Ta tò mò mà quét ngang quét dọc hắn từ trên xuống dưới một lượt : “Ngươi thuộc khoa Lịch Sử sao?”
“Đúng vậy, ta từ lúc còn nhỏ liền có hứng thú với lịch sử quốc gia- dân tộc
-tập quán thâm hậu. Ta muốn phát triển những tập quán tốt đẹp này nên ta mới quyết định học khoa Lịch sử” Thiếu niên đến gần chút, cười nói.
Ta gật gật đầu, thời hiện đại như này gần như có rất ít những thiếu niên mang chí hướng như này nha.
“Thấy cái tượng sáp này sao hả?” Cậu ta đến gần bức tượng sáp hình nữ tử
thanh lâu, tay mang bao tay kĩ càng mà nhẹ nhàng xoa xoa tượng sáp.
"Cũng giống người thật ,sao thế, nàng ta có ẩn khúc li kì gì sao ?” Ta hỏi.
Thiếu niên cười gật gật đầu, ôn nhu mà nói: " Chủ nhân của gian phòng này tên gọi là Thải Cúc, vì tài mạo song toàn mà nổi danh một thời, dẫn tới lúc ấy có rất nhiều tài tử thương nhân tiến đến muốn thưởng thức dung nhan của nàng. Nhưng Thải Cúc vốn tâm cao khí ngạo nên đối những người đó
đều chướng mắt, nên uyển chuyển từ chối không tiếp đãi một ai.
Không bao lâu sau có một người từ trấn trên đến đây, nghe nói là muốn lên
kinh thành đi thi. Người đó đi đến đây liền nghe thấy danh tiếng của
Thải Cúc, nên cũng muốn thử nhìn thấy mặt mỹ nhân một lần.
Ai ngờ hắn liền trở thành bạn của Thải Cúc, từ đó Thải Cúc chỉ tiếp đãi
mỗi người này, khi người đó lên kinh thành đi thi thì nàng cũng đóng cửa từ chối tiếp khách, nàng luôn một mực chờ hắn thi đỗ trạng nguyên về
chuộc thân nàng ra. "
"Nhưng đáng tiếc người đó vẫn luôn không quay lại đây, Thải Cúc đại mỹ nhân
liền như thế chờ rồi vẫn luôn đợi, rồi dần dần buồn bã mà chết, đúng hay không a?” Ta nhanh chóng chen ngang bằng giọng điệu sướt mướt tình cảm
phong phú.
Thiếu niên cười cười, lắc đầu: “Sai rồi.”
“A, sai rồi? không phải toàn bộ những câu chuyện về nữ tử thanh lâu đều có diễn biến như vậy hết sao?” . Ta nghe đến phát ngán về chuyện thư sinh
nghèo túng đến thanh lâu thì được kỹ nữ nổi tiếng yêu mến, khi thư sinh
vào kinh thi xong đậu Trạng Nguyên liền vứt bỏ kỹ nữ ấy coi như không
quen biết, sau đó kỹ nữ liền khổ sở chờ cả đời rồi ôm hận mà chết.
Ta thực kinh ngạc, chẳng lẽ chuyện xưa cậu ta đang kể không phải như vậy?
“Sai rồi, vị nam tử ấy đậu Trạng Nguyên. Khi hắn về lại nơi này định chuộc
Thải Cúc ra thì nghe tin Thải Cúc mất tích.” Cậu ta nói, rồi mới lấy
xuống cái kẹp cài tóc bằng vàng trên đầu tượng sáp, nhẹ nhàng vuốt ve:
“Tú bà kinh hãi phát hiện trong phòng Thải Cúc không có một bóng người,
trên dưới Kỹ Viện không một ai biết Thải Cúc đi đâu, chỉ phát hiện trên
cái gối của nàng có một cây kẹp tóc bằng vàng còn sót lại.”
Ta hoài nghi mà nhướng mày: “Một người sống lớn như vậy tự dưng lại biến mất được ư?”
Thiếu niên gật gật đầu, đem cái kẹp tóc gắn lại búi tóc của tượng sáp:
“Không sai, vì nàng biến mất như vậy nên nam nhân kia rất thương tâm
muốn đi chết, đầu tư tiền của mua lại giấy bán thân của nàng, xong làm
đám tang cho Thải Cúc, rồi rời khỏi cái chốn thương tâm này vĩnh
viễng.”
“Từ từ, không có chứng cứ chứng minh Thải Cúc đã chết, vì sao lại lập đám tang
tự tiện như vậy?” Ta nghi hoặc hỏi, chỉ là bị mất tích thôi, không lo đi tìm nàng mà ngược lại đi xây mộ là sao??.
“Tìm rất lâu nhưng cũng vẫn không thấy tăm hơi, hơn nữa gần trấn nhỏ ngay
khe núi luôn có sói hoang lui tới, cho nên dân chúng trong trấn đều cho
rằng Thải Cúc đã táng thân vào bụng sói.” Thiếu niên buông tay, nói.
Ta bất đắc dĩ mà thở dài, giương mắt tiếc hận nhìn về tượng sáp tinh xảo
mỹ lệ, tội nghiệp một thân hồng nhan luôn trông chờ đến ngày được phu
quân nắm tay, ai ngờ hồng nhan bạc mệnh nên chết sớm, thật đáng buồn.
“Ai, ngươi tên là gì a?” Ta nhìn về phía thiếu niên hỏi.
“Ta tên Niệm Lâm.” Hắn hữu hảo mà vươn tay.
Ta cũng vươn tay ra đáp trả bằng một cái bắt tay hữu hảo, tay của thiếu
niên thật nhỏ và lạnh, lạnh như nước đá đến nỗi muốn đóng băng.
Đúng lúc này, một âm thanh đầy quái khí vang lên: “Nha, khó trách ta chờ mãi lại không thấy ngươi đi ra, thì ra là đang ở chung chỗ bận tám chuyện
với soái ca.”
Ta hung hăng trừng về Vệ Giới đang tựa vào khung cửa: “Ai cần ngươi lo?”
Vệ Giới bĩu môi, nhìn về phía thiếu niên, lộ ra một nụ cười phi thường hăng hái vui vẻ: “Chào! Ta là Vệ Giới”
“Vệ Giới? Hình như nghe tên quen quen.... Đúng rồi, giống tên với người
được lưu danh là "Xem sát Vệ Giới"?” Niệm Lâm nhìn thấy Vệ Giới liền nụ
cười tắt lịm, cứng ngắc nhanh miệng phun ra một câu.
Vệ Giới đột nhiên sửng sốt, rồi mới ha ha cười: “Người trẻ tuổi, Vệ Giới
đó chết lâu rồi. Nói như vậy không lẽ ta là xác ướp sống ngàn năm không
chết?” Tuy rằng cố gắng giữ bình tĩnh giải thích, nhưng đáy mắt Vệ Giới
vẫn là có chút hoảng loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT