Nói cưới là cưới? Anh ấy thậm chí còn chưa ngỏ lời cầu hôn với
cô, rốt cuộc có xem trọng lời nói của cô hay không vậy?
Diệp Mặc nhìn ánh mắt tức giận của Chu Cẩm, nhíu mày, anh cứ
tưởng cô đùa, nhưng hóa ra... không phải, cô tức giận thật sao?
Nghĩ vậy, Diệp Mặc hỏi:
- Em không muốn gả cho anh?
Chu Cẩm thở hắt ra một hơi, nhìn anh nói:
- Anh có cầu hôn em không? Có hỏi cưới em không? Hả? Mà muốn em
cưới anh? Em đồng ý lúc nào? Anh như vậy là tự tiện quyết
định rồi còn gì?
Diệp Mặc nhìn cô thật sâu, lên tiếng:
- Chúng ta yêu nhau, cần gì mấy thứ rườm rà đó, cứ trực tiếp cưới luôn không phải tiện hơn sao?
Chu Cẩm: "..."
Tiện cái đầu anh!!!! Rườm rà cái đầu anh!!!! Ai bày anh cái cách nghĩ đó hả?
Muốn cưới con nhà người ta mà không muốn cầu hôn sao? Anh làm ăn mà thu lời cắt cổ vậy hả??
Chu Cẩm thực ra không phải quá vô lý khi nổi giận với DIệp Mặc,
có cô gái nào không thích được người mình yêu cầu hôn chứ?
Có người con gái nào không thích được tặng hoa tặng quà, được nói những lời ngọt ngào?
Chu Cẩm có chút cổ hũ khi nghĩ rằng phải tiến hành từng bước
trước khi tiến đến hôn nhân, nhưng cũng là do cô thích như vậy,
đâu có quá đáng gì cho cao?
Điều làm cô tức giận chính là Diệp Mặc quá vô tư, anh cứ vậy nói
cưới là cưới, chẳng hề quan tâm đến cảm nhận của cô!
Điều đó vô tình làm Chu Cẩm có cảm giác Diệp Mặc đang xem nhẹ cuộc hôn nhân của hai người bọn họ.
Triết Như và Tử Hân bên cạnh. Trái tim đã rỉ máu lúc nào không hay.....
Tử Hân nghiêng đầu, nói nhỏ:
- Trời ơi, có thật là hai người kia đang tức giận đôi co không? Sao tớ cứ thấy như đang mắng yêu nhau vậy?
Triết Như cũng đau lòng khôn xiết, cô nhắm mắt, thở dài nói:
- Haizzz, tớ không muốn xem, không muốn xem nữa, mù mắt chó tớ rồi!!!!
Chu Cẩm càng nghĩ càng tức giận, cô cong môi lên muốn nói tiếp,
thế nhưng, lần này, Diệp Mặc lại không nói gì, cúi người
xuống đặt lên môi cô một nụ hôn...
Chu Cẩm trợn to mắt, ngạc nhiên nhìn anh, ngay khi môi Diệp Mặc rời đi, cô liền thốt lên: