“Bạch Quân Châu! Tôi là em trai anh, anh thật sự muốn làm trò để con mèo này cắn chết tôi ở trước mặt anh sao!” Bạch Đinh vốn dĩ còn muốn dùng tay che cổ lại, không cho Ragdoll cắn đến phần cổ. Nhưng gã lại không nghĩ tới, răng của Ragdoll trực tiếp cắn xuyên qua mu bàn tay của gã!

Đây rốt cuộc là thứ quái vật gì vậy!

Bạch Đinh sắc mặt dữ tợn, mắt lộ ra vẻ sợ hãi nhìn mèo Ragdoll có vẻ ngoài xinh đẹp đáng yêu trước mặt.

Phảng phất như ở trước mặt gã không phải là một con Ragdoll, mà là mãnh thú ăn thịt người!

Dư Gia Đường rất vừa lòng đối với hiệu quả uy hiếp của mình, anh muốn cắn tên bệnh xà tinh này đã rất lâu rồi.

Từ sau khi anh xuyên vào thân thể mèo, vốn dĩ đã phải chịu một bộ phận thiên tính ảnh hưởng rồi. Anh lại từng xuyên vào linh miêu hung mãnh, cho dù hiện tại chỉ là một con Ragdoll, nhưng khi gặp được kẻ địch, bản năng của động vật họ mèo bộc phát ra cũng rất là đáng sợ.

Ngày thường anh luôn thông qua vài loại giá trị thuộc tính đặc thù, để áp chế loại thiên tính này. Nhưng vào lúc này, anh lại không muốn áp chế một chút nào.

Anh chỉ muốn đem tên trước mắt này, cái kẻ dám can đảm thương tổn đến Bạch Quân Châu xé thành từng mảnh nhỏ!

Hiện tại trên người Bạch Đinh nơi nơi đều là vết thương bị cắn đến máu chảy đầm đìa, trên cổ đều có hai miệng vết thương dấu hàm răng. Nếu như tiến hành cấp cứu chậm trễ, những vết thương này tuyệt đối sẽ khiến gã mất máu quá nhiều mà chết đi.

Bạch Quân Châu nghe được lời gã nói, từ sau khi tai nạn xe cộ lần đầu tiên lộ ra gương mặt tươi cười đối với đứa em trai này. Vẫn như cũ là nụ cười ôn tồn lễ độ tựa như ngày thường, mà lời trong miệng hắn nói ra, lại khiến tâm Bạch Đinh như rớt xuống động băng, cảm thụ được một trận âm hàn từ tận trong xương cốt.

“Nói không chừng để Tiếu Tiếu cắn chết cậu, cũng là chuyện tốt.”

“Tôi vẫn luôn cho rằng cậu chính là đứa em trai mà tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, chỉ là trưởng thành tính tình thay đổi, trở nên không nghe lời mà thôi. Thẳng đến khi trong nháy mắt vừa rồi cậu đột nhiên đẩy tôi, mới làm tôi xác định được một sự kiện...”

“Cậu không phải là Bạch Đinh, hoặc có thể nói là không hoàn toàn là nó,” Bạch Quân Châu cầm gậy dẫn đường trong tay đứng ở chỗ kia, đôi mắt nhan sắc nhạt màu không chút gợn sóng, như là đang trần thuật lại một câu chuyện xưa giả dối.

Lệ khí hung ác trên mặt Bạch Đinh trong nháy mắt thối lui, tựa như đang chịu đựng một loại thống khổ thật lớn nào đó vậy. Mồ hôi lạnh chảy xuống như thác nước, cơ hồ là dùng kẽ răng để rít ra thanh âm nói:

“Ca... Anh đang nói bậy cái gì đó, sao em lại không phải là Bạch Đinh được chứ. Anh quên tình cảm chúng ta sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy rồi sao?”

Bạch Quân Châu không có trả lời vấn đề của gã, thần sắc hờ hững mà đứng, duỗi tay về phía Dư Gia Đường: “Tiếu Tiếu, lại đây.”

Dư Gia Đường nghe được tiếng gọi của quan hốt phân, rất nhanh đã từ trạng thái bùng phát mà bình phục lại, biến trở về hình tượng tiên miêu đoan trang ngoan ngoãn lúc trước. Lúc chậm rãi dạo bước đi đến bên cạnh quan hốt phân, còn không quên dùng dư quang khóe mắt đề phòng giám thị nhất cử nhất động của Bạch Đinh.

Bạch Đinh còn đang thử đả động Bạch Quân Châu: “Ca, vừa rồi là em nhất thời xúc động mà thôi, gần đây em bị áp lực rất lớn. Từ sau khi anh trở về công ty, mọi người đều ngầm truyền nhau lời đồn đãi về quan hệ của hai anh em chúng ta, có người còn nói là em cố ý hại anh thành như vậy. Chúng ta là anh em ruột thịt cơ mà, sao em lại sẽ hại anh được cơ chứ... Em sắp bị mấy lời đồn đại đó bức cho điên rồi.”

“Ca, anh tha thứ cho em lần này đi...”

Bạch Quân Châu cũng không thèm để ý đến vết máu trên lông tóc của Dư Gia Đường, bế lấy anh lên, vuốt đầu anh nói: “Nhưng là, cậu không chết thì biết làm sao đây?”

Bạch Đinh trước mắt mà không chết, làm sao mà hắn biết được người em trai ban đầu của hắn còn có thể trở về được nữa hay không chứ?

Máu trên người Bạch Đinh càng chảy càng nhiều, nếu như không phải thân thể có năng lượng chống đỡ, đổi thành người thường thì gã đã sớm treo rồi. Nhưng mà gã vẫn không thể không tiếp tục đi theo cốt truyện khóc thút thít xin tha trước mặt “vai chính” này được, điều này làm cho gã thật nghẹn khuất quả thực là muốn phun một búng máu ra.

Bạch Đinh thấy hắn đã nhận định là mình không phải nguyên chủ, liền đơn giản không thèm quan tâm nữa: “Hôm nay cho dù tôi có chết ở chỗ này, ngoại trừ khiến anh trở thành hung thủ giết người, cũng chẳng có nửa điểm chỗ tốt nào đối với anh đâu. Đứa em trai kia của anh cũng vĩnh viễn không có khả năng trở về nữa!”

“Mà cho dù cuối cùng cậu ta cũng trở lại, cũng chẳng qua chỉ là lại thêm một ‘tôi’ nữa mà thôi. Dù sao thì hận anh cũng không phải là ‘tôi’, mà là đứa em trai chân chính kia của anh đó!”

“Nếu như không phải cậu ta không cam lòng còn có cả hận ý, thì căn bản sẽ không có tôi xuất hiện. Tôi làm hết thảy, cậu ta đều quan sát rõ ràng.”

“Anh biết nhiệm vụ yêu cầu mà cậu ta đưa ra là cái gì không?”

“Cậu ta muốn khiến anh mất đi hết thảy những gì mà anh lấy làm tự hào!”

Dư Gia Đường há hốc mồm: Gì???

Cuối cùng anh cũng hiểu rõ, vì cái gì mà trước khi Đại Vương đưa anh vào thế giới này, sẽ mang loại ngữ khí như vậy rồi.

Tổn thọ a, tên “Bạch Đinh” này vậy mà cũng là một người làm nhiệm vụ cho người ta! Có khi gã cũng có một cái hệ thống luôn đấy!

Dư Gia Đường nhanh chóng ở trong ý thức lôi Đại Vương ra oanh tạc.

“Đại Vương, đây meo meo là tình huống như thế nào thế? Tại sao trong thế giới mà anh làm nhiệm vụ lại sẽ có người làm nhiệm vụ khác xuất hiện hả?”

“Anh đừng có vội, nhiệm vụ ở thế giới này rất là khó khăn, ai bảo lần trước anh cầm xếp loại cấp bậc là S cơ chứ. Chỗ tốt của xếp loại cấp bậc này rất nhiều, đồng thời cũng có cả ‘tác dụng phụ’, chính là độ khó khăn của nhiệm vụ ngay sau đó sẽ tăng lên gấp nhiều lần.”

Bên phía Đại Vương tĩnh lặng vài giây, sau đó liên tiếp cung cấp tin tức hiện trạng cho anh.

Sau khi Dư Gia Đường xem xong liền không còn lời gì để nói nữa.

“Ngư Đường, anh đừng có gấp, trước mắt anh mới thực hiện nhiệm vụ tốt lắm. Hành động hộ chủ vừa rồi của anh, đã ngay lập tức xoát được một món giá trị độ hảo cảm sủng ái từ chỗ Bạch Quân Châu rồi đó, sau này trị số sẽ dễ dàng tăng trưởng lên thôi. Chờ khi tiến độ nhiệm vụ vừa đầy, anh liền rời khỏi thế giới này, nhiệm vụ của người khác sẽ chẳng có quan hệ gì với anh nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng được anh.”

Dư Gia Đường không có lạc quan như nó: “Anh thấy khó lắm, hảo cảm của Bạch tổng thiệt tình là khó xoát lắm.”

“Ngay từ đầu anh đã bị hắn ngăn cản ở ngoài tâm, sự đề phòng của hắn đối với anh thực sự rất mạnh, giá trị sủng ái có thể đạt được mấy điểm cũng đã rất ghê gớm lắm rồi. Hiện tại giá trị sủng ái tăng lên, đã chứng minh anh đã mở ra được phòng tuyến trong lòng hắn, sau này tốc độ tiếp thu anh sẽ chỉ có càng lúc càng nhanh mà thôi, giá trị sủng ái tự nhiên cũng sẽ tăng lên nhanh chóng.”

Nghe ra rất có đạo lý à nha...

“Mấu chốt là hiện tại phải giải quyết tên ‘Bạch Đinh’ này như thế nào đây. Nhiệm vụ của anh là bảo hộ quan hốt phân, nếu như gã đã có lòng mưu hại quan hốt phân, anh giết gã, là thuộc về phòng vệ chính đáng, cấp trên cũng sẽ không kết tội anh. Nhưng hiện tại tình huống của gã rất phức tạp, gã cũng không phải là người trong thế giới nhiệm vụ, mà rất có thể là một ký chủ khác.”

Đại Vương giải thích nói: “Loại tình huống này, trong mấy nhiệm vụ có độ yêu cầu cao đã thấy mãi quen mắt rồi. Cũng giống như quan hốt phân của anh cũng là do ký chủ khác đang làm nhiệm vụ ấy, trên người một vài nhân vật khác sẽ có những ký chủ khác đang làm nhiệm vụ thì cũng không có gì kỳ quái cả.”

“Của anh vẫn được coi là tương đối may mắn đó, trước mắt chỉ có mỗi Bạch Đinh là ký chủ vai ác. Nếu như gặp phải bảy tám tên, thật đúng là bị lừa thế nào cũng không biết luôn.”

Trong lúc Dư Gia Đường giao lưu với Đại Vương ở trong ý thức, đồng thời cũng không quên cảnh giác Bạch Đinh.

Sau khi gã nói một loạt lời kia, máu trên người chảy càng nhiều, người xụi lơ trên mặt đất, cơ hồ là đã chết ngất rồi.

Bạch Quân Châu đợi sau khi gã đã hoàn toàn hôn mê thì mới đi qua, từ trên người lấy ra di động, gọi xe cứu thương thay gã.

Trong lòng Dư Gia Đường thở phào nhẹ nhõm, anh chỉ sợ Bạch Quân Châu này sẽ trực tiếp giết chết “Bạch Đinh” này.

Trong thân thể tên gia hỏa này có ký chủ khác.

Sau khi “Bạch Đinh” bại lộ, tình hình cụ thể và tỉ mỉ của nhiệm vụ bên anh cũng tiến hành đổi mới.

Bạch tổng là “vai chính” của cốt truyện, mà loại hình nhiệm vụ của “Bạch Đinh” kia tuy rằng không có thuyết minh cụ thể, nhưng nhìn nhắc nhở, hẳn cũng là thay nguyên chủ xoát độ hảo cảm của “vai chính”.

Nhiệm vụ lần này, cần phải có vị ký chủ thứ ba tồn tại, nếu tên gia hỏa trước mắt này chết mất, khẳng định sẽ còn có ký chủ khác thế chỗ.

Đến lúc đó, có giải quyết được hay không cũng rất khó nói. Có lẽ sẽ thêm một ít phiền toái hơn cũng chưa biết được.

Dư Gia Đường thấy bộ dạng “Bạch Đinh” hít vào nhiều thở ra ít, trong lòng không khỏi đoán rằng, chẳng lẽ đây là hậu quả khi nhiệm vụ thất bại?

Nói thật, anh chẳng rõ một chút nào, một cái “nhiệm vụ vai pháo hôi ôm đùi” rõ rành ra như thế, làm sao lại có thể bị vị ký chủ không biết tên này chơi đến thảm thiết như vậy chứ hả!

Rõ ràng chỉ cần ôm chặt đùi Bạch tổng xoát độ hảo cảm là được rồi, cũng chẳng kém gì nhiệm vụ của Dư Gia Đường cả mà. Vì cái gì mà gã lại luẩn quẩn trong lòng, một hai phải đối nghịch với Bạch tổng đây trời!

Nhiệm vụ của nguyên chủ Bạch Đinh bảo gã xoát hảo cảm của anh ruột, do đó nghịch tập vận mệnh pháo hôi. Kết quả tên ký chủ này lại quá phận đọc hiểu thành trong lòng đối phương không cam lòng, muốn chân dẫm vai chính thượng vị...

“Bởi vì cũng không phải là tất cả ký chủ đều có thể tiếp nhận nhiệm vụ của mình. Ấn theo quy củ, trước khi ký chủ buộc định với hệ thống, hệ thống sẽ tiến hành thuyết minh kỹ càng tỉ mỉ cho ký chủ. Sau khi hai bên đều tiếp nhận, mới có thể tiến hành buộc định, tựa như lúc trước em buộc định với anh vậy đó.” Đại Vương nghe được Dư Gia Đường hỏi chuyện liền trả lời.

“Vị ký chủ này nếu đã buộc định với hệ thống, vậy trước đó khẳng định đã nguyện ý tiếp thu rồi. Nhưng đến lúc làm nhiệm vụ, thì lại đổi ý, bằng mặt không bằng lòng, một bên ôm đùi Bạch tổng, một bên còn muốn hại chết vai chính thăng cấp thượng vị...”

Dư Gia Đường nghe mà không khỏi sửng sốt: “Còn có thể làm chuyện như vậy nữa sao?” Không dựa theo nhiệm vụ mà cũng có thể thăng cấp?

Đại Vương tựa hồ đã chờ anh hỏi một câu này rất lâu rồi, trong giọng nói tràn đầy hưng phấn kích động: “Xác thật là từng có tiền lệ một ký chủ thành công nghịch tập ở thế giới nhiệm vụ, bởi vậy ngay cả hệ thống buộc định cũng được thăng cấp theo, từ đây đi lên đỉnh cao!”

“Cùng thân là hệ thống, em rất rõ ràng, tự thân chủ động thăng cấp, cùng với hoàn thành nhiệm vụ bị động thăng cấp là hoàn toàn khác nhau như trời với đất. Cái trước độ khó khăn lại càng vượt quá tưởng tượng, cái hệ thống kia hiện tại có thể nói là minh tinh lãnh tụ của một thế hệ hệ thống bọn em đó...”

“Em đợi một chút.” Dư Gia Đường nghe được hai chữ “minh tinh”, liền không thể tránh khỏi sinh ra liên tưởng.

“Vị minh tinh lãnh tụ mà em nói này, sẽ không chính là...”

“Đúng! Chính là cái vị mà em đã nói với anh rất nhiều lần đó!”

Dư Gia Đường: “...” Tà môn, sao mặc kệ là chuyện gì thì Đại Vương cũng có thể nhắc đến cái hệ thống kia vậy?

- “Tiếu Tiếu, đợi lát nữa có người tới đây, em đừng sợ, nhớ kỹ, tôi sẽ không rời bỏ em đâu.” Bạch Quân Châu đặt mèo Ragdoll tới trên mặt đất, sờ sờ cái đuôi nó nói.

Dư Gia Đường nhìn thoáng qua “Bạch Đinh” đang không biết sống chết, thấp giọng meow ô: “Có cái gì mà phải sợ hãi chứ?”

Bạch Quân Châu cười cười, ngữ khí ôn nhu nói câu: “Ngoan.”

Xe cứu thương không thuận tiện lên núi, động tác của nhân viên cứu hộ lại rất nhanh, dựa theo vị trí mà Bạch Quân Châu nói ở trong điện thoại, rất mau đã tìm được đến địa phương.

Theo chân bọn họ cùng nhau tới còn có cả cảnh sát.

Có công nhân công ty Bạch thị nghe tin tới đây sau khi nhìn thấy cả người “Bạch Đinh” toàn là máu, liền sợ tới mức kinh hô ra tiếng.

Người chứng kiến kiêm kẻ hiềm nghi duy nhất tại hiện trường là Bạch Quân Châu bị cảnh sát mang đi hỏi chuyện.

Trước khi đi, Bạch Quân Châu muốn đưa Dư Gia Đường cho Lý Trạch Viễn mới chạy tới: “Tiếu Tiếu trước để ở chỗ cậu, cậu hảo hảo chăm sóc nó.”

Trong lòng Lý Trạch Viễn đầy một bụng nghi vấn, nhưng vẫn biết trước mắt không phải là thời cơ để nói chuyện, chỉ có thể duỗi tay tiếp nhận lấy mèo Ragdoll.

Dư Gia Đường lại không chịu: “Tại sao lại muốn tôi lưu lại chứ, ít nhất cũng để tôi đi cùng anh đi. Ở bên ngoài chờ anh cũng được.”

Bạch Quân Châu còn chưa kịp nói chuyện, liền có một cảnh sát, sau khi hỏi nhân viên cứu hộ tình huống thương thế cụ thể của người bị thương, liền đi tới bên này nói: “Xin lỗi Bạch tiên sinh, chỉ sợ con mèo này không thể lưu lại được rồi, phải đi về cùng với chúng tôi.”

-- “Bạch Quân Châu, ba mươi hai tuổi, tổng tài công ty Bạch thị, cha mẹ mất sớm, cùng em trai ruột thịt Bạch Đinh sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, quan hệ... không có.”

“Bạch tổng, ngài là người thông minh, có thể giải thích với chúng tôi một chút, tại sao lại sẽ có quan hệ bất hòa với người thân duy nhất còn lại trên đời của mình không?”

Bạch Quân Châu ngồi ở trong phòng thẩm vấn, trước mặt là vài vị cảnh sát phụ trách thẩm vấn hắn.

“Theo trên tư liệu nói, ngài cùng em trai ngài, lúc nhỏ tuổi cảm tình rất tốt, là cái gì đã thúc đẩy các ngài phản bội? Chẳng lẽ thật sự giống như lời đồn đãi đã nói, là Bạch Đinh mơ ước địa vị của ngài ở công ty, muốn đoạt lấy tất cả của ngài, sau đó ngài liền động sát tâm với anh ta?”

Một vị cảnh sát nam trung niên hỏi vấn đề càng thêm sắc bén giảo hoạt: “Bạch tổng, lúc trước chuyện ngài xảy ra tai nạn xe cộ, đều đã lên báo chí. Tôi có xem qua video hiện trường phát sinh sự cố, Bạch Đinh hành động dị thường, chúng tôi hoài nghi lúc ấy anh ta có tâm tư cố ý mưu hại ngài. Ngài có phải cũng hoài nghi anh ta giống như chúng tôi không?”

Chờ sau khi bọn họ hỏi qua các vấn đề một lượt, Bạch Quân Châu mới chậm rãi mở miệng.

“Tiếu Tiếu đâu?”

Cảnh sát nam trung niên hơi giật mình: “Cái gì?”

“Các anh đưa Tiếu Tiếu tới chỗ nào rồi?”

Một nữ cảnh sát tóc dài đang ngồi một bên nghe vậy hoãn giọng nói: “Ngài đang nói con mèo dẫn đường của ngài sao? Nó gọi là Tiếu Tiếu à, cái tên thực đáng yêu. Đừng lo lắng, nhóc con kia vẫn rất tốt, chúng tôi chỉ là mang nó đi làm một vài kiểm tra thân thể mà thôi, dù sao trên người nó cũng có không ít vết máu của Bạch Đinh. Mà bác sĩ đã nói vết thương trên người Bạch Đinh đều là do loài thú cắn xé.”

Cảnh sát nam trung niên khụ một tiếng: “Đừng nói đến mấy vấn đề không có quan hệ gì với việc thẩm vấn! Bạch tổng, mời ngài phối hợp trả lời chúng tôi!”

“Tôi cự tuyệt dưới tiền đề các anh không có bất cứ một chứng cứ gì, những câu hỏi của các anh liên quan đến vấn đề tư nhân của tôi. Tôi đã nói, tôi là người mù đôi mắt nhìn không thấy gì cả, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không rõ ràng. Nếu như có hoài nghi đối với một người mù như tôi, các anh cứ việc đi tra, bí thư của tôi sẽ đưa cho các anh chứng minh liên quan từ bệnh viện.”

Ngay khi Bạch Quân Châu vừa mới dứt lời không lâu, một người cảnh sát trẻ tuổi tiến vào báo cáo, sau đó nói nhỏ vài câu bên tai cảnh sát nam trung niên.

“Bạch tổng, trong miệng con mèo của ngài có da thịt còn sót lại của Bạch Đinh, hẳn chân tướng của vụ án này, chính là mèo của ngài chịu kích thích mất khống chế, mới cắn bị thương em trai của ngài?”

“Tuy rằng đó là mèo dẫn đường của ngài, nhưng thực xin lỗi, động vật cắn người đến bị thương, cũng nằm trong phạm vi chúng tôi thực hiện xử trí. Chúng tôi sẽ thi hành cái chết không đau đớn cho nó, chuyện này không có quan hệ gì với ngài, hiện tại ngài có thể rời đi được rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play