Tô phu nhân lẳng lặng nhìn hắn: “Tô Tuyết Nhi thích kết bạn, chuyện này ta không phải đối, nhưng một tên học sinh nghèo mà dám mưu toan trèo cao thổ lộ với Tuyết Nhi trước mặt mọi người như cậu, ta kiên quyết phản đối.”
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nói: “Đó là Trương Dã…”
Tô phu nhân xen lời: “Chuyện của Trương Dã là do Bạch gia sắp xếp, nhưng vậy thì làm sao? Cậu quấn quýt Tô Tuyết Nhi mỗi ngày như vậy, Bạch gia đã sớm không ưa cậu rồi?”
Bà lớn giọng hơn: “Trước kia ta muốn cho Tô Tuyết Nhi trao đổi với mọi hạng người khác nhau để biết rõ sự muôn màu muôn vẻ của cuộc sống, nhưng lúc này thì ta chẳng nhìn nổi nữa rồi.”
Cố Thanh Sơn nói: “Tôi kết bạn với Tô Tuyết Nhi, chưa từng hại cô ấy bao giờ.”
Tô phu nhân dường như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, bà ta cẩn thận nhìn Cố Thanh Sơn từ đầu tới chân.
Cách đánh giá của bà ta làm cho Cố Thanh Sơn rất không thoải mái, nhưng hắn cũng nhịn.
Tô phu nhân nói: “Cuối tuần này là sinh nhật của con gái ta, Bạch Hoành Vũ đưa cho con ta một hòn đảo để nghỉ phép, trị giá 80 triệu điểm tín dụng. Còn cậu thì sao? Hả? Cái mô hình Cơ giáp đáng thương kia à?”
“Bà nghe lén máy truyền tin của chúng tôi?” Lần đầu tiên Cố Thanh Sơn nheo mắt lại, nhưng hắn vẫn cố giải thích: “Đó không phải là mô hình Cơ giáp…”
“Dừng lại đi, mặc kệ cậu dùng chiêu trò gì, cậu muốn tặng thứ gì, chúng đều không quan trọng.” Tô phu nhân cắt ngang lời hắn, vẻ mặt hờ hững.
Bà đứng dậy, nhìn thiếu niên từ trên cao.
“Quên nói cho cậu biết, con gái của ta đã thức tỉnh đặc dị Ngũ Hành, sắp thức tỉnh Phong chi linh lực.”
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, đây là chính Ngũ Hành, Phong Lôi Quang Ám, là đặc dị Ngũ Hành.
Phong chi linh lực rất không tệ, nó cực kì hữu dụng, là năng lực siêu phàm mà ai cũng mơ ước.
Kiếp trước thì Tô Tuyết Nhi đã thức tỉnh Phong linh lực, nhưng là ở 2 năm sau đó.
Vậy mà giờ cô đã thức tỉnh sớm hơn, đây là một chuyện tốt.
Bởi vì chức nghiệp giả loại Siêu Phàm Ngũ Hành như thế này, thức tỉnh càng sớm thì tiềm lực trưởng thành sau này càng lớn.
Tô phu nhân nói: “Cậu mừng vì cái gì? Ta cảnh cáo cậu, sau này không nên tới gần con gái của ta, càng đừng nên liên lạc với nó, một kẻ tầm thường như cậu phải biết có chừng có mực.”
“Đây là lời khuyên của ta với tư cách là chủ mẫu của Tô gia, tuy là lời khuyên nhưng cũng là lời cảnh cáo.”
Bà không thèm nhìn Cố Thanh Sơn nữa mà xoay người một cách ưu nhã, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Xử lý xong chuyện nhỏ này, bà phải đến yến hội ngay - dù gì cũng là yến hội của Tô gia, nó cần nữ chủ nhân như bà chủ trì.
“Tô phu nhân, xin chờ một chút.”
Sau lưng truyền đến giọng nói của tên nhóc nghèo kia.
Tô phu nhân quay đầu lại lạnh lùng nhìn đối phương.
Cố Thanh Sơn đứng lên, vẻ mặt thành khẩn: “Tôi nhất định phải nói cho bà một việc.”
“Cậu nói đi.”
Cố Thanh Sơn nói: “Tôi không hề quấn lấy Tô Tuyết Nhi, cũng chưa từng nghĩ đến việc trèo lên Tô gia, chúng tôi chỉ kết giao bình đẳng.”
Tô phu nhân cảm giác mình sắp không ức chế được cơn tức, bỗng nhiên cười: “Bình đẳng? Ta không thể tin được là trong từ điển của cậu thậm chí có từ này.”
Giọng bà chuyển sang lạnh lùng, “Nơi đây không chào đón cậu, cút đi.”
Cố Thanh Sơn có chút giật mình, hắn im lặng rời khỏi đình.
Một lát sau, Tô phu nhân mới nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.
“Đi”, ánh mắt bà đầy vẻ lạnh lùng, “Nói với Bạch gia và Nhiếp gia, Cố Thanh Sơn sắp rời khỏi hồ đảo.”
“Vâng.”
“Còn nữa, bọn họ làm gì ta mặc kệ, nhưng không thể làm ở gần hồ đảo.”
“Tuân mệnh.”
Phân phó xong chuyện này thì tâm trạng của Tô phu nhân cũng tốt hơn chút ít.
Bà ngẩng đầu nhìn sắc trời, lẩm bẩm: “Như vậy mà vẫn không chịu vứt bỏ, thì sắp chết cũng đừng hối hận.”
Sắc trời nhanh chóng tối lại.
Cố Thanh Sơn mờ mịt trở lại khu dân nghèo, lúc này mới phát hiện phòng của mình đã bị cảnh sát dán giấy niêm phong.
Dù cho chuyện của Hung Hổ bị Nhiếp gia che giấu, nhưng một căn phòng không có vách tường ở tầng 22 cũng vô cùng hút mắt.
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ một lúc.
Công việc của hắn ở khoa nghiên cứu Chiến giáp sắt Trường Ninh đã mất rồi, hình như hắn đã không còn chỗ để đi.
Hắn sờ soạng người, chìa khóa mà tên sát thủ Vương Minh cho hắn vẫn còn, hắn xoay người đi đến cư xá đó.
Đi đến một hẻm nhỏ vắng vẻ, Cố Thanh Sơn bỗng cúi đầu nhìn bóng mình.
Cái bóng vẫy tay với hắn rồi rời khỏi người hắn, chạy đến một con hẻm nhỏ.
“Thiên tuyển kỹ…”
Kỹ năng kỳ lạ như vậy, Cố Thanh Sơn lập tức nhận ra.
Cách chào hỏi như thế này đã coi như là lễ độ, năng lực đều bày ra hết, cho thấy không có ác ý.
Dù cho thế nào cũng phải đi xem.
Cố Thanh Sơn rời khỏi ngõ hẻm theo cái bóng, đi đến một quán rượu ở góc đường.
Hắn vừa bước vào, cửa quán rượu lập tức đã bị đóng lại, ở ngoài thì treo bảng “tạm thời không bán”.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng mà lắng đọng, mùi thuốc lá nhàn nhạt, ánh đèn lờ mờ sáng.
Trên quầy bar có hai người đang ngồi.
Một tráng hán khôi ngô mang kính, tóc vuốt ngược ra sau.
Một cô gái xinh đẹp, dáng người thon gọn, tóc đỏ hồng xõa ngang vai.
Cả hai nhìn Cố Thanh Sơn, trên mặt nở một nụ cười thân thiện.
“Ồ? Là cô?” Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói.
Câu này khiến hai người ngoài ý muốn, họ nhìn nhau và thấy hơi khó hiểu.
“À không sao, chẳng qua là tôi cảm thấy đã gặp cô ở đâu đó rồi.”
Cố Thanh Sơn lấp liếm tỉnh rụi.
Nghe hắn nói thế, hai người lập tức bừng tỉnh đại ngộ (chợt nhận ra).
Mỹ nữ tóc đỏ vươn tay đứng dậy, hào phóng nói: “Xin chào, tôi là Trưởng công chúa Anna của đế quốc Sanullanca, nhất định là anh đã thấy tôi trên tin tức.”
Có gì thì trực tiếp nói ra, quả nhiên vẫn là phong cách quen thuộc đó.
Khóe miệng Cố Thanh Sơn vểnh lên, hắn vươn tay bắt lấy tay đối phương một cái rồi nhanh chóng thu lại.
“Hạnh ngộ, tôi là Cố Thanh Sơn.” Hắn nói.
Theo trí nhớ thì cô thích sạch sẽ, ghét người khác tiếp xúc với cơ thể mình.
Quả nhiên Anna ngoài ý muốn cau mày, nụ cười trên mặt chân thành hơn hẳn: “Cố đồng học, xin mời ngồi.”
Cố Thanh Sơn liền ngồi xuống chỗ đối diện hai người.
Hắn nhìn cô, thật không ngờ rằng sau khi chia cắt nhiều năm còn có thể gặp lại, gặp lại vẫn là cô trong độ thanh xuân mơn mởn như thế này. Cố Thanh Sơn hơi cảm khái trong lòng.
Trưởng công chúa Anna Mehdisy của đế quốc Sanullanca, Hoa Hồng Gai của Thánh giáo, người sở hữu ngọn lửa Tử thần. Siêu Phàm Giả trời sinh khai hóa Ngũ Hành chi hỏa, cùng với một danh xưng nổi tiếng nữa… Diệt Thế Nữ Vương.
Cô là kẻ phản kháng vận mệnh, là linh hồn tuyệt mỹ mất đi trong giãy dụa tuyệt vọng.
Kiếp trước khi Cố Thanh Sơn vừa mới tiến vào thế giới khác, cô đã là nhân vật cấp truyền thuyết ở hai thế giới.
Trong một lần vô tình, cô đã tiện tay cứu lấy mạng Cố Thanh Sơn.
Đối với cô, có thể nó chỉ là một hành động vô tâm, nhưng Cố Thanh Sơn vẫn luôn nhớ nhung và cảm động trong lòng.
Cho đến mấy năm sau khi mà Cố Thanh Sơn đã trưởng thành đến cấp độ ngang hàng cô, rồi tìm đến để báo đáp ân tình: “Tôi chưa bao giờ thiếu ân tình của người khác, nếu cô cần tôi giúp cô làm chuyện gì, xin hãy nói ra.”
Cô chỉ cười ha ha, nói: “Được rồi, muốn báo đáp thì không bằng hãy pha cho tôi một ly rượu ngon.”
Hắn cũng thực sự đi tìm kiếm những bí phương hiếm thấy về rượu, sau khi luyện được tay nghề pha chế cao siêu, hắn đi tìm cô lần nữa.
Thì cô đã hương tiêu ngọc vẫn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT