Không thể tưởng tượng được, đời này trọng sinh, lại có thể gặp được cô sớm như vậy.
Lúc này tâm trạng của Cố Thanh Sơn rất tốt, hoàn toàn vứt Tô phu nhân ra khỏi đầu.
Người đàn ông đeo kính cũng đứng lên bắt tay với Cố Thanh Sơn.
"Xin chào, tôi là Phùng Hoắc Đức, cậu có thể gọi tôi là Phùng, hoặc cũng có thể gọi tôi là Hoắc Đức."
"Xin chào."
Cố Thanh Sơn liếc nhìn đối phương.
Cái tên này cậu tựa hồ đã nghe qua, có chút ấn tượng, nhưng hình như người này chết rất sớm, cậu không nhớ rõ cụ thể chuyện gì đã xảy ra.
Quên đi, mặc kệ vậy.
"Không nói chuyện khác nữa, chúng ta uống một ly trước đi."
Cố Thanh Sơn đi đến phía sau quầy bar, nhìn rượu trưng bày ở trên.
Lúc này, khí chất trên người cậu hoàn toàn hồi phục, gần như quay lại lúc tận thế và trở thành vị đại kiếm tiên khoái ý ân cừu, trở thành quan chỉ huy điều khiển hàng vạn nhân mã của quốc gia.
Phùng Hoắc Đức nhìn Cố Thanh Sơn, lặng lẽ nói: "Hắn có chút bất thường, chúng ta thuyết phục theo kế hoạch, hay là bắt luôn?"
Anna nhìn chăm chú vào thiếu niên đối diện, rồi nhìn những bình rượu, nói nhỏ: "Chờ một chút, xem hắn muốn làm gì."
Hai người nói xong, Cố Thanh Sơn đã cầm lấy một mớ chai rượu, hắn xoay người, đặt sáu bảy cái chai lên trên quầy bar, tạo ra một tiếng vang lớn.
"Không được, dường như không đủ."
Hắn lầm bầm, rồi lại xoay người sang chỗ khác chọn một ít rượu, lúc này mới dừng lại.
"Cậu muốn làm gì?" Phùng Hoắc Đức không nhịn được hỏi.
Cố Thanh Sơn liếc nhìn hắn một chút, rồi lấy từ trong quầy bar ra ba cái chén, nói: "Kiếp này lần đầu gặp mặt, uống chén rượu để chúc mừng."
"Đó là ý kiến tốt." Anna có chút hứng thú.
Hứng thú ngoài công việc.
Diệt Thế Nữ Vương yêu thích uống rượu, thích nhất là cocktail.
Ở kiếp trước, từng có một người pha chế rượu, bằng vào ly rượu "Thiên Hạt" được pha chế độc đáo nên giành được sự ưu ái của cô, suýt nữa trở thành bạn trai đầu tiên của cô.
Nhưng người pha chế rượu đó không thể thành công.
Bởi vì cô chết.
Cố Thanh Sơn lúc ấy chạy liên tục hai ngày hai đêm để đi cứu cô, cuối cùng vẫn không kịp, chỉ có thể đứng ngoài xa nhìn ngọn lửa hủy diệt.
Cô đã dùng lực lượng cuối cùng của mình để mang theo vô cùng vô tận yêu ma và cả sinh mệnh của chính cô.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, kìm hãm cảm xúc lại, bắt đầu pha chế cocktail.
Ba phút sau.
Một ly rượu cocktail đỏ như máu đặt trước mặt Anna.
Ly rượu này nhìn sơ qua giống như ngọn lửa đang bùng cháy, nhưng nếu nhìn kỹ vào trong ngọn lửa đang sôi sục đó, lại là vực sâu tâm tối hoàn toàn không thể dò xét.
Anna cúi đầu nhìn chén rượu, rồi lại ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Sơn.
Đây là tác phẩm của hắn sau khi uống qua "Thiên Hạt", một phiên bản được cải tiến.
Nó cũng chính là tác phẩm vừa ý nhất mà hắn đã dành mọi tâm huyết để tạo ra, chỉ vì trái tim hắn thương tiếc cô.
"Vì sao nó lại có cái tên này."
"Thiên Hạt có cung, tự nhiên sẽ có quần tinh (chúng sao) bảo vệ, sẽ là ngôi sao bất tử bất diệt trên bầu trời."
Thật sự là… một lý do ngu ngốc."
Anna khinh thường, lại không biết vì sao, những chua xót đau khổ trong mấy năm gần đây lại bỗng nhiên hiện lên trong lòng.
Cô nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Đắng, mãnh liệt, thiêu đốt.
Hủy diệt, cô độc, bi thương.
Cuối cùng mới có một chút vị ngọt làm người hết mực lưu luyến.
Nhắm mắt một lát, Anna mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Cố Thanh Sơn.
"Ta thích cậu." Cô nói xong.
"Điện hạ!" Phùng Hoắc Đức hét to rồi đứng lên.
"Thật sao? Vậy cùng nhau uống ly Thị Huyết Nhân." Cố Thanh Sơn cúi đầu, không cho đối phương thấy vẻ mặt của mình, hai tay nhanh chóng pha chế rượu.
Qua một phút, hai ly rượu đã được pha xong.
Hai người cụng ly, rồi uống một hơi cạn sạch.
"Cậu cũng không tệ!"
Anna cười ha ha, đưa tay vỗ Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đẩy tay cô ra, nghiêm túc nói: "Không giỡn nữa, tôi còn có một ly Liệt Diễm Địa Ngục, cô muốn uống hay không?"
Hắn không nhịn được muốn đưa hết tất cả loại rượu mình pha chế tốt trong mấy năm nay cho cô.
Mắt Anna ngay lập tức lóe sáng nhìn đối phương, ngồi ngay ngắn, "Ta uống!"
Cô nhìn chăm chú vào thiếu niên đang pha rượu nhanh như gió, hỏi: "Ta vẫn chưa từng nghe qua cái tên Liệt Diễm Địa Ngục?"
"Đây là rượu mới của tôi, mất mấy năm mới điều chế ra đấy."
Cố Thanh Sơn nói xong, bỏ thêm một cục nước đá vào ly rượu rồi đẩy qua cho cô.
Anna tiếp lấy, nâng ly rượu lên nhìn, bên trong là một màu đen tĩnh mịch.
Cô ngửa đầu, uống hết ly rượu.
"Đủ mạnh nha, có vẻ mấy năm gần đây tâm trạng của cậu không tốt." Anna vỗ vỗ miệng nói.
Cố Thanh Sơn cười ảm đạm, không nói gì.
Phùng Hoắc Đức ngồi kế bên nôn nóng, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Vốn là đang dò xét bí mật cho Đế Quốc nhân tiện đào móc nhân tài, không ngờ nhân tài còn chưa tới tay, lại lỗ mất công chúa điện hạ.
Cố Thanh Sơn ngược lại chú ý tới hắn.
"Yên tâm, " Cố Thanh Sơn đưa cho hắn một chai Whiskey, nói:
"Chúng ta chỉ uống rượu, lúc cần nói chuyện nghiêm túc thì sẽ nghiêm túc."
Phùng Hoắc Đức tiếp rượu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Haiz! Tôi không hy vọng gì nổi."
Anna ở bên cạnh buông ly rượu, thích thú nhìn Cố Thanh Sơn.
Đột nhiên, một tiếng đinh vang lên.
Ngay sau đó lại vang lên liên tục.
Ba người cùng nhìn lại, là máy truyền tin của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn để máy truyền tin lên trên bàn, mở ra.
“Công dân Liên Bang Cố Thanh Sơn, chúng tôi hiện đang hoài nghi anh có liên quan tới một vụ án mưu sát, xin đừng di chuyển, nhân viên chấp pháp đang tới."
"Bạn học Cố Thanh Sơn, bởi vì cậu có liên quan tới một vụ án mưu sát, đồng thời đã bị một số quý tộc buộc tội trộm cắp, Trường Quý tộc tư nhân quận Trường Ninh bây giờ xin tuyên bố rằng cậu bị đuổi học."
Ánh sáng trên máy truyền tin dần dần tắt.
Cố Thanh Sơn ngồi ở đó, bất động như một bức tượng điêu khắc.
"Chậc, " Ana vỗ vỗ vai của cậu, "Đừng nản chí, cuộc đời chẳng bao giờ là trôi chảy, theo ta đến Đế quốc đi, ta đảm bảo sẽ cho cậu đãi ngộ tốt nhất, không, ta đích thân phong cậu làm Nam tước, thế nào?"
Thấy Cố Thanh Sơn không nói lời nào, Anna lại nói: "Hình như bên ngoài có rất nhiều người tới, không thì ta giải quyết thay cậu ha?"
Phùng Hoắc Đức trừng mắt, giật mình nhìn công chúa điện hạ.
Công chúa điện hạ lạnh lùng lại có thể đối đãi như vậy với một người đàn ông.
Gặp quỷ!
Thằng nhóc này có thật là sẽ không lừa công chúa đi mất không!
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên cười, chậm rãi nói: "Tôi vốn muốn có một cuộc sống an bình."
Bên ngoài, tiếng còi cảnh sát vang lên chói tai.
Một hồi ồn ào náo động.
Tiếng la hét, tiếng chạy, tiếng gầm rú của phi toa dần dần tới gần quán bar.
Cố Thanh Sơn đứng lên, nói: "Tôi vẫn hy vọng được tham gia cuộc thi, vào một trường đại học, để làm tròn chút ít tiếc nuối trong lòng."
Một cây cung trống rỗng xuất hiện ở trên tay hắn, ngay sau đó là ba ống tên hiện lên trên lưng.
Hắn nắm cung, đi về phía cửa quán bar.
Mỗi một bước đi là mỗi lần mà hắn dần trở nên thay đổi, hắn đang dần sáng lên.
Đến khi hắn đứng ở cửa quán bar là lúc mà khí tức vô hình nhanh chóng tràn ngập toàn thân hắn, và len lỏi trong đó là một tia sáng linh minh thuần túy.
Hắn như một thanh kiếm sắc bén rời khỏi vỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT