Giữa sông Vong Xuyên, ta chống thuyền trên mặt nước yên tĩnh không gợn
sóng, như mặt gương sáng không dậy nổi một tia gợn sóng.
Khi thuyền đi xẹt qua, cũng chỉ gợn qua một chút dấu vết, nhưng sau đó liền biến mất không thấy đâu nữa.
Quách Hi cùng Tiêu Oản Nguyệt ngồi ở đuôi thuyền, Quách Hi nhìn Vong Xuyên dài âm trầm, cười cười, nói:
“ Vong Xuyên thật sự rất yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.”
“Đúng vậy, không có thanh âm, cũng là nơi thích hợp để ngươi nghĩ lại lúc còn sống của chính mình.” Ta một bên chống thuyền, một mặt nói.
Minh Hà địa phủ u tĩnh, có thể làm người chết hồi tưởng một chút chuyện sinh thời, nếu thông suốt cũng coi như cả đời người không uổng phí.
“Cả đời? Một đời người cũng chỉ có như vậy.” Quách Hi cười khổ một tiếng.
“Đúng vậy, ngươi cả đời vì một người tồn tại, nàng ta chết thì ngươi cũng
liền chết theo nàng ta” Nói lời này ta càng thêm trào phúng, bởi vì ta
ghét nhất là những kẻ coi thường sinh mạng, tóm lại ta không bao giờ ủng hộ điều đó.
Quách Hi quay đầu, nhìn về phía sắc mặt bình tĩnh Tiêu Oản Nguyệt, trong mắt
tràn đầy ôn nhu: “Thì có sao? Oản Nguyệt chết rồi thì chỉ còn một mình
ta trên cõi đời này, ta vẫn phải sống trong sự dày vò, còn không bằng ta sớm kết thúc cho xong……”
Tiêu Oản Nguyệt quay đầu nhìn về phía Quách Hi, cặp mắt vô thần đang cố làm ra vẻ bình tĩnh xao động, hiện lên một tia xin lỗi.
“Không cần xin lỗi, ta cam tâm tình nguyện, nếu có khả năng, thì Oản Nguyệt
kiếp sau ngươi có thể yêu ta được không?” Quách Hi vươn tay, chạm chạm
khuôn mặt tùy tụy của Tiêu Oản nguyệt, thật cẩn thận nói ra lời quan
trọng trong lòng nhất.
Tiêu Oản nguyệt trong mắt lệ quang dâng trào, sau đó nàng dùng sức gật gật đầu.
Quách Hi lộ ra sự vui sướng mà tươi cười, cầm lấy bàn tay nhỏ của Tiêu Oản Nguyệt, khó có thể tự kiềm chế mà khóc lên.
Nhìn sau thuyền hai hồn này… trong lòng ta đột nhiên cũng tiêu tan sự bực
bội, kỳ thật như vậy cũng tốt thôi, có khả năng kiếp sau hai người đó có thể yêu nhau. Dù đầu thai làm người hay con vật thì ta cũng nên chúc
phúc cho họ.
Chèo chống một hồi đã tới cầu Nại Hà, ta đưa Quách Hi cùng Tiêu Oản Nguyệt
lên bờ, rồi mới chỉ hướng đi đến cầu Nại Hà: “Hãy lại đằng kia uống một
chén canh Mạnh bà, mau đi đầu thai.”
“Cảm ơn ngươi, Tiểu Thiên .” Quách Hi xoay người hướng về ta chân thành tha thiết cúi người.
Ta cười nhìn hắn vẫy vẫy tay, xem hai người càng đi xa, kêu lên: “Yên tâm
đi, các ngươi kiếp sau sẽ ở bên nhau, yên tâm đi thôi!”
Nghe câu nói vậy, Quách Hi cùng Tiêu Oản Nguyệt hơi mỉm cười, rồi cả hai tay lớn nắm chặt tay nhỏ chậm rãi bước lên cầu Nại Hà.
Nhìn hai người bóng dáng, ta chắp tay trước ngực, ở trong lòng mong ước cho
trời cao nhân từ, hãy cho mối lương duyên này có cái kết đẹp.
Sau đó, ta khởi động cây xào, khẽ chống thuyền ra xa bờ. Ta hát một khúc rồi tiếp tục phiêu đãng tên sông Vong Xuyên.
“Thấy sao? Có soái không?” Vệ Giới nhanh chạy đến bên người ta, đoạt lấy cái
máy ảnh trên tay ta. Hắn nhìn thấy ảnh chụp bên trong thì sắc mặt liền
trầm xuống:
“Này, ngươi cuối cùng là chụp hình ta hay chụp tượng sáp vậy?”
“Đương nhiên là ta chụp tượng sáp.” Ta thật thành thật cặn kẽ nhấn mạnh từng
chữ qua kẽ răng, nhìn thấy Vệ Giới vén tay áo lên như muốn đánh ta thì
ta liền nhanh chân chạy đến một nơi triển lãm khác.
Ta và hắn đang ở một cái Thị Trấn cổ.
Nơi này có nền văn hóa đúng là rất nồng hậu, nhà kiểu cổ truyền thống san
sát nhau. Ngay cả thanh lâu cũng bảo tồn rất kĩ lưỡng hoàn mĩ,nào là bàn trang điểm hồng hạnh, giường lớn có khắc hoa văn, tranh cổ điển văn
họa, nơi này được bố trí vừa cổ xưa vừa tao nhã, hơn nữa những bức tượng sáp này đều làm giống y như thật, nên ta mới mê chụp tượng quên chụp
hình Vệ Giới.
Ta đột nhiên cảm thấy chung quanh một mảnh yên tĩnh, lúc này mới phát hiện giống như phòng này chỉ còn có một người duy nhất là ta.
Tức khắc, một luồng gió âm buốt thổi qua, lạnh tái tê.
Bất quá đối với mấy cái vặt vãnh này ta một chút cũng không thấy sợ.
Có nhiều người cảm thấy thanh lâu này âm khí quá nặng nên không dám đi vào.
Nhưng theo ta thấy người có tâm lý yếu thì chịu đi, trong đây âm lãnh thì
liên quan gì tới ma quỷ? Quỷ sớm đã bị Hắc Bạch Vô Thường mang về địa
phủ cho đi đầu thai hết rồi.
“Xin chào!” Đột nhiên, một thanh âm dễ nghe vang lên, ta đột nhiên quay đầu.
Liền thấy sau lưng là một thiếu niên thanh tú nước da trắng nõn, bộ dạng
giống sinh viên, cần cổ mảnh khảnh còn mang bảng tên của 'hướng dẫn
viên'.
“Chào ngươi.” Ta lễ phép mà chào hỏi lại.
“Ngươi có cần ta giải đáp thắc mắc gì không? Ta là sinh viên năm 4, khoa Lịch
Sử, hiện ở chỗ này làm hướng dẫn viên kiếm thêm tí tiền.” Thiếu niên nho nhã lễ độ mà giới thiệu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT