WTF?

Dư Gia Đường khó có thể tin nổi mà nhìn vị Ngụy Nhị Lang kia, anh nghĩ mãi vẫn không rõ nổi vì cái gì mà một thiếu gia quan gia như Ngụy Nhị Lang, lại sẽ là một tăng nhân đầu trọc mặc thân cà sa đen?

Yến triều cũng có không ít người tin phật, rất nhiều tôn thất huân quý đều tin phật, nhưng Đạo giáo mới là quốc giáo, là đạo chính của Yến triều.

Nhưng bộ cà sa đen này... Nếu không phải vẻ mặt của Ngụy Nhị Lang này rất nghiêm trang cấm dục, anh suýt đã cho rằng người này là một tên tà tăng.

Dư Gia Đường quay đầu lại nhìn xem Mạnh tam gia tiên phong đạo cốt, cuối cùng...

Anh dừng tầm mắt lại trên người Mạnh Minh An.

Ba người bọn họ cũng chú ý tới con hắc báo này, hòa thượng và đạo sĩ đều rất bình tĩnh, bất luận là biểu tình hay là ánh mắt, đều không nhìn ra vấn đề gì. Duy chỉ có Mạnh Minh An là mỉm cười với Dư Gia Đường một chút.

“Đại Vương Đại Vương, anh cảm thấy vị Mạnh thiếu gia này rất có thể chính là quan hốt phân của anh!”

Đại Vương nói: “Ngư Đường anh bình tĩnh một chút, đừng có bị soái ca điện một cái liền cảm thấy đối phương là quan hốt phân. Hiện tại người được đề cử không chỉ có một mình y đâu.”

Dư Gia Đường: “...” Ha hả, tên ngốc nghếch Đại Vương này, tưởng trẫm chưa từng thấy qua soái ca sao. Thế giới trước bộ dạng Bạch tổng còn tuấn tú hơn Mạnh Minh An nhiều lắm nhé, cũng chỉ do hiện tại Mạnh Minh An đang ăn mặc cổ trang, mới thoạt nhìn tương đối có hương vị thôi. Sao anh có thể bị loại trình độ này điện đến được?

Mạnh Minh An không hổ là người sắp hỗn đến trước mặt hoàng đế, sức chiến đấy không hề tầm thường. Nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu liền giải quyết xong vấn đề mà Phương Tản cứ mãi lẩm bẩm tới lẩm bẩm đi mà vẫn không thể giải quyết được.

Sau đó đi tìm Mạnh Ngũ Lang, đợi đối phương tự mình gật đầu đồng ý hòa li xong, việc hôn nhân này của Mạnh gia và Phương gia mới xem như kết thúc. Dư lại chỉ là muốn công bố chuyện hòa ly là có thể chính thức kết thúc quan hệ phu thê của hai người.

Diêu Thị và Nguyên nương tạm thời được đưa về Phương gia, về phần Phương Tản... cùng Dư Gia Đường lại được giữ lại làm khách.

Lúc này Dư Gia Đường đang nằm trên một cái đệm tròn, bên trong cũng không biết đã bỏ thêm thứ gì, so với mấy cái sô pha ở thế giới hiện đại thì còn mềm mại hơn.

Trước mặt anh đặt một cái bàn lùn vừa đủ cho anh với tới, bên trên bày đầy các loại thịt, còn là thịt chín! Sắc hương vị đều đầy đủ!

Dư Gia Đường không nhớ rõ bản thân đã bao lâu chưa được hảo hảo ăn thịt rồi, cho nên ba người bên cạnh kia, vẫn mãi đang thảo luận với Phương Tản về quyền sở hữu của con báo này, mà chính anh ở bên này lại đang ăn đến vui vẻ.

Chờ đến khi anh làm xong hai cái bàn thịt kia, bên kia hình như cũng đã thương lượng ra kết quả.

Dư Gia Đường dùng móng vuốt quẹt quẹt miệng, sau đó nhìn lại về hướng Mạnh Minh An, vừa thấy biểu tình hơi mang tiếc nuối mà nhìn qua phía anh của đối phương, trong lòng tức khắc lộp bộp nhảy dựng.

Không phải đâu, người anh em này sẽ không phải là tranh đoạt quyền sở hữu bị thua đấy chứ?

Vậy chẳng phải có nghĩa là...

Tầm mắt anh xoay qua xoay lại hai lượt trên người hòa thượng một bộ cao lãnh chi hoa, vẻ mặt cấm dục. Còn có tên đạo sĩ siêu phàm thoát tục quả thực ngay sau đó liền sẽ ngự gió mà đi kia.

Nhịn không được lui về phía sau hai bước, không không không, anh không muốn tiếp nhận cái sự thật tàn nhẫn này.

Mạnh tam gia nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt con báo có điểm dữ tợn cổ quái kia một hồi lâu, thở dài, nói với hòa thượng bên cạnh: “Nếu Ngụy lang quân đã muốn con hắc báo này như vậy, vậy bần đạo cũng không đoạt thứ yêu thích của người nữa.” Dứt lời, hắn liền duỗi tay quăng phất trần ra, niệm một câu đạo hào, rồi nhanh nhẹn mà đi.

Dư Gia Đường rất là chịu đả kích mà ngồi xổm trên mặt đất.

Ngụy Nhị Lang nhìn thấy bộ dạng của hắc báo, trong hai mắt như nước lặng vực sâu không chút gợn sóng, lại mang theo mấy điểm ý cười không thể thấy được.

“Lại đây. Ta biết ngươi nghe hiểu được.” Ngụy Nhị Lang duỗi tay với hắc báo.

Dư Gia Đường nhìn chằm chằm cái bàn tay quấn lấy Phật liên kia, cuối cùng vẫn phải nhận mệnh chậm rãi bước qua.

Phương Tản thấy hắc báo ngoan ngoãn đi qua, lại nghĩ đến con hắc báo vẫn luôn trung thành và tận tâm với chủ cũ trong chuyện xưa kia, không khỏi nghĩ, xem ra cũng không phải là tất cả linh vật đều trung tâm giống như hắc báo.

Chẳng qua có thể nhận được một câu này của Ngụy Nhị Lang, công danh cử nhân của mình xem như là ván đã đóng thuyền. Ngày sau cho dù không thể trúng được tiến sĩ, cũng có thể mưu được một chức vị cao. Chỉ cần có một bước khởi đầu này, hắn không cho rằng mình sẽ bại bởi những con em quý tộc thế gia được đầu thai tốt kia.

Trước khi đi Phương Tản muốn tiến lên sờ sờ lỗ tai hắc báo, mà hắc báo lúc trước vẫn luôn không hề cự tuyệt hắn kia, lại đột nhiên cực có tính công kích mà nhe răng, trong cổ họng phát ra tiếng uy hiếp gầm nhẹ khi gặp địch của loài thú.

Phương Tản vội vàng thu lại cánh tay đang muốn vươn đi, con báo này đã mọc răng rồi, nếu như bị cắn trúng một cái cũng không phải là chuyện đùa đâu.

Trên mặt hắn có chút xấu hổ: “Rốt cuộc vẫn là dã báo trên núi, dù có linh tính đi nữa thì cũng là mãnh thú, nuôi không thân được.”

Mạnh Minh An nghe vậy cười nói: “Lời này của Vân Tán sai rồi, có lẽ là tiểu gia hỏa này biết ngươi bán nó, cho nên mới ghi hận ngươi thì sao?”

Phương Tản nghe vậy liền sửng sốt, chẳng lẽ thật sự là nguyên nhân này? Nhưng tốt xấu gì hắn cũng từng là chủ nhân của nó mà.

Lúc hắn lại lần nữa nhìn báo nhỏ, báo nhỏ vừa rồi còn biểu lộ ra địch ý đối với hắn, lúc này lại đang nằm bên chân Ngụy Nhị Lang. Cái đầu tròn tròn đặt ở trên lưng hai cái chi trước đang giao nhau, đuôi dài ở phía sau không ngừng vung tới vung đi, như là đang phủi lãnh địa. Bất cứ một ai dám tự tiện mạo phạm vào lãnh địa, đều sẽ bị nó công kích không chút do dự.

Tuy rằng một đôi thú đồng màu vàng kim của báo nhỏ đang nửa híp, trong cổ họng vẫn luôn kêu ô ô, thoạt nhìn có vẻ rất không cao hứng. Nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, con hắc báo thông linh này, xem như đã tiếp thu người chủ nhân Ngụy Nhị Lang này.

Đối với một con ấu báo mà nói, không biểu lộ địch ý, cũng đã là tiếp nhận trên một trình độ nào đó rồi.

Phương Tản ra đến trước cửa còn nhìn thoáng qua con hắc báo kia, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy từ trong cặp mắt vàng kia thấy được... vẻ trào phúng?

Mạnh Minh An liếc mắt ngắm đống xương cốt đầy đất bị báo nhỏ ăn dư lại trên mặt đất, bảo nha hoàn đi dọn dẹp, tiếp theo lại nói với Ngụy Nhị Lang: “Huynh vẫn luôn muốn nuôi một con mèo đen thuận mắt, lần này xem ra huynh đã toại nguyện rồi. Hắc báo còn trung tâm hộ chủ hơn mèo đen nhiều lắm.” Chuyện xưa của hắc báo và thư sinh thời Tiên Đế lưu truyền rộng rãi, cơ hồ không có ai là không biết.

Từ ngày đầu tiên lui tới với Phương Tản y liền biết ngay hắn là dạng người gì, sẽ làm ra loại hành động này cũng không ngoài ý muốn.

Nhưng thật hiếm thấy chính là, Phương Tản có thể từ một ít đầu mối rất nhỏ mà nhìn ra được Ngụy nhị thân phận bất phàm. Tuy rằng Ngụy nhị người này không dễ tiếp xúc, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là đã để Phương Tản đáp lên rồi.

Ngụy Nhị Lang không trả lời y, ngược lại chậm rãi cúi người, thử thăm dò sờ soạng lỗ tai của báo nhỏ.

Hình dạng lỗ tai loài báo tương đối đặc biệt, tựa như là một cái chén nghiêng, hình nửa vòng tròn, nhìn đặc biệt thu hút. Đặc biệt khi nó nằm ngoan ngoãn, là lúc chọc người ngứa ngáy muốn đi xoa lỗ tai nó một phen nhất.

Mạnh Minh An và Ngụy nhị quen biết nhau không phải một ngày hai ngày, đã sớm quen với tính nết của y rồi, cũng không thèm để ý, lại cười hỏi: “Huynh thật sự không định trở về kinh sao? Cũng không thể cứ mãi ở lại chỗ này được, lấy thân phận của huynh, nơi này quá ủy khuất cho huynh rồi.”

Lúc này đây Ngụy nhị mới có lời đáp lại: “Ta tu hành ở cổ tháp nhiều năm, nhiều ngày như vậy cũng vượt qua được, ở Mạnh gia có thể che mưa chắn gió, cũng không thiếu y thiếu thực, có cái gì mà ủy khuất chứ?”

Mạnh Minh An còn muốn nói gì nữa, liền nghe Ngụy nhị nói: “Ngày mai ta sẽ rời đi.”

“Cái gì?” Mạnh Minh An cảm thấy việc này có chút đột ngột: “Cảnh Huyền, huynh...” Y không trở về kinh, lại định rời khỏi Mạnh gia, vậy là muốn đi đâu?

Thân thể Đoạn Cảnh Huyền khẽ nhúc nhích, cuốn hắc báo trên mặt đất vào trong cổ tay áo to rộng, sau đó hướng về phía Mạnh Minh An niệm câu “A di đà phật”, nói: “Ta đi ra khỏi cổ tháp đã quá lâu rồi, cần phải trở về.”

Mạnh Minh An: “...”

“Huynh ở cổ tháp tận mười ba năm, đi ra còn chưa quá ba tháng, huynh lại nói với ta là cần phải trở về?”

Nói đến thời điểm Mạnh Minh An và Đoạn Cảnh Huyền quen biết nhau, đối phương vẫn chỉ là một cục bột trắng manh lộc cộc. Mỗi ngày đều mang một gương mặt đáng yêu vô cùng nỗ lực làm ra tư thái trang nghiêm túc mục. Lúc ấy Mạnh Minh An theo phụ thân đi cổ tháp tìm sư phó của Đoạn Cảnh Huyền xin trị bệnh, đã ở lại chỗ kia chừng hơn nửa năm.

Cũng trêu đùa tiểu hòa thượng hơn nửa năm.

Ai ngờ tiểu hòa thượng hồi trước dù bị y chọc tức điên cũng không thèm cãi nhau càng lớn lên thì càng hắc hóa, cuối cùng vậy mà lại...

Sắc mặt Đoạn Cảnh Huyền như cũ không chút gợn sóng, nhìn cũng không liếc mắt nhìn Mạnh Minh An lấy một cái, mang theo báo nhỏ bị bỏ vào trong tay áo to rộng, nhanh chóng rời đi.

Thời điểm Đoạn Cảnh Huyền rời đi, chẳng thông báo cho ai cả, những tùy tùng đi theo y cứ như là biến mất trong hư không vậy.

Nhóm tiểu lang quân Mạnh gia còn cứ lôi kéo Mạnh Minh An hỏi: “Phu tử trọc đầu kia còn sẽ trở về nữa không ạ?” Mạnh gia đặc biệt để bụng đến chuyện dạy dỗ con nối dõi đi đọc sách. Nếu tiên sinh được mời đến, thành tích giảng bài không tốt, nhóm tiểu lang quân tiến bộ chậm, liền sẽ bị đuổi đi.

“Chắc có...” Mạnh Minh An không quá xác định nói.

Đoạn là họ của hoàng tộc Yến triều, Đoạn Cảnh Huyền còn không phải là hậu duệ tôn thất bình thường. Chỉ là từ nhỏ y đã được đưa vào trong cổ tháp tu hành, không tham dự vào những tranh đấu gay gắt bên trong kinh thành, chẳng có bao nhiêu người sẽ đi làm khó dễ một vị huynh đệ đã xuất gia làm hòa thượng cả.

Hoàng đế Yến triều có thể tin Đạo giáo, nhưng lại không thể tin Phật giáo, hoàng tử tin phật, sẽ trực tiếp bị xóa bỏ quyền lợi được kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Cổ tháp Linh Phật Sơn.

Dư Gia Đường bò nằm trên đệm hương bồ, nghe hòa thượng bên cạnh niệm kinh. Y niệm xong một câu, liền phải tạm dừng lại một chút, sau đó kiểu gì cũng phải chờ anh rống theo một câu, hòa thượng kia mới chịu tiếp tục.

Cuộc sống này thật là không có cách nào qua nổi.

Đoạn Cảnh Huyền là tăng nhân, không ăn thịt, Dư Gia Đường lên núi bắt con mồi trở về, đặt tới trước mặt Đoạn Cảnh Huyền, đối phương trực tiếp cho một câu: “Ngươi là hắc báo, ăn thịt là việc không thể tránh được. Chẳng qua cũng không cần chăm sóc ta như vậy, chỗ này tự ngươi ăn hết đi.”

Lúc ấy Dư Gia Đường ngu người luôn, đậu mòe ai bảo anh ăn, trẫm đang bảo anh đưa chỗ thịt này đi nấu chín nhá!

Nhưng mà Dư Gia Đường mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, cuối cùng vẫn phải kéo con mồi, đưa đến phòng bếp, nhảy nhót lung tung chỉ thị cho đầu bếp thật lâu, mới làm cho ông hiểu được.

Đầu bếp này xem như là người duy nhất không phải là hòa thượng trong cổ tháp, cũng không có nhiều kiêng kị như vậy. Chỉ là ở chỗ Phật môn thanh tịnh này mà nhiễm huyết ô như thế chung quy vẫn không tốt lắm.

Ông đi xin chỉ thị của Đoạn Cảnh Huyền.

“Báo ăn thịt là thiên tính, không cần câu thúc nó, ông cứ làm cho nó đi.”

Đầu bếp này là lão ngự trù trong cung đi ra, dù sao có Đoạn Cảnh Huyền ở đây, cái vị ở trong cung cũng không thể thật sự mặc kệ y không hỏi han tới được.

Tay nghề của lão ngự trù tất nhiên là không thể chê vào đâu được, từ sau khi đến Mạnh gia Dư Gia Đường vẫn luôn không được hảo hảo ăn một bữa thịt thoải mái, lúc này suýt chút nữa thì nuốt luôn đầu lưỡi của mình, ngay cả canh thịt bằm cũng ăn hết sạch sẽ.

“Tiểu gia hỏa này, lượng cơm ăn cũng thật không nhỏ, tiếp tục như vậy nữa, ta sợ là phải xin Tuệ Năng sư phụ thêm một ít củi gạo nữa thôi.”

Sự thật chứng minh, lão ngự trù vẫn còn xem nhẹ lượng cơm ăn của báo nhỏ.

Thời điểm Đoạn Cảnh Huyền bị Tuệ Năng tìm đến, hắc báo đang nằm trên đệm hương bồ ở bên cạnh tăng nhân.

Cũng không biết có phải bởi vì cảnh vật chung quanh phụ trợ hay không, tư thái hắc báo ngồi xổm thoạt nhìn vậy mà cũng có một chút bộ dạng trang nghiêm.

“Huyền An sư thúc, đây là chi tiêu tháng này của phòng bếp, đợt này hắc báo đã dùng hết non nửa củi gạo...” Còn tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ là bọn họ lại phải xuống núi hóa duyên mất thôi.

Đoạn Cảnh Huyền chưa nói cái gì, bảo Tuệ Năng theo y đi thiện phòng cầm ngân phiếu: “Về sau phí ăn dùng chi tiêu của Liên Hoa, không cần động vào của công nữa, không đủ thì cứ tới chỗ ta lấy là được.”

Tuệ Năng nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đợi Tuệ Năng đi xong, cửa vừa đóng lại, hắc y tăng nhân đã liền vẫy tay với báo nhỏ cách đó không xa: “Liên Hoa, lại đây.”

“Ta nghĩ, chúng ta cần hảo hảo nói chuyện một chút.”

Hắc báo không động đậy, ánh mắt cự tuyệt nhìn y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play