc khi nào mới có thể mang được một vị ký chủ làm nhiệm vụ được đánh giá cấp S nữa cơ ⸺ Đại Vương không dám nói với chúng nó rằng Dư Gia Đường mà nó mang đã từng lấy được cấp S một lần.

Không nghĩ tới nhiệm vụ lần này lại trực tiếp đạt được cấp SS! Đây chính là thành tích mà chỉ ký chủ do đại thần hệ thống mang mới có đó!

Dư Gia Đường kích động xong, mới chú ý tới tin tức nhắc nhở nói “không sử dụng bất cứ phụ trợ nào, bao gồm lễ bao của hệ thống”, nhưng ngay từ đầu thế giới nhiệm vụ trước, bên phía đầu não đã cho anh đặc quyền mở hệ thống phụ trợ, còn có một cái lễ bao lớn bồi thường nữa. Không khác gì cho anh một loại ảo giác nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, thì cần phải sử dụng những thứ này.

Hiện tại sau khi nhìn thấy nhắc nhở này của hệ thống, lại ngẫm lại, đó quả thực chính là kịch bản mà.

Đặc quyền phụ trợ vẫn luôn không thể kích hoạt, Dư Gia Đường cảm thấy kỳ thật là do Đại Vương quá vô dụng, chẳng giúp được gì. Trong quá trình nhiệm vụ Dư Gia Đường có nhắc vài lần với nó, nhưng Đại Vương cứ luôn héo héo, chẳng có tí phụ trợ nào cả.

Còn phần lễ bao lớn bồi thường kia, từ lúc bắt đầu Đại Vương vẫn luôn không cho anh dùng, nói là chưa đến thời điểm, sau đó anh cũng dứt khoát quên béng luôn.

“Đại Vương, có phải ngay từ đầu em đã biết cái gì rồi không? Cho nên ở thế giới trước em vẫn luôn không mở phụ trợ cho anh, cũng không cho anh dùng lễ bao lớn bồi thường?”

Đại Vương vừa nghe thấy ngữ khí này liền biết có vấn đề, vội vàng nói: “Anh nghe em giải thích!”

“Được, anh nghe.” Ngữ khí của Dư Gia Đường ôn hòa nói không nên lời.

Đại Vương có điểm muốn chết máy, nhưng mà nó vẫn phải tiếp tục kiên định, giải thích nói: “Tất cả tin tức ở thế giới nhiệm vụ này đều bị che dấu, ngay cả một ít nhắc nhở khác em cũng không thể nói cho anh được, chỉ có thể tiến hành khuyên bảo hai điểm này với anh mà thôi. Nhưng nếu như anh vẫn kiên trì, em cũng không có quyền lực ngăn cản anh.”

Dư Gia Đường miễn cưỡng tiếp nhận cách nói này, hỏi nó: “Không phải ở thế giới trước chúng ta có nhờ ngoại viện hay sao? Cái này không tính là phụ trợ à?”

Chuyện này vẫn là sau này Đại Vương đề cập với anh, anh mới biết được. Lúc ấy ý thức của anh không rõ, khó chịu đến độ kêu ngao ngao, căn bản là không biết gì về nhờ ngoại viện.

Đại Vương nói: “Cái này không tính, bởi vì ảnh cũng không có tiến hành trợ giúp thực tế đối với anh, cuối cùng vẫn là chính anh tự hóa hình.”

Dư Gia Đường hiểu rõ, lại hỏi: “Phía trên đã đưa ra nhiệm vụ nào chưa?”

“Tạm thời còn chưa có, bởi vì thời gian làm nhiệm vụ trước quá lâu, anh lại hoàn thành phi thường ưu tú, Head nói chúng ta có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Trong khen thưởng của anh không phải có một cái cơ hội đi ngắm cảnh vị diện miễn phí hay sao? Có thể thừa dịp kỳ nghỉ này, đi du lịch ở vị diện khác một chút.”

Dư Gia Đường cũng rất tò mò về cái khen thưởng này: “Ngắm cảnh vị diện... là chỉ bất cứ một vị diện nào cũng đều được sao?”

“Đúng vậy, ngoại trừ thế giới vị diện ban đầu của anh, bất cứ thế giới vị diện nào cũng đều được hết.”

Dư Gia Đường: “...”

Anh chính là muốn trở về nhìn xem nha QAQ.

“Được rồi, còn có một vấn đề nữa, thời điểm anh đi ngắm cảnh, sẽ không phải xuyên thành mèo nữa chứ?” Dư Gia Đường nghĩ thầm, nếu đã cho cơ hội du lịch, cấp trên hẳn là sẽ không điên khùng đến độ, bắt anh đi du lịch cũng phải xuyên thành mèo đâu nhỉ.

Đại Vương cười ha ha hai tiếng: “Ngư Đường, Ngư đại đại, anh đang nghĩ gì thế? Không xuyên thành mèo, chẳng lẽ anh còn trông mong sẽ xuyên thành người hay sao?”

Dư Gia Đường: “...” Cho nên nói, như vậy thì có khác gì lúc đi làm nhiệm vụ cơ chứ. Luôn cảm thấy hứng thú đối với ngắm cảnh đã hạ thấp một nửa.

“Vậy còn không bằng trong thời gian này anh đi làm thêm nhiệm vụ khác.” Nếu đều là xuyên thành mèo, vậy thà rằng đi làm nhiệm vụ còn hơn, sẽ lấy được khen thưởng nha.

Đại Vương vội vàng nói: “Đừng mà, bên trên không phải đã viết, cơ hội đi ngắm cảnh vị diện miễn phí này là có thời hạn sao. Nếu như ở thế giới tiếp theo, thời gian làm nhiệm vụ quá dài, rất có thể chờ đến khi anh làm xong, cơ hội này đã quá thời hạn mất rồi. Thế thì đáng tiếc lắm, nhiệm vụ vẫn ở kia, lúc nào cũng có thể làm được mà, không cần vội nhất thời đâu.”

“Hơn nữa, ở thế giới trước anh làm nhiệm vụ đến gần trăm năm, tinh thần thể cũng cần được nghỉ ngơi chỉnh đốn lại. Đừng tưởng rằng hiện tại không có thân thể thì không cần nghỉ ngơi, ngay cả hệ thống bọn em mà cũng cần phải nghỉ ngơi, huống hồ chi là tinh thần thể bọn anh.”

“Em đang suy nghĩ cho sức khỏe của em đó...”

Không đợi Đại Vương thâm tình ý thiết biểu đạt sự quan tâm của nó, Dư Gia Đường đã lạnh lùng đánh gãy nó: “Đừng diễn nữa, hai ta quen biết nhau cũng không phải chỉ một ngày hai ngày, anh còn không biết em nữa sao. Thành thật nói cho anh, có phải em đang có tính toán gì không? Có quan hệ với hệ thống của danh hiệu X kia?”

Đại Vương: “... Đừng nói chuyện trực tiếp như vậy chứ, mỗi lần nhiệm vụ kết thúc em đều khen ngợi anh hết phần trên diễn đàn đó.”

Dư Gia Đường thấy nó bắt đầu nói gần nói xa liền càng thêm khẳng định suy đoán của mình: “Nói vậy tức là anh đoán trúng rồi, cho em một cơ hội nữa, thẳng thắn với anh.”

Bên phía Đại Vương tĩnh lặng một hồi lâu, Dư Gia Đường mới thấy nó phát tới một cái icon mèo ngốc biểu tình sợ hãi.

Dư Gia Đường thuận tay che chắn icon biểu tình của Đại Vương.

“Kỳ thật là như thế này, cái khen thưởng của nhiệm vụ này, kỳ thật cũng có một bộ phận của em. Thời điểm anh đi ngắm cảnh ở vị diện khác, em cũng sẽ đi qua theo, đối với việc đi tới thế giới nào, em có một nửa quyền quyết định...”

“Em có nghe nói đại thần X cũng sẽ cùng ký chủ của ảnh, đi du lịch ở vị diện nào đó. Em liền nghĩ đến chuyện lúc lựa chọn vị diện sẽ chọn địa điểm mà bọn họ du lịch, nếu như vận khí tốt, còn có thể ngẫu nhiên gặp được nha!”

Lúc Đại Vương nói đến đằng sau, ngữ khí thực kích động, rất giống như là đã ngẫu nhiên gặp được đối phương rồi vậy.

Dư Gia Đường không hề bị nó dời đi lực chú ý, cố ý kích thích nó hỏi: “Anh chỉ muốn biết, em có được hành trình của bọn họ bằng cách nào. Đừng nói với anh là chính miệng đại thần X nói với em đó nha. Em cũng đã nói người ta là hệ thống minh tinh được sùng bái rồi, mà em chỉ là một tiểu trong suốt...”

Phép khích tướng đối với Đại Vương luôn trăm phát trăm trúng, vừa nghe thấy Dư Gia Đường nói vậy, nó liền sợ anh không tin mà lập tức nói: “Thật là ảnh nói với em đó, thế giới trước không phải có mời ảnh làm ngoại viện hay sao? Hiện tại bọn em đã là bạn mạng rồi, có đôi khi sẽ trò chuyện hai câu, chính miệng ảnh nói cho em biết. Một hệ thống Đại Ngưu có thể hóa ra thật thể như ảnh, không cần thiết phải gạt một tiểu trong suốt như em đúng không nào.”

Dư Gia Đường “a” một tiếng thiệt dài: “Thì ra chỉ là bạn mạng thôi à...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play