“Đại Vương, anh cảm thấy tình thế này cực kỳ không đúng!” Dư Gia Đường bị Phương Tản ôm vào trong ngực, tính cả Diêu Thị cùng với nha hoàn Cẩm Miên trở về Phương gia báo tin, cùng nhau được gã sai vặt Mạnh gia dẫn vào cửa thùy hoa.
Phương gia và Mạnh gia là quan hệ thông gia, nói như thế nào thì cũng không nên tùy tiện phái một gã sai vặt dẫn người vào mới đúng. Cộng thêm những lời lúc trước Cẩm Miên đã nói, làm trong lòng Dư Gia Đường sinh ra một loại dự cảm rất không tốt.
Nói thật, anh chỉ muốn nhanh chóng xác nhận ai mới là quan hốt phân của anh, sau đó trải qua những tháng ngày ăn ăn uống uống nuôi mỡ.
Nhưng tóm tắt nhiệm vụ chỉ có thể mỗi một câu gặp quỷ như vậy, tình hình cụ thể và tỉ mỉ của nhiệm vụ bị phong tỏa, anh căn bản không thể biết được ai mới là quan hốt phân của anh.
Trong mấy thế giới trước, trên bản đồ nhiệm vụ, thời điểm quan hốt phân xuất hiện sẽ có điểm tròn màu đỏ, sau đó lúc này tất cả nhắc nhở có quan hệ đến nhân vật đều sẽ bị ẩn giấu đi.
Mà lúc này trên bản đồ nhiệm vụ, ngoại trừ biểu hiện ra các địa danh kiến trúc đoạn đường đủ loại ra, các loại điểm tròn hoặc là những nhắc nhở đặc thù lúc trước, tất cả đều biến mất.
“Đừng sợ! Không phải còn có em sao! Không có việc gì!” Tuy rằng Đại Vương kiệt lực giữ vững bình tĩnh, nhưng Dư Gia Đường vẫn nghe ra được một ít kích động từ trong giọng nói của nó.
Dư Gia Đường càng thêm cảm thấy không ổn, vì thế nói: “Đại Vương, anh nhìn không tới mục tiêu nhiệm vụ, chỗ em chắc hẳn là có thể nhìn thấy chứ? Có thể lộ ra một chút được không? Cùng lắm thì trị số hoàn thành nhiệm vụ lần này, anh sẽ dùng một nửa để thăng cấp chính mình, dư lại một nửa cho em?”
Hệ thống hỗ trợ ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, sau đó sau khi ký chủ kết thúc nhiệm vụ sẽ dựa theo quy định mà chi trả cho hệ thống một trị số nhiệm vụ nhất định, sau khi hệ thống đạt được, có thể chuyển hóa trị số thành năng lượng để thăng cấp.
Có ký chủ hào phóng, sẽ chi trả nhiều hơn một ít, chỉ là bản thân ký chủ cũng phải thăng cấp, cho nên dưới tình hình chung đều dựa theo quy định bình thường mà chi trả là đủ rồi.
“Em rất muốn nói cho anh, nhưng mà trên thực tế, hiện tại đối với nhiệm vụ này em cũng hoàn toàn không biết gì cả.”
Dư Gia Đường phát điên, vì sao cái nhiệm vụ này lại hố cha như vậy chứ!
Ở thế giới nhiệm vụ trước, đối với quan hốt phân anh đều sẽ có một loại cảm ứng quen thuộc, mà ở thế giới này, thời điểm anh nhìn thấy Phương Tản, lại không hề có loại cảm ứng đó.
Nhưng anh cũng không dám chắc Phương Tản không phải là quan hốt phân cua ranh. Dù sao trong nhiệm vụ này, hết thảy đều bị che giấu, lỡ như loại cảm ứng này cũng bị che chắn thì sao đây?
Gã sai vặt dẫn đường có lẽ cảm thấy lấy thân phận của bọn họ thì không đủ tư cách để trực tiếp xuyên qua sân, nên dẫn bọn họ vòng quanh một loạt hành lang rẽ trái rẽ phải mới đến được nơi mục đích.
Đó là một chỗ thiên viện của Mạnh gia, ngày thường đều chỉ giam giữ những gã sai vặt, nha hoàn hoặc là thiếp thất phạm tội.
Mà hiện tại Nguyên nương lại bị nhốt ở nơi này.
Phương Nguyên hiển nhiên đã từng bị người dùng gia pháp qua, thoạt nhìn rất suy yếu, trên quần áo còn có chỗ thấm máu.
Mà ở trong thiên viện này không chỉ có mỗi một mình Mạnh Tứ phu nhân, còn có cả Mạnh Tứ Gia, cùng với vài vị trưởng bối khác trong Mạnh gia cũng tới.
Mạnh Tứ phu nhân nhìn thấy người nhà Phương gia tới đây, liền cười lạnh một tiếng: “Thì ra là tú tài tướng công tới.”
“Như thế nào, là tới chống lưng cho tiện phụ không giữ phụ đạo này sao? Mệt cho Phương gia các ngươi cũng là dòng dõi thư hương từng xuất ra cử nhân lão gia, vậy mà lại dạy ra nữ nhi đi câu dẫn nam nhân khác như vậy sao?”
Mạnh Tứ phu nhân vẻ mặt đầy phẫn nộ mà vung tay lên ném một chiếc khăn gấm xuống trước mặt người Phương gia. Trên khăn kia còn thêu một câu thơ văn, là lời tư mộ của nữ tử đối với tình lang, lại không dám nói ra.
Diêu Thị vừa thấy Nguyên nương liền nhào qua ôm lấy nữ nhi khóc kêu, mà biểu tình của Nguyên nương thì lại dại ra, cũng không biết có phải bởi vì đả kích quá lớn hay không.
Phương Tản đặt Dư Gia Đường xuống trên mặt đất, nhìn anh dẫm lên mặt đất xong liền bộ dạng mười phần đề phòng, duỗi tay sờ sờ lỗ tai hình nửa vòng tròn của báo nhỏ.
“Vân Tán, con này của ngươi là hắc báo à?” Mạnh Tứ Gia vào Nam ra Bắc kinh thương nhiều năm, kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái liền nhìn ra được đây không phải là mèo đen bình thường, mà là hắc báo.
Phương Tản tự là Vân Tán, ngoại trừ vài người bạn tốt cùng trường khá thân ra, có vài người lớn tuổi hơn cũng gọi hắn như vậy.
“Tứ gia nói không sai, đây đúng là một con hắc báo. Vãn bối may mắn nhặt được con hắc báo này ngay khi vẫn còn là một ấu báo, nhờ mẫu thân chăm sóc một đoạn thời gian. Hiện giờ tuy chưa mất hết dã tính, nhưng đã không còn hung ác như dã báo bình thường nữa.”
Mạnh Tứ Gia còn muốn nói cái gì đó, Phương Tản đã tiến lên một bước, hành lễ với Mạnh Tứ phu nhân.
“Tứ phu nhân, ta và mẫu thân không biết rõ rốt cuộc Nguyên nương đã làm chuyện gì, mà chọc đến các vị tức giận như vậy. Nhưng Mạnh gia đối đãi với một con dâu được cưới hỏi đàng hoàng, rước vào cửa như thế, không phải quá mức rồi sao?”
Mạnh Tứ phu nhân thanh âm lạnh băng: “Không cần nói bậy, ta đã bảo Ngũ Lang viết hưu thư rồi, Mạnh gia chúng ta không cần nổi con dâu bực này, Mạnh gia hổ thẹn!”
“Ngài luôn miệng nói, Nguyên nương là chuyện gièm pha...” Phương Tản đi qua nhặt chiếc khăn trên mặt đất lên, sau đó đọc từng câu từng chữ câu thơ được thêu thùa trên khăn ra, tiếp theo đột nhiên cười ra tiếng.
“Cho dù có là Đại Lý Tự định tội cho người ta, cũng phải có nhân chứng vật chứng chứng cứ rõ ràng. Tứ phu nhân đừng nói với ta, chiếc khăn này chính là chứng cứ các vị tìm tới đấy?”
“Như thế nào, khăn này còn chưa đủ sao?”
Nụ cười khách khí trên mặt Phương Tản dần dần phai nhạt xuống: “Tứ phu nhân có điều không biết, ta chưa quá ba tuổi, đã được gia phụ tự mình giảng bài vỡ lòng. Nhưng từ nhỏ đến lớn Nguyên nương lại chưa từng học qua chữ, nói gì đến làm thơ? Ngài không khỏi cũng quá xem trọng Nguyên nương nhà chúng ta rồi.”
Mạnh Tứ phu nhân nghe vậy liền ngẩn ra, hiển nhiên lấy hiểu biết cái có cái không của bà đối với con dâu, thật sự đúng là không biết chuyện nàng không biết chữ.
“Chẳng lẽ ngươi đang lừa ta à, phụ thân các ngươi chính là cử nhân lão gia, nữ nhi của cử nhân lại là một người không biết chữ?”
“Việc này Trần phu tử ở Phương gia thôn chúng ta cũng biết, lúc trước Trần phu tử thấy muội muội ta tuổi nhỏ lại thông tuệ, còn muốn thay phụ thân ta dạy nàng đọc sách biết chữ. Chỉ là phụ thân ta lấy điều ‘nữ tử không tài mới là đức’ mà cự tuyệt.”
Dân phong Yến triều so với Tiền triều, thì cởi mở hơn rất nhiều, cũng không hạn chế nữ tử đi học đọc sách, thậm chí còn chuyên môn thiết lập trường cho nữ tử.
Cho nên mọi người mới cảm thấy lấy thân phận của Phương phụ, lại không dạy dỗ nữ nhi đọc sách biết chữ, rất làm người ngoài ý muốn.
Trần phu tử tuy công danh không cao, nhưng lại cực có danh vọng ở Lệ Dương trấn, chỉ vì một tay chữ đẹp do ông viết. Lúc trước khi thi rớt, ngay cả thứ phụ đương triều cũng cảm thấy đáng tiếc, nét chữ kia của ông thực sự có khí khái, còn khen chữ ông tựa như người, chỉ là tài học có chút khuyết điểm.
Mạnh Tứ phu nhân dù đầu óc không rõ ràng lắm, cũng không dám nói lời của Trần phu tử là giả.
“Vậy khăn gấm này lại là chuyện gì thế này?” Mạnh Tứ phu nhân vẫn cảm thấy là con dâu hồng hạnh xuất tường khiến con trai phải đội nón xanh.
Hôm nay cho dù không thể chứng thực được tội danh câu dẫn nam nhân của Phương Nguyên, bà cũng phải đuổi đứa con dâu này ra khỏi Mạnh gia. Một không biết sinh, hai lại không thể mang đến phúc khí cho con trai bà, chẳng làm tốt được chuyện gì, vậy muốn loại tức phụ này có ích lợi gì?
Phương Tản nói: “Lời này của Tứ phu nhân thật đúng là buồn cười, khăn gấm này là do các người lấy ra, các ngươi cũng không biết là chuyện như thế nào, vậy một người ngoài như ta lại càng không biết được.”
“Nếu đã chứng thực đây là bát nước bẩn mà Mạnh gia các ngươi hắt lên người Nguyên nương của chúng ta. Hiện tại Nguyên nương của chúng ta phải chịu ủy khuất lớn như thế, nhà chồng chà đạp bắt nạt nàng như vậy, các ngươi định giải quyết thế nào với Phương gia ta đây?”
“Nếu như hôm nay không nói cho rõ ràng, vậy hai nhà thông gia chúng ta đơn giản là đừng làm nữa, trực tiếp lên công đường thẩm vấn đi. Người làm ca ca như ta, dù cho không có tiền đồ gì, cũng không thể nhìn muội muội để cho các ngươi đạp hư như vậy được!”
Diêu Thị vừa nghe đến nữ nhi của mình là bị oan uổng, liền khóc kêu càng cao, cứ như điên rồi mà nhào về hướng Thọ thị: “Thọ thị ngươi lão yêu bà táng tận lương tâm này, hại nữ nhi của ta, ngươi không chết tử tế được!”
Mấy người mình khá lớn tuổi ở đây, đều là trưởng bối một chi của tộc trưởng Mạnh gia. Lần này được Thọ thị mời đến, là muốn để bọn họ làm chủ, đưa Nguyên nương đi trầm đường, không nghĩ tới, còn chưa có bắt đầu, người Phương gia đã nghe tin chạy đến.
Mạnh Tứ Gia vốn đã không tán thành việc đưa Nguyên nương đi trầm đường, dù sao đó cũng là nữ nhi của bạn tốt đã qua đời của mình, sao có thể trơ mắt nhìn Thọ thị giết chết người được. Bởi vậy vừa nghe được tin người Phương gia tới, Mạnh Tứ Gia liền vừa lúc mở miệng ngăn cản lại, ít nhất cũng phải để người Phương gia tâm phục khẩu phục mới được.
Bằng không nháo đến cuối cùng, sẽ phải là một hồi kiện tụng mạng người.
Hiện tại sắc mặt mấy người trưởng bối trong tộc Mạnh gia đều rất không tốt. Thanh danh Mạnh gia bọn họ ở trấn trên vẫn luôn dày rộng nhân thiện, loại việc hãm hại chà đạp con dâu thế này tên tuổi Mạnh gia không đảm đương nổi. Bằng không còn có nữ nhi tốt nhà giàu nào chịu gả đến Mạnh gia bọn họ nữa chứ?
Vài vị trưởng bối Mạnh gia sau khi tỏ vẻ xin lỗi với người Phương gia xong, liền vội vàng rời đi, tuy rằng chưa nói thêm cái gì, nhưng hiển nhiên đã ghim Thọ thị một bút rồi.
Phương Tản không có ý định cứ như vậy là xong việc, Diêu Thị cũng có ý tưởng giống thế. Nguyên nương ăn nhiều đau khổ như vậy, còn thiếu chút nữa là đã bị trầm đường, tuyệt đối không thể chỉ bằng dăm ba câu liền bỏ qua như thế.
Phương Tản đưa ra đề nghị để Nguyên nương và Mạnh Ngũ Lang hòa li với Mạnh Tứ phu nhân, sắc mặt Mạnh Tứ phu nhân rất khó coi, chỉ cảm thấy ý nghĩ của người Phương gia thật kỳ lạ.
Với một đứa con dâu như Phương Nguyên, có thể dứt khoát hưu nàng, đã là Mạnh gia khai ân rồi. Nếu không phải nhìn trên phân lượng Phương gia với Mạnh gia có giao tình với nhau, Mạnh Tứ phu nhân tuyệt đối đã bảo nhi tử biếm thê làm thiếp, khiến người Phương gia có khổ cũng không nói nên lời rồi.
Ngay tại thời điểm người hai nhà đang tranh chấp không ngừng, bên ngoài đột nhiên tiến vào một gã sai vặt thông báo: “Tứ gia, Tứ phu nhân, Minh An thiếu gia trở về nhà rồi! Còn nghe nói chuyện của Ngũ thiếu nãi nãi, hiện tại đang đi về hướng viện này.”
Mạnh Tứ phu nhân nhíu mày, nói thật, đây không phải là lần đầu tiên Mạnh Minh An cứu tràng cho Nguyên nương. Nếu không phải bà không dám hắt bát nước bẩn lên trên người nhị thiếu có tiền đồ nhất Mạnh gia, thì vừa rồi bà nhất định đã nói với những người khác, giữa hai người này có vấn đề không thể nói rõ rồi.
“Nhị thiếu gia không phải đang ở kinh thành sao? Sao hiện tại lại đột nhiên trở về?”
“Tiểu nhân không biết, nghe nói là trở về xem trọng hữu, gặp Ngụy Nhị Lang quân.”
Phương Tản thần sắc bất biến, thân thể lại rõ ràng đã thả lỏng hơn một ít.
Mà Dư Gia Đường vừa nghe nói có nhân vật mới xuất hiện, lập tức run lỗ tai lên, lỡ như người mới tới là quan hốt phân của mình thì sao?
Dư Gia Đường mở to hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, tính toán chờ vị Minh An thiếu gia kia vừa tiến đến, liền cùng đối phương nhìn nhau thâm tình một phát để xác nhận xem có phải quan hốt phân của mình hay không.
Qua ước chừng khoảng nửa khắc thời gian, vài tên gã sai vặt diện mạo đoan chính dẫn một vị thanh niên cẩm y tiến vào, bộ dáng mi dài mắt phượng, dáng vẻ tuấn mỹ xuất sắc. Y vừa vào cửa, liền thấy được Nguyên nương dại ra ngồi dưới mặt đất, ngay sau đó lập tức nhíu nhíu mày.
“Tứ thẩm, đã nhiều ngày không gặp, sao Nguyên nương lại đột nhiên biến thành như vậy?”
Dư Gia Đường ngồi xổm nằm tại chỗ liều mạng trừng một đôi mắt báo, trừng đến mức đau mắt, cũng không có nửa phần cảm giác.
“Đại Vương, chẳng lẽ vị này cũng không phải là quan hốt phân?”
Dư Gia Đường mới vừa hỏi xong câu này ở trong ý thức, liền lại nghe được gã sai vặt đến trước mặt Mạnh Tứ phu nhân thông báo: “Tứ phu nhân, Tam gia chúng ta cũng tới.”
Cằm Thọ thị suýt nữa thì rơi xuống: “Ngươi nói cái gì? Tam gia lại đây?”
Mạnh tam gia là một tồn tại tương đối đặc thù ở trong nhà, từ lúc tuổi còn nhỏ hắn đã lên Tùng Vân sơn cầu đạo, nghe nói biết một ít thuật pháp. Ở trong mắt người Mạnh gia, là người không thể đắc tội nhất.
Dư Gia Đường tiếp tục bám mắt chờ vị Mạng tam gia này, không nghĩ tới không quá một hồi, lại có người tự xưng là Ngụy Nhị Lang quân đưa tin vào, nói muốn tản bộ một chút.
Tiếp đó nhìn thấy Mạnh tam gia một thân tiên phong đạo cốt, siêu phàm xuất trần tiến vào xong, Dư Gia Đường lập tức nghĩ, đây hẳn không phải lag quan hốt phân của anh đâu. Bằng không một con báo như anh, chẳng lẽ phải đi theo tên Mạnh đạo sĩ này ăn chay cả đời à?
Mà chờ đến khi vị Ngụy Nhị Lang cũng tiến vào, Dư Gia Đường lập tức ngu người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT