“Ta nói giỡn……” Niệm Lâm cười cười, rồi mới nhìn ta vừa nhỏ nhẹ nói vừa
khoát tay: “Vậy ngươi hãy mau cùng bạn mình đi dạo đi, ta xin phép rời
đi trước để còn giới thiệu cho các du khách khác nữa.”
Ta gật gật đầu, rồi đứng ngóng nhìn theo hướng mà Niệm Lâm rời đi.
“Xem đủ chưa hả?” Vệ Giới thoạt nhìn hình như hơi khó chịu mà đi đến phía
trước mắt che kín tầm nhìn của ta, khinh thường phun ra một câu:
“Trước mắt ngươi đang có một đại mỹ nam mà ngươi lại không biết thưởng thức,
cái loại thiếu niên non nớt yếu đuối mong manh như vậy có gì đẹp hả?”
" Cái gì?? Đại ca, ngươi phải nhớ một điều rằng ngay cả chính bản thân
ngươi cũng là hình dạng thiếu niên non nớt yếu đuối rồi.” Ta không chút
do dự nói ra, rồi mới vỗ vỗ bả vai gầy gò của hắn, sâu kín thì thào:
“Ngươi xem thân hình ngươi có chỗ nào có cơ bắp gợi cảm đâu?”
“Cơ tiểu Thiên! Ngươi nhất định phải đối nghịch với ta mới vừa lòng phải không?” Vệ Giới hét lớn.
Ta hướng về phía hắn thè lưỡi, rồi chạy đến nơi triển lãm khác.
Hai người cãi nhau ầm ĩ vang dội mọi ngóch ngách. Cả hai không ngờ ở chỗ
khuất tối tăm đang có một đôi mắt lạnh lùng đang chăm chú nhìn từng động tác của hai người.
Thị trấn cổ này mang tên Khê Lâm. Cũng đã có hơn một ngàn năm lịch sử, nên
nơi này lắng đọng lại rất nặng dấu ấn của thời gian lịch sử văn hóa tang thương.
Đường
phố hai bên gạch ngói chằn chịt, dưới chân là lộ đá phiến lát xanh, còn có khu dân cư cổ kính, làm người đến cảm nhận thấy giống như bản thân
quay lại mấy trăm năm trước.
Thị trấn nhỏ này có nền du lịch không hề nhỏ, nên mọi người mới giữ vững những sự độc đáo này qua nhiều thế hệ con cháu.
Ta bước đi trên đường phố, đường phố hai bên còn có rất nhiều quán hàng
rong nhỏ chen chút đang rao bán đặc sản vùng này, nhìn chung cũng không
thấy cửa hàng hiện đại nào ở nơi này.
Cơn mưa phùn mênh mông đổ xuống, mông lung con đường phía trước, phảng phất như bản thân đang lạc vào mộng đẹp.
“Vệ Giới, nơi này không tệ nha.” Ta không chịu nổi mà khẽ tán thưởng, cầm lấy máy ảnh lại chụp thêm vài bức.
Vệ Giới đồng ý gật gật đầu: “Đúng vậy, không khí tươi mát, không có sương mù.” Nói xong há mồm hút sâu một ngụm không khí.
“Trời sắp tối rồi, chúng ta mau tìm một chỗ trú qua đêm đi.” Ta nhìn sắc trời đã dần dần tối tăm đến không thấy đường đi, hỏi Vệ Giới.
Vệ Giới buông điện thoại đang tự động chụp ảnh của mình, rồi quay đầu nhìn khắp nơi, cuối cùng nhìn chăm chú vào một khách sạn nhỏ cổ xưa trầm
lặng.
Tuy rằng
rất muốn ở trong một cái khách sạn hạng sang, nhưng vì Vệ Giới đã đi vào khách sạn nên ta đành phải không tình nguyện mà đi theo.
Khách sạn nào trong trấn nhỏ này đều luôn mang theo phong cách đặc thù cách
điệu, khách sạn mà Vệ Giới chọn tuy rằng nhỏ nhưng mà bên trong rất
trang hoàng tinh tế phi thường, đồ mỹ nghệ cùng họa cụ trang trí cũng
mang một phong cách riêng, tức khắc làm cho khách sạn này nổi bật hẳn
lên.
“Xin chào, có ai không?” Vệ Giới hàm ngậm kẹo que, mồm miệng không rõ mà hô lên.
“Tới tới!” Chỉ thấy một người trẻ tuổi dáng người mập mạp, bộ mặt hiền lành
vén rèm lên đi ra, cười nhìn về phía ta cùng Vệ Giới: “Hai vị định thuê
phòng sao?”
“Đúng vậy, cho ta hai phòng tốt nhất gần bờ sông, vì ta muốn thưởng thức cảnh sông ban đêm.” Vệ Giới ngã người trên quầy tiếp viên nói.
Làm ra vẻ giàu có!!!…… Ta trợn trắng mắt, ở trong lòng âm thầm phỉ nhổ.
Người trẻ tuổi lật sổ ra tra xét từng phòng, rồi trên mặt lộ ra vẻ khó xử:
“Thật là xin lỗi!! vì hiện tại đang là mùa du lịch nên khách sạn hiện
tại chỉ còn có mỗi một gian phòng trống, nếu không ngài cùng vị tiểu thư này hãy……”
“Không!” Hai tiếng kêu to gần như đồng thời vang lên.
“Ngươi ở nơi này đi, ta sang cái khách sạn khác!” Muốn ta và Vệ Giới ở chung phòng, đối với ta còn khổ hơn chết ngàn lần.
“Tiểu thư, hiện tại toàn bộ khách sạn và khu dân cư của trấn này đều có du
khách ở hết rồi! Ngài bây giờ mà đi tìm phòng trống nhất định không có,
ngài xem ngay cả khách nhỏ của chúng ta ở góc hẻo lánh như vầy mà cũng
vẫn chỉ còn thừa một phòng thôi.” Người trẻ tuổi mặt đầy vẻ xin lỗi mà
ngăn cản ta.
Vệ Giới khụ khụ, rồi mới nhìn về phía ta: “Nếu không, hai chúng ta chắp vá chia đôi chỗ ngủ đi? Ngươi yên tâm, với thân hình sân bay bằng phẳng
của ngươi, ta sẽ không bao giờ có mưu đồ gây rối với ngươi đâu.”
Ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi muốn chia đôi chỗ ngủ nhưng ta có muốn đâu!” Tức chết ta, dám nói ta là ngoại hình sân bay!
Vệ Giới nhún nhún vai, quơ quơ chìa khóa trên ngón tay út: “Vậy ngươi tự
mình đi tìm chỗ khác ở đi, cho dù ngươi có ăn ngủ đầu đường đi nữa thì
cũng không được oán trách ta!” Nói xong hắn liền nghênh ngang đi lên
lầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT