Thần sắc trên gương mặt từ trước đến nay vẫn luôn ôn hòa của Bạch Quân Châu mười phần đông lạnh: “Nguyễn tiên sinh mời nói chuyện tự trọng, tôi cũng không nhớ rõ là đã từng có giao tình với Nguyễn tiên sinh.”

“Quân Châu, anh đừng dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với em mà.” Biểu tình của Nguyễn Tử Lan mang theo ẩn nhẫn thống khổ: “Tuy rằng trước kia anh đã từng cự tuyệt em, nhưng thái độ cũng không có giống như bây giờ, khi đó chúng ta...”

Nói đến đây Nguyễn Tử Lan như là nhớ tới chuyện gì đó, mang theo vẻ bừng tỉnh hỏi: “Quân Châu, có phải là anh rất để ý đến chuyện em gả cho Bạch Đinh không?”

Dư Gia Đường thấy quan hốt phân không nói lời nào, một lòng đầy ắp ngọn lửa bát quái đều sắp thiêu chết mèo rồi, thúc giục hắn: “Bạch tổng, mau trả lời đi, người ta đang hỏi anh đó?”

Trên thực tế lúc này ký ức của Bạch Quân Châu đang phi thường hỗn loạn, kỳ thật tại rất sớm trước kia hắn đã có bệnh trạng ký ức bị hỗn loạn rồi, kể từ sau khi tai nạn xe cộ loại bệnh trạng này lại càng thêm nghiêm trọng.

Hắn tin tưởng bản thân tuyệt đối không có nửa điểm tâm tư nào với Nguyễn Tử Lan cả. Nhưng hắn lại nhớ rõ thời điểm cao trung bản thân bởi vì từng bị y theo đuổi mà có chút động tâm ngắn ngủi. Điều này quả thực là vớ vẩn, hắn còn từng hoài nghi đó có phải là hắn chân chính hay không nữa.

“Nguyễn tiên sinh, thỉnh không cần lại nói ra loại chuyện ảnh hưởng đến danh dự của chúng ta như thế này nữa. Tôi đối với hôn nhân của cậu và em trai tôi, xác thật là không ủng hộ, nhưng nguyên nhân cũng chỉ là vì cảm thấy hai người không thích hợp mà thôi. Nói một câu máu lạnh, thì là dù cậu sống hay chết tôi cũng đều không thèm để ý, bởi vì người có quan hệ huyết thống với tôi chỉ có mỗi Bạch Đinh mà thôi.”

Dư Gia Đường ngoài ý muốn mà nhìn hốt phân nhà anh, anh vẫn luôn cho rằng Bạch Quân Châu tính tình tốt đến nỗi không biết nổi giận chứ. Không nghĩ tới hắn cũng sẽ nói ra mấy lời không cho người khác mặt mũi như vậy đó.

Chẳng qua, anh cần phải nói một câu ⸺⸺ nói hay lắm!

Nguyễn Tử Lan một bộ chịu đả kích lớn, huyết sắc trên mặt rút sạch, thân thể gầy yếu run nhè nhẹ. Y trầm mặc không tiếng động một hồi lâu, thoạt nhìn là thương tâm đến mức tận cùng, nhưng vẫn cường chống nói:

“Xin lỗi đại ca, là trước kia em tự mình đa tình mà hiểu lầm, em bảo đảm với anh, từ nay về sau sẽ không có loại chuyện này phát sinh nữa, em sẽ cách anh thật xa...”

Dư Gia Đường vừa nhìn thấy Nguyễn Tử Lan như vậy thì lại lần nữa chấn kinh, nếu như anh quả thực chỉ là một người qua đường ăn dưa, khẳng định đã cho rằng đây là tiết mục một tên tra nam phụ lòng quăng tiền nhiệm si tình mất rồi.

Nhưng trên thực tế, tên “tra nam phụ lòng” này lại chưa từng có quan hệ gì với “tiền nhiệm” cả, mà “tiền nhiệm” này còn đã là em dâu của hắn.

Nguyễn Tử Lan thu thập tốt quần áo trên người, thất hồn lạc phách chạy ra ngoài, vừa lúc gặp phải Bạch Đinh ở đối diện.

Bạch Đinh không hiểu ra sao nhìn vợ của mình: “Tử Lan, em đây là...” Đây là vừa mới tự chơi xong à?

Chờ bà xã chạy đi được một hồi rồi, Bạch Đinh mới đột nhiên nghĩ đến chuyện trước đó vài ngày, mỗi ngày mình đều cùng Nguyễn Tử Lan chơi các loại play ở trong văn phòng. Có đôi khi Nguyễn Tử Lan nổi tình thú, sẽ ở trong văn phòng bày dọn ra tư thế dụ hoặc chờ mình tới, y sẽ không phải là...

Đụng phải anh của gã đấy chứ!

Bạch Đinh bị cái suy đoán này của mình dọa cho suýt nữa bắn nước tiểu, gã nhanh chóng vọt vào văn phòng, kết quả phát hiện anh gã đang ngồi ở trước bàn làm việc nghiêm trang nói chuyện với mèo nhà hắn.

“Tiếu Tiếu, em qua bên cạnh đi, em cứ ngồi xổm ở chỗ này thì tôi không có biện pháp nào công tác được.” Hòm thư mà công ty bọn họ dùng để gửi văn kiện đi có công năng đọc bằng giọng nói, đôi mắt của hắn nhìn không thấy nên hạ giọng bảo với mèo Ragdoll.

“Bên cạnh là nơi nào, tôi đã đến bên cạnh bàn rồi, lại dịch qua bên cạnh nữa thì sẽ ngã xuống đó.”

Bạch Quân Châu cười đến bất đắc dĩ: “Vậy tại sao cái đuôi của em vẫn còn có thể duỗi đến trên cánh tay của tôi nữa thế.”

Trên cái mặt cháy như là mới vừa đi đào than đá về của Dư Gia Đường vẫn là một mảnh đen tuyền, tràn ngập đúng lý hợp tình: “Bởi vì cái đuôi của tôi lớn quá đó.”

“Ca, vừa rồi có phải Tử Lan đã tới đây không vậy?” Cửa không đóng, Bạch Đinh đơn giản là trực tiếp đi vào.

“Ừm.” Trên gương mặt vừa rồi vẫn còn mang vẻ tươi cười của Bạch Quân Châu, nháy mắt liền không có biểu tình gì, lãnh đạm lên tiếng.

“Nếu em ấy có làm cái gì... Ngài cũng đừng có chấp nhặt với em ấy nhé, xuất thân gia đình bình dân mà, không có quy củ thể thống gì cả, cũng đừng để ở trong lòng. Người như em ấy, hiền huệ thì hiền huệ thật, chỉ là hơi phóng khoáng chút, không có ý xấu gì đâu...”

“Tôi không muốn nghe cậu nói đến cậu ta, còn có chuyện gì khác không, nếu như không có chuyện gì, vậy trở về văn phòng của cậu đi, tôi muốn bắt đầu làm việc.”

Bạch Đinh thấy vậy liền âm thầm kêu khổ, thật sự không dám suy đoán vừa rồi lúc ở trong văn phòng, Nguyễn Tử Lan đã làm đến bước nào rồi. Gã thấy sắc mặt bưc không tốt, cũng không dám hỏi lại nữa, sau khi ra cửa liền gọi điện thoại cho Nguyễn Tử Lan.

Nhưng mà gã còn phải chăm sóc đến lòng tự trọng của bà xã, nên chỉ có thể hàm súc hỏi: “Tử Lan, vừa rồi ở văn phòng có phải là em gặp phải anh của anh không? Anh thấy lúc em chạy ra thần sắc không tốt, chẳng lẽ là anh của anh mắng em?”

Ngày thường lúc ở trước mặt những người khác thái độ của Nguyễn Tử Lan đối với Bạch Đinh cũng coi như là nhiệt tình. Nhưng lúc riêng tư lại vẫn thực lãnh đạm: “Anh của anh là một người cực tốt không động thủ cũng không động khẩu, chưa bao giờ tức giận với ai cả, sao có thể sẽ mắng em được, anh suy nghĩ nhiều rồi. Em chỉ đơn thuần là tâm tình không tốt mà thôi.”

Bạch Đinh ngẫm lại cũng phải, hiện tại đôi mắt của anh gã nhìn không thấy, cho dù có gặp phải Nguyễn Tử Lan áo rách quần manh thì cũng sẽ chẳng có vấn đề gì, càng sẽ không so đo việc hiểu lầm với đối phương.

“Buổi sáng hôm nay không phải vẫn còn rất tốt đó sao, sao lúc này mới chưa có bao lâu, liền đã tâm tình không tốt rồi?”

“Là chuyện riêng của em, không có quan hệ gì với anh cả.” Nguyễn Tử Lan nói xong liền tắt điện thoại.

Bạch Đinh tức giận đến vội mắng vài câu vào trong di động.

Chuyện Bạch Quân Châu trở về công ty, rất nhanh đã truyền khắp trên dưới công ty. Mặc kệ đôi mắt của Bạch tổng có tốt hay không, thì cũng đều là một viên thuốc an thần cả, có hắn ở đây, người bên dưới liền có người tâm phúc, cũng có thể tập trung vào làm việc. Mà Bạch Đinh trước đó bị không trâu bắt chó đi cày, sau khi Bạch Quân Châu trở về công ty, liền khôi phục bộ dạng trước kia. Nếu không phải lâu lâu mới đi làm một lần, thì cũng là đi đùa giỡn bí thư, chọc chọc trợ lý.

Tháng thứ nhất khi ông chủ trở về công ty, hiệu suất công tác của các phòng ban đều tăng lên kinh người, cùng với lợi nhuận tháng của công ty càng cao vượt bậc trong nửa năm tới nay.

Đương nhiên ở phương diện này cũng có một phần công lao “Chủ nhiệm giáo dục công ty” của mèo Ragdoll Tiếu Tiếu.

Ngày thường bên người Bạch Quân Châu có Lý Trạch Viễn hỗ trợ, Dư Gia Đường nhàn rỗi không có việc gì làm, liền đến các ban ngành đi “tuần tra”. Nếu mà nhìn thấy có người nói chuyện phiếm pha trò, liền đi lên chính là một hồi “hành động giáo dục”.

Lúc vừa mới bắt đầu có nhân viên bị dạy dỗ, còn có những người khác ở bên cạnh chế giễu, sau một thời gian dài, mọi người liền chẳng còn ai chê cười ai nữa.

Chờ đến sau này, thời điểm mọi người lén lút bát quái với nhau, ai mà không bị mèo Ragdoll đánh cho một trận, thì sẽ bị ra rìa, phải bị đồng sự chèn ép.

Bạch Quân Châu vì cổ vũ công nhân viên chăm chỉ công tác, quyết định cho các công nhân viên khảo hạch đạt tiêu chuẩn trong công ty đều tham gia một chuyến du lịch chi phí chung.

Từ trong một loạt các hoạt động trượt tuyết, leo núi, còn có bơi lội, ra nước ngoài du lịch, lựa chọn ra leo núi.

Nhân viên công ty cả ngày đều ở trong văn phòng, rất ít người sẽ bớt thời giờ đi tập thể hình, cho nên mọi người cũng muốn nhân cơ hội này mà rèn luyện một chút.

Địa điểm được chọn là núi Trường Thanh thành phố bên cạnh.

Có nhân viên còn mang theo cả người nhà, cho nên đội ngũ đi ra ngoài ngày hôm đó thoạt nhìn tương đối đồ sộ.

Bạch Đinh căn bản là không có thành tích khảo hạch, vốn dĩ cũng không có ở trong danh sách du lịch, nhưng gã nói phí dụng là do gã bỏ ra, Bạch Quân Châu muốn ngăn cản cũng không ngăn được.

“Nếu cậu thật sự muốn đi ra ngoài chơi, tôi phê cho cậu ngày nghỉ. Không cần phải cố gắng đi núi Trường Thanh cùng công ty.” Bạch Đinh cũng không giống kiểu người sẽ có hứng thú đối với leo núi.

“Đừng mà anh, lần cuối em leo núi vẫn là khi còn nhỏ, lúc đó ba mẹ vẫn còn, một nhà chúng ta cùng đi. Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, vẫn chưa có lại leo núi với anh lần nào. Để cho em đi đi, lại nói để một mình anh đi em cũng không quá yên tâm.”

Đôi mắt của Bạch Quân Châu so với người phương Đông bình thường thì thiên về đậm màu hơn. Loại màu mắt này, thời điểm cười rộ lên, sẽ làm người ta cảm thấy thực ấm áp, đồng dạng lúc trở nên lãnh trầm, cũng sẽ phá lệ thấm người.

“Tôi có tay có chân, cũng lớn tuổi hơn cậu, cậu có cái gì mà không yên tâm chứ.”

Bạch Đinh tâm nói, cho dù anh có lớn tuổi hơn em, nhưng hiện tại cũng chỉ là một người mù mà thôi. Ngày thường đi đường còn phải dựa vào mèo dẫn đường nữa, còn một hai phải đi leo núi à?

Tuy rằng Bạch Quân Châu không đồng ý để cho Bạch Đinh tham dự du lịch, nhưng cuối cùng gã vẫn tự bỏ tiền ra đi qua, không chỉ có thế, còn mang theo cả Nguyễn Tử Lan.

Dư Gia Đường ngồi xổm nằm ở trên ghế đệm bên cạnh quan hốt phân, bốn cái chân trắng nhỏ không tự giác mà hoạt động. Lại không có nhảy vào nằm trong lòng ngực quan hốt phân giống như hai thế giới trước đó.

Từ lúc ở chung cho đến tận bây giờ, giá trị sủng ái của Bạch Quân Châu đối với anh vẫn là con số 0, rất khó để tin tưởng nổi, nhưng mà lại là sự thật.

“Bạch tổng, hình như giám đốc Bạch muốn xuất phát cùng với chúng ta đó, Nguyễn tiên sinh cũng ở trên xe của gã, xem dáng vẻ là muốn cùng đi.”

Lý Trạch Viễn biết rõ việc quan hệ bất hòa của anh em Bạch gia, còn vị em dâu Nguyễn Tử Lan kia, lại càng là dụng tâm kín đáo. Cả hắn cũng từng đụng phải mấy trường hợp khá xấu hổ rồi, cũng chỉ có loại người không biết là khờ thật hay giả ngốc như Bạch Đinh, mới có thể nhịn được loại bà xã kiểu này.

“Không cần phải xen vào bọn họ.” Đường lớn tận trời, hắn cũng không có khả năng cứ mãi ngăn cản không cho bọn họ đi được.

Từ địa điểm đội ngũ bọn họ xuất phát cho đến núi Trường Thanh, đại khái khoảng hai giờ chạy xe.

Trước khi lên xe Dư Gia Đường ăn hơi bị nhiều, nửa đường say xe nôn ra một hồi. Tuy rằng chính anh không cảm thấy có vấn đề gì cả, nhưng lại dọa cho Bạch Quân Châu hoảng sợ.

Bạch Quân Châu thích mèo, nhưng trước kia lại chưa từng nuôi con nào, nên cũng không xác định được loài mèo có thể bị say xe nôn cơm hay không.

“Đại Vương, không phải đã nói thân thể của anh sau khi được cải tạo, sẽ trâu bức đủ kiểu sao. Tại sao vẫn còn có thể say xe choáng đến nôn ra nữa thế?”

Hai thế giới trước anh đều đã từng đi xe rồi, nhưng chưa hề xảy ra loại tình huống này bao giờ.

“Theo lý là không nên đâu, anh chờ để em kiểm tra giúp anh.” Đại Vương rất nhanh đã lên tiếng nói.

Qua ước chừng vài giây, Đại Vương mới phát ra một cái biểu tình hắc tuyến.

“Ngư Đường, có phải anh quên mất cái gì không vậy?”

Dư Gia Đường nôn được một hồi rồi nên cảm thấy tốt hơn không ít, nhưng vẫn choáng váng đầu buồn nôn ghê lắm. Toàn bộ mèo đều biến thành một cái bánh mèo trạng thái chữ đại nằm xụi lơ ở trên ghế sau.

Thứ duy nhất còn có chút tinh thần chính là thuộc về cái đuôi to xõa tung cháy màu kia.

“Meo? Anh quên cái gì cơ?”

“Anh không có mở gia tăng thuộc tính ra đó, lúc anh ở công ty, đã chỉnh đến thấp nhất, hiện tại còn chưa mở ra.”

Trong lòng Dư Gia Đường đậu mòe một tiếng, vội vàng mở gia diện hệ thống giả thuyết ra ấn lên cái nút gia tăng thuộc tính.

Sau khi mở ra, quả nhiên ngay lập tức cảm giác được từng đạo dòng nước ấm chảy qua trên người, toàn bộ mèo đều bay bổng lên.

Bạch Quân Châu nhận ra tinh thần của mèo Ragdoll đã tốt lên một ít, vội mở miệng hỏi: “Tiếu Tiếu, em còn khó chịu nữa không? Nếu thật sự không được, tôi mang em ngồi xe khác chạy qua.”

Hiện tại Dư Gia Đường đã tốt hơn rất nhiều rồi, anh có điểm tò mò mà hỏi: “Tôi đây là say xe đó, cho dù có đổi xe cũng sẽ choáng nha, anh định mang tôi đi xe gì đây?”

“Tôi có thể bảo Lý Trạch Viễn lái xe máy chở tôi, sau đó tôi mang theo em.”

Dư Gia Đường: “...”

Anh thử tưởng tượng đến cảnh tượng kia, mạc danh cảm thấy có chút cay mắt.

“Vẫn là thôi đi, tôi đã tốt lên rất nhiều rồi.”

Bạch Quân Châu lại có tinh thần, duỗi tay vuốt lông mèo một phen nói: “Kỳ thật vốn dĩ là tôi muốn chạy xe đạp chở theo em, sau đó em ở phía trước quản phương hướng giúp tôi đó.”

Dư Gia Đường khiếp sợ với sự tự tin của quan hốt phân đối với mình.

“Tôi chỉ là một con mèo mà thôi.” Tuy rằng con mèo này đã từng chạy xe, nhưng cũng coi như là tài xế già rồi.

“Đừng xem thường chính mình như vậy.” Không có con mèo Ragdoll nào có thể đánh cho người toàn công ty đều phục tùng, còn nhân tiện tăng lên hiệu suất công tác trên dưới công ty cả đâu.

“Tôi biết em còn lén lút thi vật cổ tay với Trạch Viễn nữa, kỳ thật tôi rất muốn biết trong hai người rốt cuộc thì ai thắng cuối cùng đấy?”

Dư Gia Đường cứng mặt: “Đừng có bịa đặt, tôi thi vật cổ tay với y khi nào cơ chứ.” Anh cúi đầu nhìn thoáng qua móng vuốt của mình.

Phần chân của anh là màu trọng điểm, chỉ có bộ phận móng vuốt cùng với hơi hướng lên trên một chút, là có lông trắng, thoạt nhìn giống như là đi vớ trắng trên cái đùi đen vậy.

Lý Trạch Viễn nhìn như nghiêm trang, nhưng trong lén lút vẫn thường xuyên chê cười anh đi vớ trắng.

Dư Gia Đường bị chê cười nhiều lần quá, mới quyết đấu vật cổ tay với y.

Tuy nói là vật cổ tay, nhưng kỳ thật là Lý Trạch Viễn đặt cổ tay ở trên bàn, sau đó móng vuốt của Dư Gia Đường đè ở bên trên, hai bên thi sức. Nếu Lý Trạch Viễn có thể nâng cổ tay lên được, đó chính là y thắng, nếu như bị Dư Gia Đường áp chế không nâng dậy nổi, đó chính là Ragdoll thắng.

“Trạch Viễn cậu nói coi có không?”

“Có, Bạch tổng, hơn nữa còn không chỉ một lần.” Lý Trạch Viễn nghe không hiểu tiếng kêu của Dư Gia Đường, nhưng đã quen thuộc với loại thói quen đối thoại với mèo này của thủ trưởng miêu khống rồi, hơn nữa còn phi thường vui vẻ mà phối hợp nữa. Bởi vì con mèo Ragdoll Tiếu Tiếu này rất thông minh, mỗi lần đều giống như là thật sự nghe hiểu được vậy, phản ứng rất thú vị.

Dư Gia Đường thầm mắng Lý Trạch Viễn bán đồng đội, ngay sau đó lại tiếp tục đoan trang ưu nhã ngồi xổm nằm: “Đó chỉ là tôi nhất thời lầm đường lạc lối, mới có thể chơi loại trò chơi ném mặt mèo này với y mà thôi.”

“Hơn nữa tôi làm gì có sức lực lớn như vậy để chơi vật cổ tay cùng lão Lý cơ chứ?”

Bạch Quân Châu truyền đạt lời anh nói cho Lý Trạch Viễn, Lý Trạch Viễn lập tức phản bác: “Tiếu Tiếu, em không được qua cầu rút ván như vậy à nha. Thời điểm em ngược anh, sao lại không nói là lầm đường lạc lối hả? Sao lại không nói là em yếu ớt nhu nhược đây hả?”

Dư Gia Đường: “...”

Bạch Quân Châu trong lòng sáng tỏ, mèo Ragdoll vs Lý Trạch Viễn, mèo Ragdoll thắng, hơn nữa coi bộ còn là thắng lợi mang tính áp đảo. Bằng không Lý Trạch Viễn cũng sẽ không dùng đến từ “ngược”.

Dọc theo đường đi, Bạch Quân Châu vẫn luôn muốn để Dư Gia Đường cũng thi với hắn một lần, nhưng mà Dư Gia Đường sống chết không đồng ý.

Trong ngầm dù có kim cương uy vũ như thế nào thì cũng được hết, nhưng ở trước mặt quan hốt phân, vẫn phải thu liễm rụt rè một chút, vốn dĩ độ hảo cảm của hắn đã rất khó xoát rồi.

Tới núi Trường Thanh rồi, mọi người đều chia làm vài đội, từ các con đường khác nhau bắt đầu lên núi.

Người bên phía Dư Gia Đường là ít nhất, tính tính đâu ra đấy cũng không vượt quá mười người, trong đó còn có cả Bạch Đinh cùng Nguyễn Tử Lan.

“Ca, anh còn có nước nữa không? Của Tử Lan vẫn còn rất nhiều, nếu không em để em ấy rót cho anh một chút nhé? Đều là nước mang từ nhà qua, nước bán ở bên ngoài, anh uống vào không tốt cho thân thể, trong nhà sạch sẽ hơn.”

Bạch Quân Châu dùng gậy dẫn đường viết viết chữ trên đường núi, ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời Bạch Đinh nói.

Nhưng có vài nhân viên nhìn thấy, liền đánh bạo thò qua tới hỏi: “Bạch tổng, ngài đây là đang viết chữ gì vậy? Nhìn có chút quen mắt.”

Bạch Đinh ở bên cạnh nhanh chóng nói: “Thư pháp của anh tôi, là do danh sư chỉ đạo, am hiểu hành thư...”

Bạch Quân Châu vốn dĩ đang muốn trả lời những nhân viên kia, nhưng bị Bạch Đinh cắm miệng vào, hắn liền không nói nữa, đứng dậy, mang theo mèo, tiếp tục đi lên trên núi.

Nguyễn Tử Lan ngồi nghỉ ngơi cách đó không xa thấy một màn như vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười tự giễu.

Dư Gia Đường bị nụ cười kia của y, cười đến mức lông mèo đều dựng đứng cả lên. Anh không muốn đi đoán Nguyễn Tử Lan lại đang não bổ ra cái quỷ gì đâu.

Từ lúc Bạch Đinh lên núi cho tới tận bây giờ đã bị Bạch Quân Châu làm lơ như vậy không biết bao nhiêu lần, theo thói quen vuốt cái ót nở nụ cười hơi hơi xấu hổ một chút, sau đó lại tiếp tục đuổi theo.

Những nhân viên khác chứa đầy đồng tình mà nhìn gã.

Gần đây Dư Gia Đường vẫn luôn quan sát Bạch Đinh người này, cảm thấy con người gã rất mâu thuẫn. Người có chút ánh mắt đều có thể nhìn ra được, Bạch Quân Châu không quá thích đứa em trai này, mà Bạch Đinh kỳ thật cũng chẳng quá muốn thấy anh trai mình. Không có người em nào thiệt tình thương anh trai, lại há mồm ngậm miệng đều là đôi mắt anh có vấn đề cả. Còn luôn kéo cừu hận cho anh ruột mình ở trước mặt những người khác nữa, Hơn nữa mỗi khi gã làm chuyện gì cũng đều phải kéo theo Bạch Quân Châu.

Cứ như sợ người khác cảm thấy gã đối xử không tốt với anh mình vậy.

Loại cách làm này tuy thực vụng về, cố tình lại nổi lên tác dụng. Không ít người đều cảm thấy vị tiên sinh Bạch Quân Châu này, thái độ đối đãi với em trai duy nhất của mình quá kém. Bạch Đinh đều đã cố gắng lấy lòng hắn như vậy rồi, duỗi tay không đánh người mặt cười, huống chi đó còn là anh em ruột nữa. Chẳng lẽ còn có thâm cừu đại hận gì để so đo hay sao?

Cái ý tưởng này khiến cho Dư Gia Đường hết sức nôn nóng, thời điểm ở bên cạnh không có ai, Bạch Đinh cũng đang ở nơi xa thân mật nói chuyện với Nguyễn Tử Lan, Dư Gia Đường liền nói ra cái nhìn của mình đối với Bạch Đinh cho quan hốt phân biết.

“Bạch tổng, tôi nói này, anh không thể lại cứ tiếp tục bỏ qua cho gã như vậy được, không có việc gì liền kéo cừu hận cho anh ở trước mặt người khác. Phỏng chừng qua không lâu nữa tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy là người anh trai như anh không thông nhân tình đó.”

“Rõ ràng là gã làm hại đôi mắt của anh bị thương, thân thể cũng bị hao tổn. Tại sao kết quả lại biến thành anh là người sai cơ chứ?”

Dư Gia Đường quăng cái đuôi to đi qua đi lại. Nói thật ra, anh cực kỳ phiền toái loại hào môn huynh đệ đấu phức tạp này, cứ giống như không cần làm việc, chỉ cần cả ngày liều mạng với anh em, liền sẽ có tiền từ trên trời rơi xuống không bằng.

Xử lý anh em, là có thể lên làm hoàng đế, xưng bá thiên hạ?

Mau tỉnh dậy đi, Đại Thanh đã sớm diệt vong rồi.

Bạch Quân Châu tìm một tảng đá ngồi xuống, sau đó vẫy tay về phương vị phát ra tiếng của bé mèo: “Tiếu Tiếu, lại đây.”

Dư Gia Đường nhảy lên trên tảng đá, hạ người nằm xuống bên cạnh hắn.

“Kỳ thật trước sau lúc xảy ra tai nạn xe cộ tôi vẫn luôn tỉnh táo.”

“Tôi nhớ rất rõ ràng, lúc ấy là Bạch Đinh chạy xe.”

“Trước kia, tuy rằng ngẫu nhiên hai chúng tôi không hợp ý kiến nhau, nhưng cảm tình vẫn khá tốt. Ngoại trừ chuyện nó muốn cưới Nguyễn Tử Lan, những chuyện mà chúng tôi vẫn luôn khó có thể thông cảm cho nhau. Những chuyện khác, có thể thương lượng chúng tôi đều sẽ thương lượng với nhau.”

“Tôi nhìn rất rõ ràng, trước khi tai nạn xe cộ Bạch Đinh đã cố ý làm ra bộ dạng thất thần, đụng phải chiếc xe đột nhiên xông ra từ chỗ ngoặt. Ngay sau đó đầu tôi liền bị thương, chảy rất nhiều máu.”

“Tôi ở trong xe bảo trì trạng thái thanh tỉnh, mãi cho đến khi xe cứu thương tới, chỉ là tôi vẫn luôn không mở mắt ra. Mà ở thời điểm tôi sắp được người cứu ra được, xe đột nhiên giật giật...”

Nghe thế, Dư Gia Đường đã rõ ràng tất tần tật đây là dạng chuyện xưa gì rồi.

“Bạch Đinh là cố ý muốn hại anh.” Dư Gia Đường khẳng định nói.

Anh có chút không rõ: “Tại sao Bạch Đinh lại làm như vậy cơ chứ? Nếu như thực sự có dã tâm, trong khoảng thời gian anh bị thương này, gã hẳn phải nên biểu hiện thật tốt ở trong công ty. Sau đó kéo lấy sự ủng hộ của nhân viên cùng đổng sự chứ, nhưng hiển nhiên là gã không có.”

Bạch Quân Châu dùng gậy dẫn đường vẽ lung tung trên mặt đất: “Đây cũng chính là chỗ mà tôi không thể hiểu nổi.” Lần tai nạn xe cộ đó hắn căn bản là không có phòng bị, nếu Bạch Đinh đã kế hoạch tốt rồi, gã nhất định sẽ đắc thủ.

Dư Gia Đường nói ra một đống lớn suy đoán, cuối cùng ngay cả suy đoán Bạch Đinh bị người ngoài hành tinh bám vào người cũng nói ra luôn. Nhưng tất cả suy đoán của anh đều bị Bạch Quân Châu quyết đoán phủ quyết hết.

“Mặc kệ gã muốn làm cái gì, tôi vẫn có thể khẳng định gã là em trai tôi.” Một người dù có thay đổi thế nào đi chăng nữa, một vài thứ ở trong xương cốt, lại rất khó có thể thay đổi.

“Anh thật sự khẳng định như vậy? Lỡ như là ký ức của anh xảy ra sai lầm thì sao? Còn nhớ rõ chuyện trước đó Nguyễn Tử Lan có nói là quen biết anh, còn từng có ái muội với anh nữa không?”

Dư Gia Đường vẫn luôn cảm thấy trong việc của Nguyễn Tử Lan, trình độ kỳ quái có thể liều mạng với ý tưởng chân thật của Bạch Đinh.

Nhắc tới Nguyễn Tử Lan, cả người Bạch Quân Châu đều không tốt.

Dư Gia Đường mới vừa nhấc đầu lên, liền đối diện với ánh mắt nhìn qua bên này của Nguyễn Tử Lan. Muốn nói lại thôi, sau khi do dự một lúc lâu Nguyễn Tử Lan mới quay đầu đi, ý cười mang theo tự giễu rồi lại mang theo chút tâm tro ý lạnh.

Dư Gia Đường thầm nghĩ, lại tới nữa rồi, loại cảm giác tra công chịu khổ tình quen thuộc này. So với mấy bộ truyện tranh BL mà anh đã từng tịch thu của vài cô nữ sinh trong lúc tới lớp giảng dạy kia, thì còn xuất sắc máu chó hơn một vạn lần. Dù sao đây cũng chính là phát sóng trực tiếp hiện trường cơ mà. Vị tô ập vào đầy mặt.

Mà Bạch Đinh bên kia, ánh mắt bà xã gã nhìn anh ruột của mình, trần trụi như vậy, gã lại cứ như là chẳng hề nhìn ra được cái gì cả.

“Ca, Tử Lan nói em ấy có mang theo đàn ghi-ta tới đây, muốn nhân dịp không khí tốt, đàn hát một bài. Anh muốn nghe cái gì, em bảo em ấy chuyên môn đàn cho anh hát.”

Dư Gia Đường: ... Thực mê man với cái loại lý do thoái thác này. Đó là bà xã gã đó, sao ngữ khí cứ như là đang bảo để khỉ diễn xiếc vậy trời, còn là cái loại miễn phí không cần tiền nữa.

“Không cần.” Bạch Quân Châu nhíu mày cự tuyệt.

Cứ việc hắn cự tuyệt rất rõ ràng, lại không thể kháng cự được hứng thú của Nguyễn Tử Lan. Cuối cùng Bạch Quân Châu đành phải mang theo bé mèo tiếp tục đi về phía trước, không theo chân bọn họ cùng nhau nghỉ ngơi.

Núi Trường Thanh địa thế thấp bé, nhưng không khí phong cảnh lại rất tốt, tới một đoạn triền núi, Bạch Quân Châu dừng lại trên một sườn núi, từ trong túi lấy ra tấm thảm ăn cơm dã ngoại phủ xuống, mang theo bé mèo ngồi lên trên đó nghỉ ngơi dùng bữa.

Vị trí này vừa lúc tránh được tầm mắt người phía trên, nếu như không phải cố ý muốn xuống dưới, bình thường sẽ không nhìn ra được nơi này có người.

Bạch Quân Châu cùng Dư Gia Đường ăn cơm xong, thân thể liền mệt mỏi buồn ngủ, nằm nghỉ ngơi một hồi, đại khái là không đến nửa giờ.

Thời điểm tỉnh lại, liền phát hiện nhân viên công tác khu ngắm cảnh núi Trường Thanh đều đang tới tìm hắn.

Bạch Đinh nhìn thấy hắn, khóc đến một phen nước mắt một phen nước mũi: “Ca, cũng may là anh không có việc gì, bằng không anh bảo em phải ăn nói với ba mẹ đã mất như thế nào đây. Đều là do em, biết rõ đôi mắt anh không tốt, còn không có chú ý đến...”

Những nhân viên khác bị Bạch Đinh phát động đi ra ngoài tìm kiếm còn chưa có trở về, vây chung quanh đều là một vài người qua đường, thấy thế đều mở miệng nói trắng ra là Quân Châu không nên chạy loạn, khiến người nhà lo lắng.

Chờ đến khi trở lại dưới chân núi, Bạch Đinh mới thật cẩn thận thò lên hỏi: “Ca, có phải là anh giận em rồi không, em quả thật là không nghĩ tới anh chỉ là tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một hồi mà.”

Bạch Quân Châu đánh gãy gã nói: “Tôi cũng không nghĩ tới cậu sẽ lo lắng cho tôi như vậy.”

“... Ca, anh nói lời này là sao vậy chứ, em vẫn luôn rất lo lắng cho anh mà.”

Dư Gia Đường vừa thấy Bạch Đinh liền tức giận, Bạch Quân Châu sợ anh không bình tĩnh được sẽ đi lên cắn người, bảo anh ở phía trước hảo hảo dẫn đường.

Chỗ núi Trường Thanh này, không có bờ vực quá cao, đều chỉ là một ít đồi núi triền núi thấp bé, chỗ hiện tại bọn họ đang đi xem như là một đoạn hơi cao trong đó.

Bạch Đinh vốn dĩ đang hảo hảo nói chuyện với anh trai, không biết như thế nào lại đột nhiên nổi giận lên, duỗi tay hung hăng đẩy hắn một phen.

Bạch Quân Châu phản ứng rất nhanh mà trốn tránh, lại vẫn bị gã đẩy đến một bên bả vai. Mắt thấy thân thể sắp té ngã lăn xuống, mèo Ragdoll dẫn đường phía trước liền đột nhiên quay đầu xông tới, nhào qua thân thể hắn. Ngạnh sinh sinh đem một đại nam nhân như hắn từ sắp sữa ngã ngửa ra sau, đâm cho quỳ rạp trên mặt đất về phía trước.

“Ca! Thực xin lỗi, em...” Bạch Đinh sốt ruột đang muốn xin lỗi giải thích, liền đối diện phải một đôi mắt mèo màu lam lạnh lùng.

“Tiếu Mỹ, tao không phải cố ý...”

Mèo Ragdoll căn bản là không cho gã cơ hội giải thích, giống như khi tất cả động vật họ mèo gặp phải kẻ địch, cong thân thể mèo qua lại vòng hai vòng, sau đó tìm đúng góc độ, nhào lên liền cắn xé bộ vị yếu hại cổ họng của gã.

Bạch Đinh vội vàng dùng cánh tay ngăn cản, không nghĩ tới, lại trực tiếp bị cắn xé xuống một tảng lớn máu thịt.

Hương vị máu tươi, như là gia tăng tính công kích của mèo Ragdoll, lại liên tục cắn xé vài chỗ miệng vết thương diện tích lớn ở trên thân thể gã.

Trước nay Bạch Đinh chưa từng nghĩ tới, lực cắn của một con mèo vậy mà lại có thể so sánh được với động vật họ mèo cỡ trung, cỡ lớn, còn hộ chủ đến nông nỗi muốn cắn chết gã.

“Mẹ nó, con mèo chết tiệt nhà mày, buông ra cho tao!” Bạch Đinh biết lúc động vật họ mèo công kích, thích công kích bộ vị yếu hại. Gã dùng tay bảo hộ kín mít bộ phận yết hầu của mình, nhưng lực cắn của con mèo này quá đáng sợ, trong miệng cứ như đột nhiên sinh ra răng nanh lớn vậy, chỉ qua hai ba lần cắn xuống, gã liền có loại cảm giác toàn bộ cánh tay đều sắp bị cắn đứt rồi.

“Ca, mèo của anh điên rồi, mau cứu cứu em!” Bạch Đinh nhìn chằm chằm cặp mắt mèo màu lam ngày thường vẫn luôn cảm thấy mỹ lệ tuyệt đẹp kia, lúc này lại không có nửa điểm tâm tình thưởng thức nào. Gã thật sự cảm thấy con mèo này muốn giết chết chính mình.

Mà lúc này Bạch Quân Châu đã sờ soạng đứng lên từ trên mặt đất, chậm rãi mở miệng nói: “Xin lỗi, đôi mắt tôi không nhìn thấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play