- Cẩm nhi, chúng ta kết hôn đi! Anh nói thật đấy! - Diệp Mặc đột nhiên nghiêm túc hẳn, anh nhìn thẳng Chu Cẩm nói.
Chu Cẩm không ngốc, cô cũng nhận ra trong ánh mắt anh là lời thật
lòng, thế nhưng... vẫn cứ có gì đó... làm cô không hài lòng..
Cuối cùng, quyết định lên tiếng:
- A Mặc, hiện đại của em không như cổ đại của anh, một câu nói
của người khác là tùy tiện tổ chức đám cưới, ở thời đại
này, hôn nhân dựa trên tiền đề tình yêu và sự tự nguyện, hơn
cả là sự tin tưởng và tôn trọng cảm nhận của nhau, nó xuất
phát từ hai phía, không phải là đơn phương!
Diệp Mặc có chút mờ mịt khi nghe Chu Cẩm nói, anh nhíu mày hỏi:
- Em không tự nguyên gả cho anh? Hay là không tin tưởng anh?
Chu Cẩm nghe liền lắc đầu, cô nhìn anh trả lời:
- Không phải em không tự nguyện, cũng không phải em không tin tưởng anh, A Mặc, tình cảm của chúng ta như thế nào không ai hiểu rõ hơn em và anh cả, nhưng mà.... muốn đi đến hôn nhân.... thì chưa
được....
Chu
Cẩm không hẳn là vì anh không cầu hôn cô mà tức giận, càng
không phải vì không có hoa hay có quà... mà còn vì một nguyên
nhân khác nữa.....
Cô nghĩ, bất cứ cô gái hiện đại nào cũng sẽ có nỗi băn khoăn
đó giống như cô khi người mình yêu đột ngột nói kết hôn, chứ
không riêng gì tư tưởng của cô cả!
Nhìn Diệp Mặc vẫn mù mịt, Chu Cẩm thở dài, cô gỡ tay của anh dưới vòng eo mình ra, nói:
- Có thể anh chưa quen với cách suy nghĩ ở thời đại này, hoặc
cũng có thể là giống như anh nói, là do em nghĩ quá phức tạp, quá rườm rà, thế nhưng....A Mặc, anh vẫn chưa nhận ra đâu là
vấn đề sao?