Ta vẫn là không cần nói ra thân phận thật sự, dù có nói ra đi chăng nữa hắn cũng sẽ không tin.
--------------
Sáng sớm hôm sau
Hoàng Cung
Ta bị một cung nữ dẫn vào Cam Lộ Điện- nơi ở của Võ Hoàng Hậu, xuyên qua
hành lang dài mãi, đi thật lâu sau mới đến mới đến được nơi ở của Võ Tắc Thiên.
Khi đứng trước cửa Cam Lộ Điện, ta mới cảm thấy trong thiên hạ này nơi tuyệt mĩ nguy nga nhất chính là Hoàng Cung.
Chỉ vừa mới đi trên dãi hành lang phía, liền nhìn thấy vô số cung nữ xinh
đẹp đứng lặng người ở khắp nơi, giống như nơi ở của Tiên Nhân trên Thiên Đình vậy, nhìn sơ qua thấy vừa u nhã thanh tịnh như Nam Hải, vừa nguy
nga như cõi tiên trần.
Khó trách Võ Hoàng Hậu đã hao tổn rất nhiều tâm cơ để quay trở lại Cung Điện này. Vàng bạc phú quý có ai mà không ham?
Nữ nhân Võ Tắc Thiên này chắc chắn là một người phụ nữ tàn nhẫn! Tuy ta
còn chưa nhìn thấy mặt mũi của Võ Hoàng Hậu, nhưng ta đã không có hảo
cảm với nàng nổi.
“Cô nương hãy chờ ở đây, ta đây đi bẩm báo với Hoàng Hậu nương nương.” Cái
cung nữ dẫn đường ấy cung kính gật đầu với ta, xong rồi mới cúi rũ đầu
nhẹ nhàng bước vào Cam Lộ Điện.
Sau một lúc lâu, cung nữ kia liền đi ra, hướng ta hành lễ, xong làm ra làm
ra tư thế mời vào trong: “Cô nương, xin mời đi theo ta.”
Mới vừa tiến trong điện, một mùi hương ngào ngạt trầm thủy liền xông vào
mũi, mê huyễn hương thơm như khiến người ta bước đi trên mây.
Ta nhìn thấy một bóng người ngồi ở sau rèm châu hoa, nghĩ thầm người đó là hẳn Võ Hoàng Hậu, liền nhanh hướng bên trong nói: “ Tiểu nữ bái kiến
Hoàng Hậu nương nương.”
“Lớn mật, nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương vì sao ngươi không quỳ?” Cung nữ
đứng kế bên rèm hoa trợn mắt lạnh giọng trách mắng với nàng.
“Ta không phải người trong cung, vì sao phải quỳ?” Ta phản bác, Cơ Tiểu Thiên ta ngay cả gặp Diêm Vương cũng không quỳ nữa là!
“Lớn mật! Ta thấy ngươi hẳn là chán sống!” Cái cung tì kia tức giận đến mặt đều đỏ.
Ta bĩu môi, đối với lời nói kia chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.
“Xuân Hỉ! Ai cho ngươi nói năng vô phép tắc với khách của bổn cung như vậy?”
Lúc này, người chủ sau rèm hoa mới chậm rãi mở miệng, thanh âm thấp mị
mà ôn nhu, nhưng lại mang theo một tia uy nghiêm không dung kháng cự.
Tên cung nữ tên là Xuân Hỉ ấy nhanh quỳ xuống dập đầu, thấp thỏm bất an khẽ thưa với Võ Hoàng Hậu:
“Nương nương thứ tội, thực sự là dân nữ này quá mức vô lễ, nô tỳ nhất thời khó chịu, lúc nãy mới……”
“ Được rồi! Đừng có lần sau.” Võ Hoàng Hậu nhàn nhạt mở miệng, Xuân Hỉ
lúc này mới như trút được gánh nặng, đầy đầu mồ hôi lạnh mà đứng lên,
cũng không dám nói thêm câu nào nữa.
Ta tò mò mà nhìn người đằng sau rèm hoa, thật muốn nhìn xem vị Võ Hoàng Hậu trong truyền thuyết dung mạo như thế nào.
“ Vị cô nương này hẳn là đạo sĩ do Quách Hi đề cử phải không?” Võ Hoàng
Hậu cười hỏi, rồi mới vén lên rèm hoa, uốn lượn váy dài, chậm rãi đi
ra.
Ta cũng
cuối cùng thấy được vị thần bí Võ Hoàng Hậu này mặt mũi như nào, chỉ
thấy nàng một thân trang phục lộng lẫy cao quý ám tím, thêu hoa mẫu đơn
quốc sắc thiên hương
Ánh mắt mát lạnh mà sâu thẳm, giống như chứa đựng trong đó là một cái đầm
lầy không có đáy, một khi đã rơi vào sẽ không có đường ra.
Đây là một nữ nhân vừa diễm lệ vừa nguy hiểm, giống một con rắn độc mang
trong mình sắc thái sặc sỡ, bề ngoài dụ người nhưng ẩn sâu bên trong
tràn đầy nọc đọc lạnh thấu xương trí mạng!
Ta nhìn chằm chằm dung nhan của nàng hồi lâu mới lấy lại tinh thần, mới
nhanh chóng cúi đầu, ôm quyền nói: “Không sai, ta chính là đạo sĩ đó, ta tên Cơ Tiểu Thiên ”
“Cơ Tiểu Thiên? bổn cung là lần đầu tiên nhìn thấy một đạo sĩ là nữ, và còn rất trẻ tuổi nhỏ bé như vậy. Nhìn ngươi như vậy, hẳn là chưa đến hai
mươi tuổi phải không?”
Ta cảm giác được nàng đang dùng cái ánh mắt sắc bén ấy đánh giá ta từ trên xuống dưới, giọng điệu lộ ra sự không tin tưởng rõ ràng.
Chê ta tuổi nhỏ ư? Ta dù sao cũng đã hơn một ngàn tuổi! Ta thiếu chút nữa không chịu nổi mà góng to lời trong lòng vô mặt nàng.
“Ấy! nương nương xin đừng nhìn ta tuổi nhỏ mà xem thường. Ta thậm chí còn
đoán được bây giờ trong lòng nương nương đang ưu tư chuyện gì!!” Ta vội
vàng kể ra.
Võ
Hoàng Hậu nhướng mày, tựa hồ cảm thấy hứng thú trước những gì ta mới
khoác lác: “Nga? Ngươi biết được ta đang suy nghĩ gì sao?”
“Tất nhiên.” Ta cười gật gật đầu, rồi mới học làm theo bộ dáng của những đạo sĩ trong giang hồ, ta tùy tiện nhẩm nhẩm ngón tay cho có, rồi mới lo
lắng xem Võ Hoàng Hậu:
“Nương nương trong lòng có việc ưu tư về người quá cố, mà điều mà nương nương
đang nghĩ trong lòng hẳn là không biết bản thân mình có bị vong hồn quấy phá hay không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT