Ai đi mở cửa?

Tiếng đập cửa liên tục không ngừng.

Dư Gia Đường nhìn nhìn chính mình, lại quay đầu nhìn nhìn Đoạn Cảnh Huyền.

Đại hòa thượng giống như nhập định mà nằm nghiêng trên nệm cỏ, phảng phất như chẳng hề nghe được cái gì cả, ngay cả mí mắt cũng không hề động dù chỉ một chút.

Chẳng lẽ lại muốn một con báo như anh đi?

Trẫm sợ tối.

Không chỉ sợ tối, ngay cả khi nhìn bản thân mình cũng thấy sợ luôn.

Trẫm không đi.

Dư Gia Đường tức khắc lại bò nằm xuống, làm bộ như chẳng hề nghe được cái gì cả.

Vì thế một người một báo, một người nằm trên nệm cỏ cos tượng phật bằng đá không thể động, một con “sợ tối” giả điếc.

Tần suất gõ cửa càng ngày càng dồn dập, Dư Gia Đường thậm chí còn có thể tưởng tượng được tâm tình sắp nổ mạnh ngay tại chỗ của đối phương. Nhưng mà cũng chẳng hữu dụng gì, hai tên trong miếu đều không muốn nhúc nhích.

Thật lâu sau, Đoạn Cảnh Huyền mới mở mắt ra nói: “Liên Hoa, ngươi đi xem thử đang gõ cửa bên ngoài là ai.”

Dư Gia Đường quỳ rạp trên mặt đất, cái đuôi dài như gậy tròn “quất đánh” ở trên người Đoạn Cảnh Huyền. Mỗi một lần cái đuôi kia đều giơ lên cao cao, hùng hổ quất xuống, mà trong nháy mắt rơi đến trên người tăng nhân thì lại trở nên mười phần mềm nhẹ. Như là đang khoe khoang cái đuôi anh thiệt linh hoạt, lại như là đang cố ý hù dọa người ta vậy.

“Không đi. Bên ngoài tối như vậy, tôi vẫn còn là một con báo con thôi, loại chuyện này không phải hẳn nên do người lớn như anh đi làm hay sao?”

Lời hắc báo nói nghe ra có đạo lý cực kỳ, Đoạn Cảnh Huyền không có cách nào phản bác, vì vậy đành phải tự mình đứng dậy đi mở cửa.

Dư Gia Đường nhìn y cách cánh cửa càng ngày càng gần, khi bàn tay của đại hòa thượng vươn về phía cánh cửa, trong đầu anh không khống chế được mà toát ra tới các loại điện ảnh kinh dị đã từng xem qua. Tức khắc đứng dậy trên nệm cỏ, vọt tới bên cạnh đại hòa thượng, tràn ngập đề phòng mà nhìn chằm chằm cánh cửa kia.

Đoạn Cảnh Huyền sờ sờ trán hắc báo, trước đó hắc báo vẫn luôn nói mình sợ tối, y còn không tin. Hiện tại xem như đã tin rồi, chỉ là đi mở cửa mà thôi, vậy mà đã khẩn trương đến dựng lông hết cả lên.

“Liên Hoa, khách nhân ngoài cửa không có ác ý.” Đoạn Cảnh Huyền nhìn hắc báo bám lấy cà sa của mình không buông, cũng không cho y mở cửa, có chút bất đắc dĩ mở miệng.

Dư Gia Đường tâm nói, đó là anh chưa từng xem qua phim kinh dị đó thôi.

Nếu xem rồi thì sẽ không bình tĩnh như vậy nữa.

Dư Gia Đường đã não bổ ra vô số loại cảnh tượng đáng sợ sẽ xuất hiện sau khi mở cửa, bao gồm kẻ gõ cửa thuộc về phi nhân loại.

Hơn nữa anh nghĩ, đối mặt nguy hiểm thì phải làm như thế nào mới có thể trông có vẻ báo khí một chút, để một giây liền có thể viết nên một câu chuyện xưa bản thần thoại “Soái báo cứu hòa thượng” cho đám thư sinh kia.

... Sự thật rằng có nghĩ nhiều mấy cũng chỉ dùng để ngậm.

“Vị thí chủ này, có việc gì gấp?” Đoạn Cảnh Huyền cúi đầu nhìn người gõ cửa phía trước.

Hắc báo nhìn thì biểu tình chuyên chú, kỳ thật trong lòng đã sớm phát ngốc rồi.

“Dát ⸺” Ngỗng trắng nửa đêm gõ cửa vỗ vỗ cánh.

Hắc báo tỏ vẻ nghe không hiểu.

Ngỗng trắng đánh giá trên dưới hắc gia hỏa trước mặt một phen, lại nhìn bộ lông ngỗng trắng tinh xinh đẹp của mình, ánh mắt mang theo chút đồng tình.

“Dát ⸺” thật đáng thương, đen thành như vậy, lớn lên kiểu gì thế.

Hắc báo vẫn như cũ chả hiểu ra sao, còn chưa biết mình vừa bị một con ngỗng đồng tình.

Đoạn Cảnh Huyền lại nghe hiểu tiếng kêu của ngỗng bự, niệm một câu phật hiệu, trả lời: “Bần tăng cảm tạ ý tốt của quý chủ nhân, chỉ là hiện giờ quá muộn, Liên Hoa thích ngủ, cần phải nghỉ ngơi, thực sự không tiện đến trong phủ bái phỏng.”

Ngỗng trắng lại kêu một tiếng, giống như là thở dài, lại lần nữa vẫy vẫy cánh với bọn họ, vung cánh lớn bay phất đi.

Dư Gia Đường nhìn bóng dáng nó, tâm tình phức tạp, khó có thể miêu tả được.

Anh biết quan hốt phân là vip kim cương trong hòa thượng, trâu đến ngất trời, nhưng lại không nghĩ rằng ngay cả tiếng ngỗng nói mà cũng có thể nghe hiểu!

Phải biết rằng cùng là động vật, Dư Gia Đường ngoại trừ hiểu một ít báo ngữ ra, thì đến nay vẫn không nắm giữ được mấy môn ngoại ngữ. Trên Linh Phật Sơn trừ phi là có thể trực tiếp miệng phun tiếng người giống như Bạch Tùng, bằng không anh vẫn nghe không hiểu. Chẳng qua có thể miệng phun tiếng người, nếu không phải đặc thù của chủng tộc, thì cũng chính là đại yêu tu luyện nhiều năm.

“Đại hòa thượng, con ngỗng ngốc kia... không phải vị thí chủ kia, chủ nhân của nó là ai vậy? Sao hơn phân nửa đêm rồi lại mời chúng ta qua đó?” Sau khi Dư Gia Đường nằm sấp xuống, liền lăn qua lộn lại không ngủ được.

Đoạn Cảnh Huyền vớ lấy hắc báo vào trong ngực mình, trong cặp mắt luôn một mực như giếng cổ không gợn sóng cũng nhiễm vào vài phần ý cười: “Ngươi xác định ngươi thật muốn biết?”

Dư Gia Đường cảm thấy ngữ khí này của đại hòa thượng không tốt lắm, nhưng lại không thể chịu thua như vậy, xoay người lại, móng vuốt hơi cuộn, ép lên lồng ngực rắn chắc của hòa thượng một cái: “Nói nhanh lên, muốn gấp chết báo sao?”

“Lúc chúng ta tới trong miếu này không phải có đi ngang qua phủ đệ của một hộ nhà giàu họ Lý hay sao? Con ngỗng trắng kia chính là do chủ nhân Lý gia kia nuôi dưỡng. Hôm nay là ngày giỗ bốn trăm năm của chủ nhân Lý gia kia, nói là mời chúng ta qua phủ dự tiệc...”

Không chờ y nói xong, Dư Gia Đường đã lên tiếng tạm dừng: “Từ từ, từ từ, con ngỗng trắng kia đã thành tinh thì tôi hiểu, kiểu như nó tôi đã thấy nhiều ở Linh Phật Sơn rồi. Chủ nhân nó không phải người bình thường, sống đến bốn trăm tuổi tôi cũng có thể tưởng tượng được, nhưng ‘ngày giỗ’ kia là như thế nào vậy, là tôi nghe lầm à?” Ngày giỗ? Cái quỷ gì thế?

Đoạn Cảnh Huyền đối diện với ánh mắt cự tuyệt tiếp thu của hắc báo, lộ ra nụ cười thánh khiết phong cách Phật tổ: “Đúng vậy, chính là như ngươi nghĩ đó, chủ nhân Lý gia không phải sống bốn trăm năm, mà là đã chết bốn trăm năm, hôm nay là ngày giỗ của y.”

Dư Gia Đường: “...”

“Đừng lo lắng, ban ngày lúc chúng ta đi qua Lý trạch, quỷ khí bên trong tuy nồng hậu, nhưng không có oán khí gì. Y phái con ngỗng kia tới, kỳ thật chẳng qua cũng chỉ là thử thái độ của ta thôi.”

Nghe y giải thích như vậy, toàn bộ báo Dư Gia Đường đều tỉnh táo lại liền, giống như... cũng không phải đáng sợ cho lắm, thiên địch của quỷ còn không phải là hòa thượng và đạo sĩ hay sao. Cái tên “Linh Phật” của quan hốt phân nhà anh cũng không phải là tự mình thổi mà ra, ở Linh Phật Sơn, mặc kệ đại yêu tu luyện hơn một ngàn năm nào có lại tà mị cuồng quyến đến mấy, cũng không dám cuồng đến trên đầu đại hòa thượng.

“Lý bốn trăm kia là sợ anh thu phục y à?” Dư Gia Đường cảm thấy trực tiếp gọi đối phương là “quỷ” thì rất không lễ phép, nhưng là anh không biết tên họ đối phương, bản thân lại là một tên đặt tên phế. Vì thế trực tiếp kêu vị chủ nhân Lý gia bốn trăm tuổi âm kia là “Lý bốn trăm”.

“Không sai biệt lắm. Không cần để ý, chỉ cần y không làm việc ác, cho dù là quỷ, cũng không có đạo lý lại để y “chết” thêm một lần nữa.”

Dư Gia Đường hơi mang vẻ vui sướng xem y, một phen lời nói thông tình đạt lý này, làm anh cảm thấy nhiệm vụ của mình ở thế giới này phi thường có hy vọng.

Lúc trước Đoạn Cảnh Huyền ở trong mắt anh, ngoại trừ yêu cầu nhất định phải ăn cơm cùng đi ngủ ra, thì những việc khác sớm đã siêu thoát khỏi phàm nhân, trong lòng trong mắt đều chỉ có Phật Tổ, cả người đều phát ra “Phật quang”.

Chịu một ít ảnh hưởng từ phim truyền hình cùng điện ảnh, Dư Gia Đường luôn cho rằng đám hòa thượng và đạo sĩ tu vi cao thâm nào đó, đối với yêu quái và quỷ mị đều chán ghét đến mức tựa như mắc bệnh xà tinh. Sau khi nhìn thấy thì tiêu diệt hết thảy bất kể trắng đen, còn đánh danh nghĩa thay trời hành đạo.

Thời điểm Dư Gia Đường được đại hòa thượng cho phép ăn thịt, đã có một loại cảm giác, anh khả năng gặp phải một chủ nhân hòa thượng có phong cách quái lạ.

Sự thật chứng minh, quan hốt phân của anh quả nhiên thanh thuần không làm ra vẻ.

Dư Gia Đường bị chuyện ngỗng trắng ban đêm tới chơi làm cho không còn buồn ngủ nữa, anh ngủ không được, liền không cho hòa thượng ngủ, ở bên cạnh y vẫn luôn lải nhải hỏi y chuyện của Lý bốn trăm kia.

“Y không có oán khí, hàng năm còn tự làm giỗ cho mình, là sống thọ và chết tại nhà sao? Lúc còn tồn tại là người tốt?”

“Anh nói nếu ngày mai chúng ta thật sự đi bái phỏng Lý gia, có thể nào sẽ dọa cho Lý bốn trăm khóc luôn không?”

“Tôi đã có nhiều yêu quái làm bạn bè như vậy rồi, vẫn còn thiếu một con quỷ. Nếu không ngày mai chúng ta đi qua làm quen với y một chút đi?”

Đoạn Cảnh Huyền bị anh hỏi chuyện liên tục không ngừng, hỏi đến bất đắc dĩ, đành phải nói cho anh sự thật: “Loại cô hồn dã quỷ không có cách nào vào địa phủ luân hồi như bọn họ, sợ hòa thượng đạo sĩ, nhưng lại càng sợ mèo đen hơn.”

“Nghe nói dưới tòa Diêm Quân địa phủ có một con mèo đen có thể cắn nuốt vạn quỷ. Mèo đen dương gian cũng là khắc tinh của cô hồn dã quỷ, cho dù là lệ quỷ thì cũng sẽ không dễ dàng tới gần mèo đen, ngươi còn không phải là mèo đen bình thường, là hắc báo. Một lão quỷ như chủ nhân Lý gia, chỉ cần chưa từng làm ác, gặp phải hòa thượng đạo sĩ, còn có thể cầu tình đường sống, nhưng gặp phải mèo đen thông linh chân chính thì lại chưa chắc.”

“Chúng nó là thiên địch.” Quan hệ giữa ăn và bị ăn.

“Cho nên so với ta, nói không chừng y càng sợ ngươi hơn. Y tới thử thái độ của ta, kỳ thật cũng là một hòn đá ném hai con chim, dù sao ta cũng là chủ nhân của ngươi.”

Dư Gia Đường nghe mà sửng sốt, đại hòa thượng vừa giải thích như vậy, anh liền đột nhiên cảm thấy bản thân trở nên cao sang hơn nhiều. Còn nhấc lên quan hệ với Diêm Quân địa phủ nữa cơ, đó chính là Tử Thần – thật đó.

“Sau đó thì sao? Tiếp tục đi.” Dư Gia Đường thấy y nửa ngày không nói lời nào, lại đẩy đẩy y.

Đoạn Cảnh Huyền thấy đêm nay anh không ngừng nghe kể chuyện quỷ, là không có khả năng ngủ được rồi, đành phải tiếp tục nói: “Ta chưa từng gặp qua chủ nhân Lý gia hiện thân, chẳng qua từng nhìn thấy chuyện xưa về y trong một quyển sách cổ ở Tàng Kinh Các cổ tháp.”

“Năm hai mươi ba Vân triều Thuấn thiên, Nhứ Châu Lý thị có một con trai, tên một chữ Cẩn. Từ nhỏ đã thông minh, tư dung cực đẹp, sau lại kết giao với Thường Sinh, hai người cùng một trường, rất có tình nghĩa. Thường Sinh thiện về đan thanh, thường vẽ tranh cho...”

Đoạn Cảnh Huyền mới vừa mở miệng nói một đoạn, đã thấy hắc báo trước người có điểm muốn ngủ.

Liền dần dần hạ thấp giọng âm, đợi sau khi hắc báo bắt đầu khò khò rồi, mới dừng lại, nhìn nó một hồi, cũng theo đó mà đi vào giấc ngủ.

Hôm sau, Đoạn Cảnh Huyền bị lưỡi báo ướt nóng mang theo gai liếm tỉnh.

Y nhìn ra ngoài chùa một cái, quả nhiên trời còn chưa sáng hẳn, ngày thường lúc này hắc báo khẳng định vẫn còn đang ngủ.

“Hôm nay sao tỉnh sớm như vậy?”

Dư Gia Đường không muốn nói là mình ngủ mơ thấy mấy bộ phim ảnh mãnh quỷ trước kia đã từng xem qua, sau đó bị dọa tỉnh. Anh bịa cái lý do nói: “Đây không phải là muốn dậy sớm niệm kinh xong sớm, sau đó đi theo anh hóa duyên hay sao.”

Loại lời này, Đoạn Cảnh Huyền cũng chỉ nghe vào một chút.

Ở bên ngoài rửa mặt không quá thuận tiện, nhưng bọn họ cũng không để ý mấy, đến nhà dân gần đó mượn chút nước rửa ráy đơn giản, Đoạn Cảnh Huyền mang theo hắc báo đi ra ngoài mua bữa sáng.

Đoạn Cảnh Huyền đến tửu lầu gọi một phần thức ăn chay, lại gọi cho hắc báo một bàn đồ ăn thịt, một người một báo ăn cơm ở nhã tọa trên lầu.

Dư Gia Đường vừa ăn vừa hỏi y: “Đại hòa thượng, tối hôm qua không phải anh có kể cho tôi chuyện của Lý bốn trăm lúc sinh thời à? Sao tôi lại không nhớ rõ kết cục như thế nào? Anh nói xong chưa?”

Đoạn Cảnh Huyền vừa muốn trả lời, bỗng thấy một lão nhân gia dáng vẻ phú quý ở bên cạnh đang nổi lên tranh chấp với điếm tiểu nhị đi tính tiền trước mắt.

“Vị khách quan này, chỗ chúng ta không cho ghi nợ, ngài nói ngài có vận đen, mất tiền tài. Nhưng ngài gọi một bàn đồ ăn lớn như vậy, cũng không thể ăn không trả tiền chứ?”

“Tiểu huynh đệ, ta là nhị lão gia của Nhứ Châu Dương gia, ngươi đi hỏi thăm một chút liền biết ngay. Ta lập cái chứng từ cho ngươi, chỉ cần sau này bảo chưởng quầy của các ngươi phái người đến Dương gia lấy chỗ tiền cơm này là được rồi. Trước đó ta cũng từng dùng bữa ở chỗ các ngươi mà, đều là khách quen như vậy.”

Điếm tiểu nhị hẳn là người mới tới, chưa từng gặp Dương nhị lão gia này, thái độ tuy tốt, nhưng lại hiển nhiên là không tin lời Dương nhị lão gia này nói.

Dư Gia Đường và Đoạn Cảnh Huyền đều không phải người thích lo chuyện bao đồng. Dư Gia Đường chỉ liếc nhìn bên kia một cái rồi tiếp tục ăn, nhưng mới vừa ăn hai ngụm, đã cảm thấy không khí chung quanh hình như có chút không đúng.

Vừa nhấc đầu, quả nhiên đã thấy tên Dương nhị lão gia kia đang cười tủm tỉm đi tới, Dư Gia Đường hỏa nhãn kim tinh, vừa nhìn liền biết ngay đây là muốn làm gì, lập tức nhảy xuống bàn, che ở trước mặt hòa thượng, hét lớn một tiếng.

“Muốn mượn tiền? Không có.” Đại hòa thượng nuôi anh đã rất phí tiền rồi có được không?

Dương nhị lão gia chần chừ dừng bước chân lại ở cách đó không xa: “Vị đại sư này, Dương mỗ cũng không có ác ý, nó đây là...”

Đoạn Cảnh Huyền niệm câu phật hiệu: “Thí chủ, con hắc báo mà bần tăng nuôi này trời sinh tính tình không tốt, ngươi chớ nên so đo nó, chỉ là lúc nó ăn cơm không thích người ngoài tới gần...”

Đoạn Cảnh Huyền đè nặng hai chữ “bần tăng”.

Dư Gia Đường nghĩ thầm, đều đã nói “bần tăng” rồi, người này thoạt nhìn cũng không phải là không thức thời, hẳn là sẽ không...

“Thì ra là như vậy.” Dương nhị lão gia liên tục tạ lỗi, sau khi lại tự giới thiệu một phen, mói nói: “Không biết đại sư có thể cho Dương mỗ mượn một ít tiền bạc hay không? Nếu như không tin được Dương mỗ, đến lúc đó ngài hãy theo ta cùng trở về...”

Dư Gia Đường khiếp sợ với da mặt của đối phương, lập tức quát: “Không cho mượn không cho mượn.” Nhưng mà đối phương không thể nghe hiểu được.

Đoạn Cảnh Huyền nhạt giọng mở miệng: “Dương thí chủ, tiền này của ngươi, ai cũng không cho mượn được. Vẫn nên nhanh chóng trả ‘nợ’ mà ngươi thiếu thì mới là chính đạo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play