“Chúng ta cứ như vậy mà đi sao?” Sau khi Dư Gia Đường và Đoạn Cảnh Huyền dùng cơm nước xong, liền đi ra tiếp tục hóa duyên.
Nói thật, đi theo đại hòa thượng đã nhiều ngày như vậy rồi, Dư Gia Đường vẫn không biết rốt cuộc là đối phương muốn hóa duyên thứ gì, cũng không thấy y gõ cửa nhà người khác.
Lấy cách nói của Đoạn Cảnh Huyền, thì chính là những người đó, trong nhà không có “duyên” y phải hóa.
“Chúng ta vốn dĩ chính là đến đó để ăn cơm, ăn xong cơm rồi lại không đi, chẳng lẽ định ngủ lại tửu lầu à?” Tửu lầu Nhứ Châu thành không giống khách điếm đâu, không bao ở.
Dư Gia Đường đi ở phía trước y, nghe vậy liền nâng chân sau lên cho y một đạp: “Tôi là hỏi Dương nhị lão gia kia ấy, anh vừa nói câu kia xong, sắc mặt gã tức khắc liền thay đổi luôn.”
“Tôi thấy gã cẩm y hoa bào, không giống như người gia đình bình dân, nghe ngữ khí của gã thì hình như Dương gia cũng khá có danh vọng ở trong Nhứ Châu thành, sao lại sẽ thiếu tiền người được chứ?”
Đoạn Cảnh Huyền vê Phật châu trên tay, nói: “Liên Hoa, ta chỉ nói gã thiếu nợ, chưa nói gã thiếu chính là tiền.”
Dư Gia Đường tâm nói, lại tới nữa lại tới nữa, loại cảm giác thần côn trang bức này. Chẳng lẽ không thể nói rõ ràng một tí sao?
“Đại hòa thượng, tôi phát hiện anh giống như...” Dư Gia Đường đối diện với cặp mắt kia của Đoạn Cảnh Huyền, bình tĩnh không gợn sóng, tựa như mang theo thương xót đối với chúng sinh, lại tựa như mang theo đạm mạc Phật Tổ quan sát chúng sinh.
“Cặp mắt kia của anh, giống như cái gì cũng có thể nhìn thấu vậy.” Giống như không có chuyện gì mà y không biết.
Chẳng lẽ đây là kỹ năng đặc hữu của “Linh Phật” à?
Đoạn Cảnh Huyền ngừng một hồi, mới nói: “Một đôi thiên nhãn của Linh Phật có thể xem được kiếp trước kiếp này, từ nhỏ ta đã nhìn thấy một ít việc rồi.” Đây cũng là nguyên nhân mà y được chọn trở thành Linh Phật.
Cái này cũng giống như đạo môn cũng có “Linh quân” vậy.
Chỉ là Linh quân trong đạo môn thường thường đều do chân linh của tiên nhân hạ phàm đảm nhiệm. Mà Linh Phật tân nhiệm trước khi tiếp nhận phật lực quán đỉnh của Linh Phật đời trước rồi đạt được thành tựu kim thân, thì cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Dư Gia Đường lại nghe đến phát ngốc, nhìn thấu kiếp trước kiếp này, vậy ở trong mắt Đoạn Cảnh Huyền, kiếp trước của anh... là người hay là mèo?
Nếu thật sự có thể nhìn thấu anh, vậy chẳng phải thời điểm lần đầu tiên anh và đại hòa thượng gặp mặt, đã bại lộ rồi sao?
Trong lòng Dư Gia Đường thấp thỏm bất an, Đoạn Cảnh Huyền sau khi nói xong một câu kia, liền không lại nói thêm nữa. Bất luận Dư Gia Đường trong tối ngoài sáng thử như thế nào, y cũng chỉ dùng một câu “thiên cơ không thể tiết lộ” để tống cổ đi.
Thôi, trẫm mặc kệ.
Dư Gia Đường quyết định thả bay chính mình, dù sao ở thế giới này đại hòa thượng vẫn rất dễ xoát điểm. Thời gian dài tới nay như vậy, trị số nhiệm vụ của anh vẫn luôn đang liên tục tăng lên, giá trị cao nhất là mấy chục vạn, anh đã xông đến hơn một nửa rồi. Mặc kệ Đoạn Cảnh Huyền đã biết cái gì, việc anh cần làm chính là trong thời gian nhiệm vụ, hảo hảo bảo hộ và làm bạn cùng quan hốt phân, hoàn thành nhiệm vụ là được. Tiếp đó nghỉ ngơi, rồi tiến vào thế giới tiếp theo.
Thẳng đến khi anh lên tới cấp bậc nhất định, có thể lựa chọn trở lại thế giới nào đó. Có lẽ là thế giới của chính anh, cũng có lẽ là thế giới nhiệm vụ nào đó đã từng trải qua.
Chẳng qua anh hy vọng nhất, vẫn là có thể chân chính nhìn thấy vị X kia.
Mới không uổng công duyên phận bọn họ tương ngộ lẫn nhau nhiều thế giới như vậy.
Hòa thượng không hay đến Nhứ Châu thành lắm, hắc báo lại càng chưa từng ai gặp qua. Mỗi khi Đoạn Cảnh Huyền và Dư Gia Đường đi trên đường, đều sẽ hấp dẫn một đống lớn ánh mắt.
Còn có người trực tiếp tiến lên muốn tiêu tiền mua hắc báo.
Nhưng hắc báo này không phải là mèo nhà, cho dù có được người xa lạ mua đi, chủ nhân mà hắc báo nhận cũng vẫn chỉ có một người. Câu chuyện xưa về thư sinh tiền triều kia cho đến nay vẫn còn truyền lưu.
Bởi vậy nên rất nhiều người cũng chỉ thấy hiếm lạ, mới tiến lên dò hỏi một phen mà thôi, không phải thật sự nhất định phải mua được hắc báo đi.
Nếu là báo con, nuôi ở bên người, còn có khả năng nuôi thành quen, nhưng con báo này đã không lớn không nhỏ rồi, nếu lại muốn nuôi quen, đã khó lại càng thêm khó.
Những thế giới nhiệm vụ trước đó của Dư Gia Đường, đều là thế giới hiện đại, anh thật đúng là chưa từng trải nghiệm qua thế giới cổ đại “nguyên nước nguyên vị” như thế này. Xem ở trên TV, cùng tự thân trải nghiệm, hai loại cảm giác này hoàn toàn không giống nhau.
Dư Gia Đường đi theo bên người Đoạn Cảnh Huyền, đi đến những nơi phồn hoa nhiều người. Tuy rằng những người chung quanh đều sợ hãi anh, tránh xa đi, nhưng điều này cũng không gây trở ngại đến tâm tình tốt của anh.
Nhìn thấy thứ gì mà cảm thấy có hứng thú, liền sẽ cắn cà sa của hòa thượng kéo y qua xem.
Những thư sinh bán tranh, nữ nhân nghèo bán mình ở trên TV, thật sự là có thể gặp được ở đầu đường, cũng có không ít người vây xem. Nhưng càng nhiều lại là một ít gánh bán hàng rong bán thức ăn, còn có tạp hóa.
Sau khi ăn hai chén hoành thánh, ba chén mì lớn, cộng thêm mấy phần điểm tâm xong, Đoạn Cảnh Huyền không lại mua đồ ăn cho anh nữa.
“Lúc này mà ngươi ăn no, thì cơm trưa ngươi ăn kiểu gì?”
“Đừng nháo, nói cứ như tôi từng ăn không vô lần nào ấy?”
Đoạn Cảnh Huyền thở dài, lại ném cho hắc báo một cái bánh bao thịt.
Dư Gia Đường nhảy dựng lên nuốt vào trong miệng.
Mấy bánh bao thịt mà Dư Gia Đường hay ăn ở hiện đại, ngoại trừ ở nhà làm, bên ngoài bán phần lớn đều không lớn bằng bàn tay. Ở nơi này lợi ích thực tế hơn nhiều, một cân thịt heo mới có hơn mười hai mươi văn tiền, một lồng bánh bao thịt cũng chỉ mấy văn tiền.
“Nhìn thấy hòa thượng kia không, bản thân còn bưng Phật bát hóa duyên, vậy mà lại mua bánh bao thịt cho con báo bên người ăn...” Cẩm y lang quân* qua đường cười lấy quạt xếp chỉ vào phương hướng bọn họ.
*Trong trường hợp này dùng để chỉ nam nhân ăn mặc trang phục đẹp đẽ.
“Theo ta thấy, sớm hay muộn cũng có một ngày, đám hòa thượng, đạo sĩ đều phải chuyển nghề thành ăn mày mất.”
“Trương Sinh, nói cẩn thận. Đạo môn chung quy vẫn là quốc giáo của đại yến triều ta, ngẩng đầu ba thước có thần minh.”
Thư sinh áo xanh bên cạnh cẩm y lang quân nhíu mày nói.
Lời thư sinh áo xanh nói, được mấy người bên cạnh y rát tán đồng, cẩm y lang quân kia cũng chỉ là thuận miệng mà thôi. Sẽ không bởi vì loại việc nhỏ này mà nổi lên tranh chấp với bạn tốt, cười cho qua, không còn để ý chuyện này nữa.
Dư Gia Đường lại nghe được rõ ràng bọn họ trò chuyện. Tuy anh tin học thuyết vô thần, nhưng thế giới này lại là một thế giới “có thần”, tam quan của anh có rất nhiều chỗ không thích hợp với thế giới này.
Phàm là đạo sĩ và hòa thượng có bản lĩnh, ở thế giới tiên yêu quỷ người cùng tồn tại này đều sẽ hỗn không đến nỗi nào.
Cho dù bá tánh không tin vào hai nhà Phật Đạo, nhưng nhiều ít vẫn sẽ kính trọng các môn hạ đệ tử, ít nhất sẽ không nói năng lỗ mãng.
Lời vị cẩm y lang quân kia vừa thuận miệng nói, cái loại phản cảm đối với hòa thượng, đạo sĩ này, ai cũng có thể nghe ra được.
Dư Gia Đường cùng vị cẩm y lang quân họ Trương kia liếc nhau một cái, rồi nâng móng vuốt lên lay chân Đoạn Cảnh Huyền một chút.
“Một cái cuối cùng, ăn xong sẽ không mua nữa.” Đoạn Cảnh Huyền cúi người nhét bánh bao thịt trong giấy dầu vào miệng hắc báo.
Dư Gia Đường một ngụm cắn, nuốt xong, liền quăng một ánh mắt về phương hướng Trương Sinh.
Trương Sinh tức khắc mở to hai mắt nhìn anh, hoài nghi có phải mình nhìn lầm rồi hay không, vì cái gì từ trong mắt một con báo hắn lại nhìn thấy không phải là hung ác, mà là trào phúng?
Hay đây là một con báo yêu?
Trương Sinh đi theo đồng bạn ra ngoài thật xa, nhưng vẫn mãi suy nghĩ đến một người một báo kia. Hòa thượng lại nuôi dưỡng loài động vật ăn thịt như báo, bản thân chuyện này cũng đã rất kỳ quái rồi. Bọn họ lại còn ở chung thân mật như vậy... điều này thực sự làm người lao lực mà. Người xuất gia luôn từ bi, vậy hòa thượng kia rốt cuộc là như thế nào, mà vẫn thờ ơ khi thấy hắc báo ăn thịt sát sinh được?
Trở lại trong phủ, gã sai vặt gác cổng vừa nhìn thấy hắn liền lập tức cười nịnh nọt hô một tiếng: “Gặp qua biểu thiếu gia.”
Trương Sinh hỏi hắn: “Cậu ta đã về phủ chưa?”
Gã sai vặt đáp: “Nhị lão gia đã trở lại từ non nửa canh giờ trước rồi, có lẽ là lại quăng tiền ở bên ngoài, sắc mặt không tốt lắm. Đợi lát nữa ngài qua thỉnh an cần phải nói chuyện cẩn thận chút.”
Trương Sinh đưa cho gã sai vặt này một mảnh bạc vụn, sau đó cất bước đi vào cửa lớn.
Mà bảng hiệu phía bên ngoài cửa, chữ to mạ vàng viết hai chữ “Dương phủ”.
Dư Gia Đường theo Đoạn Cảnh Huyền đi dạo một buổi sáng, giữa trưa ăn cơm xong, lại đến một chỗ trà lâu nghe kể chuyện.
Người kể chuyện kia là một đôi ông cháu, bọn họ kể chính là chuyện của Dương gia Nhứ Châu thành.
Nội dung bọn họ nói, phần lớn mọi người đều đã biết, nhưng vẫn đào ra mấy văn tiền để nghe kể lại.
“Dương đại lão gia do nguyên phối sinh ra vừa đổ, toàn bộ Dương gia liền do nhị lão gia làm chủ. Dưới gối nhị lão gia không có con trai, chỉ có một con gái đã xuất giá, tính đến tính đi, trước mặt cũng chỉ có con trai độc nhất của em gái cùng một mẹ, cháu ngoại trai ruột của gã là có huyết mạch gần gũi nhất.
“Em gái ruột cùng một mẹ đẻ ra của nhị lão gia, cũng chính là cô nãi nãi Dương gia gả xa, bên nhà chồng mấy năm gần đây kinh tế đình trệ. Năm đó thời điểm nàng xuất giá, phải gọi là thập lý hồng trang. Mẹ đẻ của nhị lão gia và cô nãi nãi, xuất thân con gái nhà nghèo trong sạch, lúc vào cửa là được khiêng kiệu nhỏ được nâng vào Dương gia qua cửa hông lamg thiếp, làm gì có của hồi môn đáng nói chứ?”
“Cô nãi nãi Dương gia xuất giá, không có của hồi môn nhà mẹ đẻ làm nền, toàn do đại phu nhân cẩn thận chuẩn bị từng cái một, dùng ngân lượng của công làm đủ thập lý hồng trang. Còn lén lấy của mình cấp cho cô em chồng thêm không ít.”
“Nhị lão gia đón cả nhà muội muội và cháu ngoại trai vào trong phủ, Dương cô nãi nãi gả đi quá xa, lần này thật vất vả mới trở về nhà được. Lại không nghĩ rằng trưởng huynh ngã bệnh, bất tỉnh nhân sự. Mà trưởng tẩu thì ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, không có tâm tư xử lý công việc vặt trong nhà, lập tức liền tự xin tiếp nhận nội trợ.”
“Đại lão gia bệnh một ngày lại nặng hơn một ngày, thư nhà của đại phu nhân gửi cho con trai đi du học bên ngoài lại không nhận được đáp lại. Cũng không biết con trai có gặp phải bất trắc gì hay không, càng nghĩ càng sợ, cuối cùng vậy mà cũng bị bệnh luôn, nhìn không quá tốt.”
Dư Gia Đường dựng đứng lỗ tai nghe được một lúc lâu, càng nghe càng cảm thấy có chút không thích hợp. Người kể chuyện này nhìn như chỉ đang kể lại một ít chuyện ở Dương gia mà mọi người đều biết, nhưng trong những lời mà ông ta nói, lỗ tai người ngoài nghe vào. Lại làm người ta không tự giác được mà não bổ ra nhị lão gia Dương gia cùng cô nãi nãi xuất giá trở về nhà, có phải có ân oán gì với đại lão gia hay không.
Lại càng nghĩ đến việc đại lão gia bị bệnh, còn có đại phu nhân không chiếm được thư nhà đáp lại, có phải là do bọn họ động tay động chân ở trong đó hay không.
Dư Gia Đường mới vừa còn đang nghi hoặc, liền nghe ở phía dưới có thư sinh đưa ra nghi vấn hỏi: “Tiên sinh nói đến chắc chắn như thế, chính là vì đã chính mắt nhìn thấy những việc này của Dương gia?”
Đứa cháu của người kể chuyện đang muốn bác bỏ, lại bị ông mình mở miệng thi lễ trước một bước nói: “Không dối gạt vị lang quân này, ta cùng với cháu ta, lúc trước đều từng làm việc ở Dương phủ. Chỉ là sau này lớn tuổi, không thể hiệu lực vì chủ nhân nữa, tự cảm thấy thẹn với tiền tiêu vặt mà chủ nhân cấp cho, lúc này mới ra khỏi phủ. Cháu ta vì chăm sóc cho ta, cũng nghỉ việc sai vặt cho Dương phủ, tìm một phần công việc thanh nhàn khác để làm. Sau lại nhiều lần trằn trọc, chúng ta mới tới trong trà lâu này làm tiên sinh kể chuyện.”
Từ sau khi Đoạn Cảnh Huyền tiến vào chỉ gọi một bình nước trà, đến tận lúc này, mới bảo tiểu nhị của trà lâu đưa lên một bàn tương giò đặc sắc, cùng với một ít thức ăn chay.
Một bên tự mình ăn, còn không quên tự tay uy hắc báo.
Thư sinh lúc trước đưa ra nghi vấn, sau khi nhận được câu trả lời của đôi ông cháu kia, cũng không lại hỏi nhiều nữa, nghe xong chuyện xưa, cho tiền thưởng liền định trở về nhà. Khi sắp đi đến cửa, mới phát hiện gần đó có một hòa thượng ngồi, cùng một con hắc báo đang chờ hòa thượng hầu hạ uy thức ăn tựa như đại gia ở bên cạnh.
Người đọc sách đại để đều biết một ít chuyện xưa của hắc báo Tiền triều, cho nên thư sinh vừa thấy được con hắc báo kia liền lòng sinh hảo cảm. Lại thấy hòa thượng kia cũng không kiêng dè gì, tự tay lấy tương giò uy hắc báo ăn, bởi vậy cũng có vài phần hảo cảm với hòa thượng. Thầm nghĩ, người xuất gia quả nhiên thiện tâm, đối với sủng vật nuôi dưỡng mà cũng dung túng như vậy.
Thư sinh đang do dự có nên tiến lên kết giao hay không, đã thấy con hắc báo kia đột nhiên quay đầu lại, hung ác nhe răng trợn mắt với hắn.
Thư sinh tức khắc liền bị con báo mặt đen dữ tợn dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lúc rời đi vì quá mức hoảng loạn mà suýt chút nữa đã bị ngạch cửa làm vướng chân!
Dư Gia Đường: “...”
Nói cho rõ ràng rồi đi, trẫm thấy anh thuận mắt nên mới cười với anh, anh một bộ hoảng sợ như vậy là vì cái gì hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT