Dư Gia Đường mỗi ngày đều chạy tới bò đỉnh thác nước leo núi cao, kiên trì hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng có hiệu quả!

Thịt mỡ trên người anh rốt cuộc cũng bay mất! Biến thành đường cong cơ bắp phi thường có lưu sướng!

Mấy ngày giảm béo Dư Gia Đường chưa từng soi gương lần nào, kiên trì hơn nửa tháng, mới cẩn thận đi xem ảnh ngược dưới hồ nước. Càng nhìn càng cảm thấy bản thân đen một cách đẹp trai, chỉ là...

“Đại hòa thượng, anh lại đây xem giúp tôi với, sao tôi bỗng cảm thấy từ sau khi tôi gầy đi, thân thể lại biến lớn hơn thế?”

Đoạn Cảnh Huyền vốn dĩ đang tĩnh tâm ngồi thiền, nghe được tiếng hô của hắc báo, liền kết thúc nhập định mà tỉnh lại. Y phi thân lên trên bờ, không có ngay lập tức đi mặc quần áo, mà để thân trên trần trụi, đi qua chỗ hắc báo.

Dư Gia Đường vừa nhấc đầu lên, liền thấy hòa thượng cả người ướt đẫm đầy dụ hoặc.jpg

Anh vốn còn đang muốn tự khen cơ bắp trên người mình đẹp đẽ, nhưng sau khi nhìn thấy nửa người trên của Đoạn Cảnh Huyền, những lời này lại chẳng thể nào thốt ra được nữa.

Lúc là hình báo, bọn họ giống loài khác nhau không có cách nào so được. Khi hình người, thể trạng của hai người bọn họ vẫn cứ có mức chênh lệch nhất định.

Đoạn Cảnh Huyền lau bọt nước trên cổ một phen, sau đó ngồi ở trên tảng đá bên người Dư Gia Đường, chăm chú nhìn ảnh ngược của hắc báo trong nước một lát, nói: “Quả thật là đã trưởng thành hơn một ít.”

Nhưng Liên Hoa là một con báo trẻ mới thành niên không lâu, thân thể sẽ lớn lên cũng chẳng có gì là lạ cả.

Dư Gia Đường cũng cảm thấy lớn lên một chút cũng tốt, về sau chở quan hốt phân sẽ càng thuận tiện hơn.

Nhưng qua mấy tháng tiếp theo, Dư Gia Đường đã hoàn toàn không còn suy nghĩ như vậy nữa.

Hình thể của anh tăng lên gấp hai lần hồi trước!

Lúc này cho dù có giảm béo thì cũng chẳng được cái méo gì, bởi vì vấn đề hiện tại của Dư Gia Đường không phải là béo, mà là hình thể siêu bự! Khung xương gì đó sắp lớn vượt mấy lần con báo bình thường rồi!

“Đại hòa thượng, có phải tôi bị bệnh mèo khổng lồ rồi hông?” Hiện tại bất luận là ở cổ tháp hay là ở bên ngoài, Dư Gia Đường cũng đều không tiện biến ra hình báo, phải dùng hình người mới không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày.

Đoạn Cảnh Huyền nghi hoặc đối diện với cặp thú đồng vàng kim đầy lo lắng sốt ruột của anh, bệnh mèo khổng lồ là chứng bệnh gì thế?

“Từ xưa âm dương linh sử vốn đã có vài điểm khác biệt với loài mèo bình thường rồi, có con có rất nhiều đuôi, cũng có khi có rất nhiều mắt vân vân, hiện giờ thân thể ngươi quá lớn...” Rất có thể chỉ là chỗ đặc thù trời sinh mà thôi, Liên Hoa à.

Nửa câu sau Đoạn Cảnh Huyền vẫn không thể nhẫn tâm mà nói ra, bởi vì Liên Hoa nhà y thật sự là đang vì chuyện này mà buồn rầu.

Chuyện biến thành mèo khổng lồ, Dư Gia Đường có chút bị đả kích, đã nhiều ngày nay vẫn luôn tinh thần không chút phấn chấn, toàn bộ báo cứ héo héo.

Đoạn Cảnh Huyền nhìn mà đau lòng không thôi, còn tiếp tục như vậy nữa cũng không phải là biện pháp, vì thế y xuống núi một chuyến, không biết từ chỗ nào tóm được một con thủy bạch lộc to lớn trở về.

Bộ dạng con thủy bạch lộc kia rất cổ quái, tuy rằng trong tên có một chữ bạch, nhưng lại màu đen giống như hắc báo, còn lớn hơn nguyên hình hiện tại của hắc báo rất nhiều.

Thời điểm hai con đứng chung một chỗ, trong nháy mắt Dư Gia Đường liền cảm thấy bản thân đã được chữa khỏi.

Nhìn người ta đen thành như vậy, lớn thành như vậy, vậy mà vẫn sống đến tự tin như thế. Dư Gia Đường thân là một con hắc báo bức cách siêu cao, còn có lý do gì mà không phấn chấn nữa sao!

Sức bật cùng khả năng chạy của loài hươu bình thường là rất lợi hại, nhưng con thủy bạch lộc này bởi vì nguyên nhân hình thể, mà đừng nói đến nhảy, ngay cả đi đường cũng sẽ khiến cho mặt đất hơi hơi chấn động một chút.

Một chân dẫm xuống, chính là một cái hố, chạy thì cũng có thể chạy được, chỉ là lúc nó chạy sẽ phá hoại quá nhiều, đại yêu tiểu yêu trên Linh Phật Sơn, đều cấm nó chạy loạn ở trong rừng.

Có cơ hữu còn lớn còn đen hơn để so sánh, cuối cùng Dư Gia Đường cũng sống lại, đồng thời dám lộ ra nguyên hình ở trước mặt đám bạn bè trước kia. Chẳng qua phần lớn thời điểm, đều là chỉ khi thủy bạch lộc có mặt ở đó, anh mới có thể biến ra nguyên hình.

Có đối lập, mọi người liền sẽ không cảm thấy anh lớn đến độ không bình thường nữa.

Có đôi khi Dư Gia Đường sẽ có một chút tiếc nuối, bởi vì từ sau khi hình thể lớn lên, rốt cuộc Đoạn Cảnh Huyền cũng không có cách nào ôm anh được nữa, bình thường đều là anh chở đại hòa thượng nhiều hơn.

Dư Gia Đường trở thành bá vương của Linh Phật Sơn danh xứng với thực, ngay cả con mèo cam bự hổ vương kia, lúc đối diện với anh cũng sẽ né tránh. Không có biện pháp nào, ai bảo hình thể của anh lớn đây?

Tương đối được an ủi chính là, mặc kệ hình thể của Dư Gia Đường có biến hóa bao lớn, hình người của anh, cũng vẫn luôn duy trì bộ dạng khi mới vừa hóa hình.

Mấy năm ban đầu anh còn sẽ vì đặc điểm này mà cảm thấy may mắn, nhưng sau qua vài năm, anh liền không cảm thấy may mắn nổi nữa.

Tuổi thọ của âm dương linh sử hơn trăm năm, điểm này so với người bình thường mà nói thì không thể xem như là đặc biệt trường thọ. Nhưng so với loài báo bình thường tuổi thọ chỉ tầm hơn hai mươi năm thì lại có thể nói là phi thường trường thọ.

Khiến Dư Gia Đường đau đầu chính là điểm này, thời điểm hơn mười tuổi hình dạng người là bộ dạng thiếu niên thì vẫn còn tạm, nếu đã hơn hai mươi tuổi mà vẫn còn mang bộ mặt thiếu niên, cũng có thể nói là mặt non. Hơn ba mươi, hơn bốn mươi tuổi vẫn như cũ là mặt thiếu niên...

Đoạn Cảnh Huyền an ủi anh: “Ngươi xem Bạch Tùng đã sống mấy ngàn tuổi rồi, sau khi hóa hình không phải bộ dạng cũng rất trẻ đó sao? Ngươi là thiên địa dị thú, vốn đã là tinh quái rồi, dung mạo khi hóa hình không thay đổi cũng đâu có vấn đề gì.”

Hơn nữa tuổi thọ của hắc báo, trong cái nhìn của Đoạn Cảnh Huyền thì thật sự là quá ngắn, chỉ có hơn trăm năm.

Tuổi thọ của lịch đại âm dương sử đều sẽ không quá dài, thời điểm bọn họ ở dương gian, lại càng kém hơn lúc ở bên Diêm Quân địa phủ.

Thời điểm Dư Gia Đường hơn mười tuổi, bộ dạng hóa hình của A Viên A Diễm cũng đã thoạt nhìn còn thành thục hơn so với anh rồi. Ba đứa đứng chung một chùm, Dư Gia Đường cứ như là em trai của bọn chúng vậy.

Dư Gia Đường thường thường hay lấy hình người để đi theo Đoạn Cảnh Huyền ra bên ngoài du lịch. Bọn họ đi rất nhiều nơi, bao gồm một ít châu quận lâm hải, còn đi mấy nước nhỏ chung quanh Yến triều.

Trong hành trình bọn họ cũng thường gặp được không ít phiền toái, thậm chí còn từng bị cuốn vào một trận chiến tranh. Đoạn Cảnh Huyền không giết người, nhiều nhất cũng chỉ là chữa trị cho một ít thương binh tại hậu phương mà thôi.

Thân thể này của Dư Gia Đường vốn tới từ âm phủ, vượt ra ngoài ngũ hành, chỉ cần không lạm sát kẻ vô tội, nghiệt nghiệp có thể tính lên trên đầu anh cũng không nhiều lắm. Hơn nữa lấy tính mệnh người trong quá trình chiến đấu kịch liệt, từ trước đến nay vẫn luôn ưu khuyết điểm nửa nọ nửa kia.

Dù sao khi giết người, cũng đồng thời là đang bảo hộ quốc gia bá tánh, cũng là công đức.

Tướng lãnh Yến triều thấy hình thể hắc báo thật lớn, ở trên chiến trường dũng mãnh vô địch, liền có ý tứ muốn giành lấy từ chỗ Đoạn Cảnh Huyền. Người sau đương nhiên là không có khả năng đáp ứng rồi, ngay ngày hôm sau khi tướng lãnh đưa ra yêu cầu, liền mang theo Dư Gia Đường rời khỏi nơi kia.

Khi đi ngang qua phụ cận kinh thành, bọn họ có nghe nói đến đương kim thánh thượng, không biết vì sao mà đã nằm trên giường liên tục nửa tháng vẫn không dậy nổi. Một hồi nói là do nhớ mong bào đệ gây ra, một hồi lại nói là nương nương trong cung hạ tay.

Dư Gia Đường vừa nghe mấy cái này liền thấy đau đầu, chẳng qua có đi hay không, còn phải xem ý tứ của đại hòa thượng. Mặc kệ như thế nào, y cùng hoàng đế hiện tại cũng là huynh đệ ruột một mẹ đẻ ra.

Hai người cho dù chẳng mấy khi gặp mặt, nhưng sự chiếu cố cùng tín nhiệm của hoàng đế đối với người em trai cùng một mẹ đẻ ra này, cũng không hề ít hơn những huynh đệ chung quanh một chút nào.

Quan viên tại Linh Phật Sơn, cơ bản đều là do hoàng đế tự mình cẩn thận chọn lựa ra. Chính là vì sợ có vài người không biết tốt xấu, ảnh hưởng đến thân đệ.

Đoạn Cảnh Sưởng từ lúc còn nhỏ thì đã được phong làm Hoàng thái tử, từ lúc đó hắn cũng đã rõ ràng, sự tôn quý của mình đều là lấy đệ đệ mà đổi lấy.

Phụ hoàng cùng mẫu hậu của hắn đem Đoạn Cảnh Huyền trở thành khí tử*, phụ hoàng vì bồi thường, lúc này mới cho Đoạn Cảnh Sưởng địa vị Hoàng thái tử.

*Khí tử: bị bỏ đi, vứt bỏ.

Thời kỳ Đoạn Cảnh Sưởng còn đang tại vị, chưa bao giờ ngừng khen ngợi Linh Phật Sơn, thường thường sẽ ban một ít thứ qua đó. Hoặc cho người tuyên dương Linh Phật Sơn khuyến khích người người làm việc thiện tích đức, nâng cho Linh Phật Sơn đầy đủ địa vị.

Cứ như vậy, cho dù ngày nào đó hắn băng hà, cũng có thể yên tâm với bào đệ hơn một chút.

Đoạn Cảnh Huyền mang theo Dư Gia Đường, sau khi âm thầm tiến vào hoàng thành, tự mình rút ra thời gian đi bái kiến hoàng đế.

Đoạn Cảnh Sưởng xác thật là bệnh nặng vô cùng, ngay cả người cũng không nhận ra được, bao gồm cả các phi tử cùng hoàng tử công chúa. Người duy nhất hắn có ấn tượng chính là Đoạn Cảnh Huyền.

Hắn bệnh đến mức thần trí không rõ, trong miệng vẫn luôn mơ hồ không rõ nhắc mãi thực xin lỗi đệ đệ, muốn tìm đệ đệ trở về.

Khi thực sự nhìn thấy thân đệ đệ, Đoạn Cảnh Sưởng tựa như là ngay lập tức có được sức lực, chống thân thể dậy ngồi trên giường.

Cung nhân hầu hạ một bên thấy một màn như thế đều rơi nước mắt xuống.

Bệnh của Đoạn Cảnh Sưởng kỳ thật cũng không phải do ai hại hắn cả, tất cả đều là vì mệt mà ra. Lúc còn trẻ hắn nặng tâm tư, còn từng nghi kỵ Đoạn Cảnh Huyền, sau lại theo tuổi dần tăng, rất nhiều chuyện đều đã suy nghĩ cẩn thận. Nhưng tính cách đã định hình, không mở lòng được, cũng không chịu đem gánh nặng quan trọng trên người phân cho mấy đứa con trai.

Đoạn Cảnh Huyền từng đi xem qua rất nhiều lần, còn để lại thuốc, chỉ là không bao lâu sau liền lại bệnh tiếp.

Sau này hắn lại chịu đựng sáu bảy năm, lúc tới tuổi bốn mươi mới băng hà, một năm trước khi băng hà, hủy bỏ ý chỉ bảo Đoạn Cảnh Huyền không được tiến vào kinh thành của tiên hoàng. Còn để lại một đạo mật chiếu, cùng một cái roi đánh rồng, nếu tân hoàng phạm sai lầm, làm ra chuyện hoang đường, Đoạn Cảnh Huyền có thể trực tiếp sử dụng roi đánh rồng để giáo huấn cháu trai.

Đợi sau khi Đoạn Cảnh Sưởng băng hà, Dư Gia Đường và đại hòa thượng cùng nhau siêu độ cho hắn thật lâu, mới mang theo mật chiếu cùng nhau rời khỏi kinh thành.

Tân đế đăng cơ, quan viên trong triều đình sẽ có một sự thay đổi lớn.

Đoạn Cảnh Huyền chưa bao giờ từng có phong hào, sau khi tân đế đăng cơ có lẽ là vì tỏ vẻ nên đặc biệt ban cho vị hoàng thúc ruột thịt này phong hào cùng đất phong, chính ngay ở vùng Linh Phật Sơn.

Tân đế có một đứa con nhỏ bệnh tật ốm yếu, ngự y cũng không có cách hay. Đoạn Cảnh Huyền thông hiểu y lý, lại có địa vị không tầm thường, trong linh tự cũng có rất nhiều phương thuốc được lịch sử lưu truyền lại.

Tân đế cầu đến vị hoàng thúc này, Đoạn Cảnh Huyền không dễ chối từ, liền ở lại trong kinh thành điều trị thân thể cho tiểu hoàng tử ba năm, mới rút được thời gian trở về Linh Phật Sơn.

Ngày rời đi, vừa vặn có một hộ phạm tội bị xét nhà.

Ở bên ngoài cửa một đống nữ quyến nha hoàn vú già đều khóc kêu, quan binh áp giải một người trung niên diện mạo nho nhã lên xe chở tù.

Dư Gia Đường nhìn thoáng qua tấm biển Lưu Kim Môn trên cửa phủ hộ nhà kia, đột nhiên ý thức được người trung niên này là ai.

“Liên Hoa, ngươi đang nhìn ai?”

Dư Gia Đường lắc đầu không nói chuyện.

Đoạn Cảnh Huyền theo tầm mắt của anh nhìn qua phương hướng vừa rồi, vừa vặn đối diện với hai mắt của người trung niên trong xe chở tù.

Đợi khi xe chở tù kia đi ngang qua bên người bọn họ, người nọ như là nhớ ra được cái gì, hô to với y.

“Ngụy Nhị Lang quân! Ta là Phương Tản đây! Ta đã từng bán cho ngài một con hắc báo, ngài còn nhớ rõ không?”

Hắc báo đã từng bị bán, yên lặng đứng ở bên người đại hòa thượng.

May mắn hiện tại anh đang hình người, còn thay đổi một ít đặc thù bên ngoài, Phương Tản kia mới không nhìn ra được điểm nào khác thường, bằng không cũng không biết hắn sẽ làm ra phản ứng gì nữa.

Đoạn Cảnh Huyền không đáp lại Phương Tản, đứng tại chỗ niệm một câu phật hiệu, trên tay vân vê Phật châu.

Đợi xe chở tù dần dần đi xa, thanh âm Phương Tản cũng biến mất ở phương xa, Dư Gia Đường mới thở dài ở trong lòng.

Đoạn Cảnh Huyền nhìn hết thảy vào trong mắt, làm như lơ đãng hỏi: “Liên Hoa, ngươi còn nhớ rõ Phương Tản khi còn nhỏ từng nuôi ngươi không?”

Dư Gia Đường gật gật đầu: “Vừa rồi hẳn chính là hắn nhỉ, không nghĩ tới hắn vẫn đi đến một bước này.”

Người có tính cách như Phương Tản, rất thích hợp hỗn quan trường, nhưng cũng dễ dàng lạc đi bản tâm của mình nhất.

“Ngươi có nghe qua chuyện xưa của thư sinh Tiền triều cùng với hắc báo không?”

Dư Gia Đường không nghĩ tới đại hòa thượng sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này, một hồi lâu sau nhìn thấy biểu tình mất tự nhiên hiếm có của Đoạn Cảnh Huyền, mới bừng tỉnh hiểu được ý của y khi nhắc đến chuyện này.

“Đương nhiên có nghe qua rồi, từ trước đến nay hắc báo chỉ nhận một người chủ nhân, sau này mặc kệ là bị bán cho ai, cuối cùng cũng chỉ nhớ thương một vị chủ nhân cuối cùng mà thôi.”

Đoạn Cảnh Huyền nghe anh nói như vậy biểu tình trên mặt thực vi diệu: “Vậy... ngươi cũng thế sao?”

Dư Gia Đường liếc y một cái, nhàn nhạt nói: “Tôi đương nhiên cũng như thế rồi, tôi cũng là hắc báo mà.”

Đoạn Cảnh Huyền nghe vậy sắc mặt liền hơi trầm xuống, ẩn ẩn mang theo tức giận, sau đó cả một đường, cũng chưa hề nói chuyện với Dư Gia Đường một lần nào.

Ban đêm bọn họ ngừng chân tại một khách điếm nghỉ ngơi, lão bản hỏi: “Hai vị khách quan muốn mấy gian phòng?” Nam tử ra cửa ở bên ngoài ít chú ý hơn nữ tử, bình thường hai người thậm chí là nhiều người hơn còn chen nhau một gian phòng cùng nghỉ ngơi nữa.

“Hai gian.”

“Một gian.”

Dư Gia Đường kinh ngạc nhìn về phía tăng nhân áo đen: “Anh xác định muốn hai gian?”

Đoạn Cảnh Huyền vừa định gật đầu nói phải, liền nghe Dư Gia Đường nói: “Hôm nay chính là mười lăm.”

Mặc kệ bình thường có thân mật bao nhiêu lần, buổi tối ngày mười lăm bọn họ đều khẳng định sẽ ở cùng nhau.

Đoạn Cảnh Huyền: “...”

“Hai vị, rốt cuộc hai người muốn mấy gian? Nếu như hai vị thấy khó quyết định, có thể thử ở gian phòng đôi của chúng ta. Là chuyên môn chuẩn bị cho quý nhân đi đường, chúng ta còn sẽ đưa tặng đồ ăn.” Lão bản cũng theo đó khuyên bảo.

Hai người trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Đoạn Cảnh Huyền khụ một tiếng hỏi: “Căn phòng ngươi nói có nước ấm không?”

Lão bản vội gật đầu cười nói: “Có có có, nước ấm muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”

“Vậy... Một gian phòng đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play