Dư Gia Đường vốn tưởng rằng dùng hình thái mèo lớn lái xe sẽ khó hơn nhân loại nhiều, sau khi thử mới phát hiện... quả thật khó thiệt.
Đầu tiên có muốn bảo trì tư thế dẫm chân ga kia thôi mà đã mệt mỏi quá, không đến vài phút, đã cảm thấy móng vuốt và sau lưng mình đều bắt đầu rụng rời hết rồi.
Nhưng mà anh vẫn không thể dừng, hiện tại là thời gian chạy trốn tốt nhất. Nếu bỏ lỡ thời gian này, bị bọn buôn người đó đuổi theo, vậy sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Dư Gia Đường cố nén cảm giác không khỏe chạy xe rời khỏi trấn Dao Bình. Nơi này cách thành trấn gần nhất không sai biệt lắm là khoảng hai giờ chạy xe.
Nếu không để bụng mà chạy nhanh, còn có thể nhanh hơn chút nữa.
Thời điểm đến thành trấn tiếp theo, Dư Gia Đường chỉ cảm thấy toàn bộ mèo đều sắp bị phế đi rồi.
So với ổ buôn lậu người trấn Dao Bình, trấn Tùng Lê này chính là trấn nhỏ bình thường chân chính.
Người phía trước mặt dần dần nhiều lên, Dư Gia Đường dừng xe lại, sau đó đi xem bọn nhỏ trong xe.
Không biết có phải là bị bọn buôn người đó ngược đãi quen rồi hay không, mấy đứa nhỏ này đều rất trầm mặc, dọc theo đường đi rất ít khóc nháo. Ngay cả đứa nhỏ nhỏ nhất, sau khi dược hiệu của thuốc ngủ qua đi, cũng không hề gây ầm ĩ.
Trong xe tất cả đều là rác rưởi tanh tưởi. Chẳng qua Dư Gia Đường có đào mấy cái lỗ trên vách phía trước thùng xe, bọn nhỏ có thể hô hấp được không khí mới mẻ bên ngoài xe, cho nên vẫn còn kiên trì được.
“Meo ô.”
Dư Gia Đường mở cửa thùng xe ra, nâng móng vuốt lên ý bảo bọn chúng có thể xuống xe.
Đồng Đồng ôm một đứa bé nhỏ nhất trong lồng ngực dẫn đầu bò xuống xe, tiếp đó những đứa nhỏ khác cũng đều lục tục bò xuống. Thật sự với không tới mặt đất, Dư Gia Đường liền đi qua, để cho bọn chúng dẫm lên sống lưng của mình xuống dưới.
Thời điểm còn lại một bé trai cuối cùng, cũng chính là mục tiêu nhiệm vụ của Dư Gia Đường. Bé trai đi đến bên cạnh xe, cự tuyệt mèo lớn hỗ trợ, hự hự dẩu mông có chút gian nan mà bò xuống xe.
Dư Gia Đường đi theo bọn nhỏ đi về phía trước một đoạn đường, sau đó liền vô thanh vô thức chuồn mất. Trên đường xuất hiện nhiều trẻ con như vậy, rất nhanh đã khiến cho người qua đường chú ý.
Dư Gia Đường biến trở về hình thái mèo bình thường, bò lên trên cây nơi xa. Sau khi nhìn thấy một người qua đường tốt bụng lấy điện thoại ra báo nguy, anh mới thoáng yên tâm.
Xe cảnh sát tới rất nhanh, chẳng qua bởi vì bảo đảm, Dư Gia Đường vẫn chạy theo sau đuôi xe cảnh sát, một đường theo tới đồn công an trấn Tùng Lê.
Rất nhiều trẻ con bị lừa bán thuận lợi chạy ra, đây không phải là việc nhỏ. Ngay cả sở trưởng cũng bị kinh động mà tự mình tới đây, đầu tiên là dò hỏi mấy đứa nhỏ tuổi khá lớn, hỏi bọn chúng có nhớ nhà mình ở đâu hay không.
Phần lớn đám nhỏ này đều bị bắt từ Uẩn Châu và vùng chung quanh, chỉ là tuổi dù sao cũng không quá lớn, chỉ có thể nói đại khái. Lúc hỏi đến bé trai mục tiêu nhiệm vụ của Dư Gia Đường, bé trai vẫn luôn chưa từng mở miệng nói chuyện qua lại nói ra một cái tên.
“Thịnh Vọng Vinh.”
Hướng sở trưởng hỏi cậu: “Đây là tên của cháu hay là tên cha cháu?”
Bé trai lắc đầu: “Là ông nội của cháu.”
“Vậy cháu tên là gì?”
“Thịnh Tranh.”
Thịnh Tranh vừa mới nói xong, một nữ cảnh sát đang điều tra tin tức trên mạng liền la lên một tiếng: “Sở trưởng! Chú mau đến xem!”
Bên trên rõ ràng là kết quả điều tra hai cái tên Thịnh Vọng Vinh cùng Thịnh Tranh có quan hệ với Uẩn Châu.
Hướng sở trưởng ngơ ngẩn nhìn tin tức tư liệu trên đó, sau một lúc lâu mới hoàn hồn lại, kích động đến đỏ cả mặt, vội lấy di động ra gọi đến số điện thoại liên hệ.
Dư Gia Đường ngồi xổm ở cửa đồn công an không đến nửa ngày, người Thịnh gia đã chạy tới. Lộ trình hai ba ngày, trong thời gian ngắn như vậy đã đuổi tới, hiển nhiên là Thịnh gia đã vô cùng sốt ruột.
Là Thịnh lão tự mình dẫn người tới đây, sau khi nhìn thấy cháu trai, lão nhân gia cả đời đổ máu chưa từng chảy nước mắt lại đỏ ửng cả con mắt.
Thịnh lão ôm cháu trai, cảm kích bắt tay với Hướng sở trưởng: “Lần này cũng là nhờ vào các vị, bằng không đợi đến khi ta xuống hoàng tuyền rồi, sẽ không còn mặt mũi nào đi gặp cha của Thịnh Tranh nữa.”
Quan chức lớn nhất mà Hướng sở trưởng từng gặp qua cũng chỉ là lãnh đạo thành phố, nào từng gặp qua nguyên lão từ thời kỳ cách mạng tới Hoa Quốc như Thịnh lão chứ, liền không nói nên lời. Toàn bộ quá trình đều chỉ liên tiếp gật đầu lặp lại vài câu “Hẳn vậy”, “Đây là chức trách của chúng tôi”.
Thịnh lão để lại vài người bên mình lưu lại đồn công an trấn Tùng Lê, để cho bọn họ hiệp trợ với hệ thống công an địa phương. Dùng hết thảy các phương pháp, mau chóng để đám trẻ con được trả về gia đình của mình. Cũng mau chóng truy ra hành tung của bọn buôn người đó, bắt bọn chúng ra quy án.
Thịnh lão quyền cao chức trọng, không thể dừng lại quá lâu tại trấn Tùng Lê. Thời điểm đang muốn mang cháu trai lên xe rời đi, Thịnh Tranh lại tránh khỏi tay ông, sau đó đi về phía địa phương Dư Gia Đường ẩn thân học mèo kêu “Meo meo” hai tiếng.
“Đây là...” Thịnh lão nghi hoặc theo tầm mắt của cậu nhìn qua.
Hướng sở trưởng vội vàng giải thích: “Là như thế này, mấy đứa nhỏ kia vẫn luôn nói, có một con mèo lớn lái xe cứu bọn chúng, đây khẳng định là việc không có khả năng. Hơn nữa địa phương phát hiện bọn nhỏ, chỉ có một chiếc xe rác cùng một vị tốt bụng đi ngang qua hỗ trợ báo nguy mà thôi.”
“Tôi nghĩ chắc là có người nào đó đã cứu bọn nhỏ này, thế nhưng không muốn bị chúng ta tra được, cho nên che giấu thân phận của mình, cố ý dạy bọn nhỏ nói như vậy.”
“Meo meo.” Thịnh Tranh lại hướng về phía phương hướng Dư Gia Đường kêu một tiếng. Đứa nhỏ thấy anh vẫn mãi không đi ra, có điểm sốt ruột.
Dư Gia Đường vốn định chờ bọn họ lái xe đi, mình mới nhảy đến trên đỉnh xe đáp nhờ xe, thấy đứa nhỏ như vậy, cũng chỉ có thể từ một góc chui ra.
“Ông nội, Mập Mập, mang đi.” Thịnh Tranh ngẩng đầu khẩn cầu nhìn Thịnh lão, giật nhẹ cổ tay áo của ông.
Dư Gia Đường: .......
Mập Mập là ai? Mập Mập mi ở đâu, mau ra đây, có người kêu mi đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT