Đứa nhỏ quanh năm suốt tháng cũng chẳng nói được mấy câu, hiện tại há mồm ra chính là vài chữ luôn!
Thịnh lão kích động đến chua cả mắt.
Cha Thịnh Tranh Thịnh Hoài Kính là con của Thịnh lão lúc tuổi già, sinh ra còn chưa bao lâu thì mẹ hắn đã đi, cho nên Thịnh lão vẫn luôn rất đau đứa con út này.
Lúc trước mẹ Thịnh Tranh là Đường Hàm Nhạn cùng Thịnh Hoài Kính tuổi tương đương nhau, lại kém bối phận. Thịnh lão không đồng ý hôn sự của bọn họ, Thịnh Hoài Kính lại quyết tâm muốn cưới.
Đường gia cùng Thịnh gia là thế giao. Ông nội của Đường Hàm Nhạn cùng Thịnh lão từng là ông bạn già có giao tình sinh mạng. Thịnh lão không thể không màng đến ý nguyện của con trai, cũng không thể ảnh hưởng đến tình cảm với ông bạn già, hai đầu đều sẽ mất lòng, cuối cùng vẫn đành gật đầu đồng ý.
Lúc Thịnh Hoài Kính còn trên đời, có hắn hòa giải ở bên trong, Thịnh lão còn không quá phản cảm Đường Hàm Nhạn đến vậy. Thịnh Hoài Kính vừa đi, nữ nhân kia liền hoàn toàn không chỉ huy thân thể mình nữa.
Một năm trước Thịnh Tranh chính mắt nhìn thấy cha của mình tử vong, tuy rằng lúc ấy chỉ có ba tuổi, nhưng cậu hiểu chuyện sớm, đã có thể nhớ rõ một ít việc. Từ đó về sau, liền không thích mở miệng nói chuyện nữa.
Đường Hàm Nhạn bảo, đối mặt với con trai sẽ luôn nhớ tới người chồng đã qua đời trong tai nạn xe cộ, sợ mình vĩnh viễn sẽ không thoát được nỗi đau tang chồng. Đồng thời cũng không thể tiếp thu được tính cách con trai đại biến, liền ném con trai cho Thịnh lão nuôi, còn mình đi tìm mùa xuân thứ hai chữa thương.
Chồng qua đời chưa đến một năm, cô ta đã vội vã bỏ rơi con trai đi tái hôn. Mà sau khi gả đến Uẩn Châu không bao lâu, Đường Hàm Nhạn bị kiểm tra ra thân thể xảy ra vấn đề, về sau không thể dựng dục được nữa. Nếu mang thai chỉ sợ là cả người lớn lẫn đứa bé đều sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc này Đường Hàm Nhạn mới nhớ tới đứa con trai bị mình bỏ lại ở Thịnh gia, vừa khóc lại cầu, xin Thịnh lão trả con lại cho cô ta.
Mà lúc này Thịnh Tranh tang cha lại bị mẹ vứt bỏ, bây giờ đã trở nên có chút ngơ ngác mộc mộc, không còn sức sống như trước kia.
Đã hơn một năm này, ngay cả với Thịnh lão thân cận nhất, cũng chưa mở miệng kêu được mấy lần.
Mấy người trong kinh thành mặt ngoài e ngại danh tiếng Thịnh gia, không dám bàn tán về Thịnh Tranh. Nhưng trong lén lút thì nói không ít, Thịnh Tranh đã bị phế thành đần độn rồi.
Thịnh lão sau khi nghe được đồn đãi liền tức giận không chịu được, Đường Hàm Nhạn mẹ của Thịnh Tranh lại vẫn luôn khóc kêu muốn gặp con trai. Lão gia tử Đường gia thậm chí còn ra mặt nói tốt cho cô ta, ông đành phải tự mình mang theo Thịnh Tranh đi Uẩn Châu tới gặp mẹ cậu.
Ai ngờ lần này đi lại xảy ra vấn đề.
Đường Hàm Nhạn muốn mang con trai đi ra ngoài chơi, nhưng lại trốn bảo tiêu mang con trai ra ngoài. Đi còn là mấy chỗ như công viên trò chơi, Thịnh lão mới gặp mặt xong lãnh đạo địa phương, thời điểm đến Đường gia đón người mới biết được, cháu của mình bị Đường Hàm Nhạn đánh rơi mất rồi!
Thịnh lão đương trường thậm chí còn xách cả súng ra luôn, thật sự tính toán đi dằn chết Đường Hàm Nhạn. Nhưng nhìn bộ dáng Đường lão gia tử khóc đến lão lệ tung hoành, cuối cùng vẫn là tạm thời nhịn xuống, quyết định tìm cháu trai trước. Nếu như không tìm thấy, nữ nhân Đường Hàm Nhạn này ông tuyệt đối sẽ không giữ lại, ông sẽ để cô ta xuống dưới hảo hảo sám hối với cha Thịnh Tranh!
Hiện tại may mắn mà đã tìm được cháu trai, Thịnh lão phát hiện đứa cháu lúc trước có chút ngốc, nay dường như đã xảy ra biến hóa. Cái loại cảm giác tử khí trầm trầm trên người này đã bớt đi một chút.
Thịnh lão không rõ ràng trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này đừng nói là một con mèo, chỉ cần cháu trai muốn, chỉ cần ông có thể làm ra, liền tuyệt đối sẽ không nói một chữ không!
Thịnh lão vừa định cho người đi bắt con mèo cam béo thành quả bóng kia lại đây, ai ngờ con mèo đó thoạt nhìn cồng kềnh, nhưng thân mình lại rất linh hoạt. Khinh thân nhảy dựng liền trốn qua, sau đó tự mình bước về phương hướng Thịnh Tranh... nện từng bước mèo ưu nhã đi qua.
Một con mèo béo đến thành quả bóng, có bước mèo tốt đến mấy, cũng chả nhìn ra ưu nhã chỗ nào.
“Mập Mập, lại đây.” Thịnh Tranh vỗ tay nhỏ ý bảo nó nhảy vào trong lồng ngực mình.
Thịnh lão nhíu mày nhìn con mèo cam kia, béo như vậy, cháu của ông có thể ôm nổi không đây?
Quan hốt phân cho mời, Dư Gia Đường cũng không cự tuyệt. Dưới tình huống bọn họ còn chưa quá quen thuộc trước mắt, tiếp xúc thân mật thích hợp, tăng tiến tình cảm, là rất cần thiết.
Dư Gia Đường nhẹ nhàng nhảy vào trong lồng ngực Thịnh Tranh, sau đó đi theo cậu lên xe cùng Thịnh lão.
Thịnh Tranh ôm mèo cam, nhẹ vỗ về lông mèo mềm mại bóng mượt trên lưng nó, đôi mắt một khắc cũng không rời khỏi trên người nó.
“Tranh Tranh, cháu thích con mèo này đến vậy à?” Thịnh lão rất muốn trò chuyện cùng cháu trai, chẳng sợ biết cậu chưa chắc sẽ đáp lại mình.
Thịnh Tranh gật gật đầu, lại sợ ông nội không tin nên cường điệu nói: “Thích.”
“Ông thấy con mèo này ngoại trừ béo một chút ra, hình như cũng đâu có gì đặc biệt, sao cháu lại thích nó như vậy?”
Dư Gia Đường một bên lay đường tuyến trên quần áo Thịnh Tranh, một bên nghĩ thầm: Ta cho dù có béo, thì cũng là một con mèo mập mạp vừa nhanh nhẹn lại lợi hại, bảo tiêu mạnh nhất của quan hốt phân. Miêu chủ tử giống như ta, có tìm ở đâu cũng chẳng ra, có thể không thích được sao?
Lần này Thịnh Tranh lại lắc đầu phủ nhận lời Thịnh lão: “Nó, lợi hại!”
“Được được được, ông nội biết nó lợi hại rồi. Vậy ta cứ mang nó về nhà, sau đó tìm cho nó một con mèo cái xinh đẹp, để nó sinh cho cháu một ổ mèo con có được không?”
Dư Gia Đường sợ tới mức thiếu chút nữa là trượt xuống khỏi đầu gối Thịnh Tranh, một đôi mắt mèo cam vàng như lâm đại dịch mà nhìn Thịnh lão.
“Méo méo méo????” Ông không phải là đang nói giỡn chọc mèo đấy chứ cụ ông?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT