Chẳng qua cái chết của người này đã tạo ra một cơ hội hiếm có cho các Võ đạo tông sư khác.
Ba tên tông sư võ giả nhanh chóng áp sát tới dưới đèn đường.
Bọn họ nhìn nhau, đồng thời nhảy về hướng đèn đường, đồng thời đấm vào những chỗ yếu hại trên người Cố Thanh Sơn.
Bọn họ có thể coi như là phối hợp ăn ý, vây kín Cố Thanh Sơn không một kẽ hở, căn bản không thể nào thoát ra được.
Cố Thanh Sơn một tay cầm trường cung, tay kia thì nhẹ nhàng nhấn xuống một cái.
"Lên!"
Cố Thanh Sơn hét lớn một tiếng, linh lực trong đan điền dâng lên như hồng thủy, tràn ra một cách mãnh liệt.
Một tia sáng xanh mà bằng mắt thường có thể thấy được bốc lên từ trên người hắn, rồi lại mạnh mẽ lan ra bốn phương tám hướng.
Chiêu này chỉ là một chiêu giải phóng linh lực cơ bản nhất, tên là"Linh áp".
Ở thế giới khác, những đại tu sĩ như ở kỳ Nguyên Anh, Hóa Thần chỉ cần tùy tiện phóng linh áp là đã có thể ép toàn bộ người trong một thành phố xuống mặt đất không động đậy được.
Với linh áp Luyện Khí tầng năm của Cố Thanh Sơn, chỉ có thể tạo ra một lực đẩy mạnh.
Nhưng Cố Thanh Sơn đang khi dễ mấy tên chưa từng biết đến lực lượng như thế này.
Ba tên tông sư còn không biết chuyện gì đang xảy ra đã bị một lực đẩy từ đối diện đánh vào, tung lên trời một cách chật vật.
"Bia ngắm là đây chứ đâu."
Mắt Cố Thanh Sơn nhíu lại, hắn rút tên ra, chẳng thèm dùng kỹ năng mà cứ rót linh lực vào trong mũi tên rồi “xoạt” một phát bắn ra.
Ba tên tông sư võ giả bị bắn thành cái sàng ngay giữa không trung, lúc rơi xuống đất thì đã hóa thành xác lạnh.
Ba mươi tên tông sư đều bị bắn chết không còn một mảnh, xác nằm thành một đường.
"Khốn nạn, đó chính là ba mươi tên tông sư......"
Khuôn mặt Nhiếp Vân liên tục thay đổi, hai chân run rẩy gần như không đứng nổi.
Hắn cắn răng, chạy đến trước cửa phi toa, cung kính thi lễ, "Bác Mã, chuyện này vẫn phải mời ngài ra tay."
Một ông lão lưng còng hai tay chắp sau lưng đi xuống phi toa, nhìn về phía ngã tư đường.
Ông nhìn mỗi cái xác cực kỳ nghiêm túc.
"Xuống tay rất tàn nhẫn, nhưng mà cái ba cái thứ như mũi tên này lại vừa khéo bị ta khắc chế."
Lão giả nói xong thì hơi cong gối, ầm ầm phát động, cả người ông ta như một viên đạn lao thẳng tới Cố Thanh Sơn!
Ở khoảng cách xa như thế mà dám lăng không xung phong tới đây, chỉ sợ đối thủ là cấp Đại sư, trong nháy mắt thì Cố Thanh Sơn đã nhanh chóng xác định thực lực của đối phương.
Lão giả bắt ngờ nắm hai tay lại đánh về phía trước.
Biểu cảm Cố Thanh Sơn biến đổi, không chút do dự nhảy về phía sau và đáp xuống một cái đèn đường khác.
Cùng lúc đó, lão giả ở giữa không trung cách Cố Thanh Sơn mấy chục thước đã vung mạnh song quyền.
"Trùng Tí Pháo Chùy!"
Ầm —— ầm!
Đầu tiên là một tiếng vang nhỏ, ngay sau đó là một một tiếng nổ vang, cây đèn đường bị đánh có chỉ còn lại một nửa.
Cố Thanh Sơn không nói một lời, giơ cung lên liền bắn.
Lão giả tùy ý phất phất tay, mũi tên leng keng bay ra ngoài.
Cố Thanh Sơn nhíu mày, cảm thấy có chút buồn bực.
"Hai tay có thể cách không đánh ra Hóa Kình, uy lực ở trình độ này, khẳng định là Quy Tàng chi lực."
Cảnh giới Đại tông sư của Võ đạo thì có cơ hội kích phát thần thông một lần, lão giả trước mặt hắn rõ ràng đã kích phát Võ Đạo Quy Tàng, hai tay có được Quy Tàng loại đặc biệt.
Lão giả nói đúng, đối mặt với mũi tên bắn thẳng thì hắn chỉ cần giơ hai tay lên rồi vận dụng năng lực Quy Tàng là đủ.
Cố Thanh Sơn chân không ngừng bước, lão giả đuổi theo không bỏ, hai người không ngừng truy đuổi, đèn dường ở ven đường đều bị phá hoại.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đèn đường không ngừng ngã xuống, lão giả càng đuổi càng gần.
"Chết đi thằng nhóc, đầu của nhóc ta nhận nhé!" Lão giả hung ác nhào lên.
Cố Thanh Sơn không nói gì, yên lặng kéo cung thành hình trăng tròn.
Hắn đột nhiên xoay người, nói: "Loạn Vũ!"
Tiếng dây cung vang lên không ngừng, từng tiếng như sét đánh.
Từng bóng xám như có được sinh mệnh, như rồng như rắn bơi lội trong không trung và tạo thành quỹ tích không thể đoán trước được.
"Sao có thể!" Lão giả khẽ quát một tiếng, hai chân mạnh mẽ giậm trên mặt đất, cảnh giác nhìn xung quanh.
Năm mũi tên tới cùng một lúc!
Cơ thể lão giả linh hoạt như cá lội, không ngừng vặn vẹo tránh né những mũi tên đang bay vụt đến.
Lực lượng trên những mũi tên này mạnh hơn so với vừa rồi nhiều lắm, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn, hơn nữa góc độ xảo quyệt, lão giả cũng phải dùng hết toàn lực.
Võ đạo Đại tông sư đã có một chút Linh giác, mỗi khi tên sắp chạm vào thân thể, thì có thể phản ứng lại, hoặc là xoay người tránh né, hoặc là hai tay đem tên đánh bay.
Hữu kinh vô hiểm, hắn cuối tránh được toàn bộ những mũi tên.
"Đây là thứ Tiễn thuật gì?"
Lão giả thở phì phò hỏi.
Trong lòng ông hơi chút hối hận, nếu sớm biết mũi tên còn có thể bắn xoay, ông sẽ không vội vã tấn công như vậy.
Chậm rãi du đấu rồi từ từ tiếp cận đối phương sẽ an toàn hơn.
Nhưng hiện tại thì hai bên đã đánh tới quảng trường, nơi này trống trải, Tiễn thuật quỷ dị của đối phương vô cùng chiếm ưu thế.
Khoảng cách giữa hai người cũng hoàn toàn thích hợp cho đối phương công kích.
Không lẽ thằng nhóc này đã tính trước rồi?
Lão giả cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
"Đây là Tiễn thuật giết người." Cố Thanh Sơn nói xong, hai tay hơi dừng rồi, thình lình tăng nhanh tần suất, liên tục phát động kỹ năng.
Loạn Vũ!
Loạn Vũ!
Loạn Vũ!
Ba lượt "Loạn Vũ" liên tục.
Những đám tên nhanh chóng như hóa thành bông hoa nở rộ bao vây Đại tông sư.
Đại tông sư đối mặt với "Loạn Vũ" một lần đã rất vất vả để né tránh, lần này rốt cuộc không thể tránh thoát.
Phốc phốc phốc phốc!
Tiếng tên đâm vào trong máu thịt tuy nhỏ, nhưng trong đêm yên tĩnh không có chút tiếng động thì dù cách rất xa cũng có thể nghe rõ ràng.
Trên người Đại tông sư tuôn ra một mảng máu lớn, người lảo đảo bước vài bước rồi ngã xuống mặt đất.
Người hắn bị cắm đầy tên như một con nhím, linh lực đi vào trong cơ thể sớm đã hủy diệt sự sống của hắn.
Lúc Đại tông sư chết, mắt cũng không nhắm lại, ánh mắt ông toát ra vẻ không cam lòng và sự hối hận mãnh liệt.
Nhiếp Vân hoàn toàn mê mang.
Đó là Đại tông sư a, là tồn tại cường đại áp đảo trên tông sư bình thường, là tồn tại đã kích phát lực lượng Quy Tàng.
Là Đại tông sư mà ngay cả Siêu phàm giả cũng không dám tùy tiện đắc tội.
Đây cũng là chiến lực cường đại nhất của Niếp gia, vì lấy lòng Bạch gia mới được trịnh trọng phái ra.
Đáng chết, thằng nhóc đó có thể kinh khủng như vậy.
Nhiếp Vân hoảng loạn đến mức người tràn đầy mồ hôi lạnh.
Lúc này giữ mạng mình mới là quan trọng nhất, phải đợi đến khi Bạch gia ra tay, dù gì thì thằng nhóc này cũng chỉ có một con đường là chết.
Dù sao Bạch gia là một trong Cửu phủ, gia tộc của mình hoàn toàn không thể sánh được.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Vân giơ lên hai tay, hô lớn: "Tao là con cháu của Niếp gia, bây giờ tao đầu hàng, Cố Thanh Sơn, tốt nhất mày nên..."
Vụt!
Một mũi tên bay tới đâm vào ngực hắn.
Nhiếp Vân bụm mũi tên trúng ngay ngực hắn, lùi về phía sau vài bước, cuối cùng lảo đảo té xuống đất.
Máu tươi không ngừng trào ra từ trong miệng mũi của hắn.
Ta sắp chết, trong lòng Nhiếp Văn bỗng nhận ra.
Cuộc sống hậu đãi, số tài sản khổng lồ, tương lai tươi sáng, đến thời khắc này đã sắp vĩnh viễn rời đi.
Không, không nên như thế này, vì sao ta phải chết!
Hắn đột nhiên gào to thảm thét như một con ác quỷ: "Cố Thanh Sơn! Mày với tao thật ra đều giống nhau cả, có thực lực thì đều muốn diệt trừ kẻ mình chướng mắt, giết càng nhiều, càng gần tới cái chết, tao nguyền rủa mày! Nguyền rủa mày trước khi chết chịu đủ loại tra tấn, chết không có chỗ chôn!"
"Tao với mày không giống nhau, " Cố Thanh Sơn hạ trường cung xuống, "Cả đời này, tao báo ân báo thù, giết người vô nhân tính, nhưng tao không ỷ thế hiếp người."
Hắn nhìn lướt qua đám xác chết chất đầy trên đường, mặt không có chút gợn sóng.
Mặt Nhiếp Vân ngập tràn sự không cam lòng, hắn giãy dụa nói: "Bạch gia sẽ đến đây, mày... Chết chắc rồi, tao chờ mày trên đường tới hoàng... tuyền."