Ánh mắt của Võ Tắc Thiên cứng lại, rồi đột nhiên nhìn về phía ta, ánh mắt
phóng tới cứ như lưỡi dao sắc bén làm ta hoàn toàn chống đỡ không được,
chỉ có thể cố quay sang nơi khác né tránh ánh mắt kinh hồn ấy.
Võ Hoàng Hậu nhìn chung quanh bốn phía một lượt, rồi mới thấp giọng ra lệnh: “Tất cả mau lui xuống đi.”
Chờ đến khi toàn bộ cung tì thái giám lui đi hết, Võ Hoàng Hậu mới bày ra
sắc mặt ngưng trọng mà đi đến trước mặt ta, híp mắt hỏi: “Ngươi rốt cuộc đã biết được cái gì?”
“Nương nương đã làm việc gì, thì ta biết việc đó.” Ta cười nói.
“Tiểu nha đầu, ngươi có biết người sống nếu biết quá nhiều chuyện không nên
biết sẽ rất dễ trở thành người chết hay không?” Võ Hoàng Hậu không giận
không cười, phun ra một câu với ngữ khí mờ ảo đạm nhiên, từng chữ cất
dấu sát khí rất lớn.
Cơ hội tới! Ta nhanh nắm chặt cơ hội, lớn tiếng nói: “Dân nữ tất nhiên là
hiểu đạo lý này, nhưng Hoàng Hậu nương nương, ta đích thật muốn tới giúp người, vong hồn quá cố không nên buôn ba khắp nơi chọc ghẹo người khác
như vậy” Ta nhàn nhạt nói.
Võ Hậu bỗng chốc xoay người, thật sâu mà nhìn ta hồi lâu, cặp mắt phượng
tuy rằng tràn đầy hồ nghi, nhưng ta lại thấy được một tia hy vọng.
Trong lòng của người một khi có quỷ, thì cho dù là tâm trí có cố gắng tạo nên bức tường chắn cường đại đi chăng nữa cũng sẽ dễ dàng bị đánh tan, bằng không ta cũng sẽ không thể dễ dàng vào này Hoàng Cung này như vậy .
Trong lòng ta vui vẻ, có Võ Hoàng Hậu làm chỗ dựa thì trong Hoàng Cung này ta có thể muốn đi đâu thì đi! Quá tốt!
“Ta muốn đi đến nơi ở của Tiêu Thục Phi.” Nếu Tiêu Thục Phi chết ở trong Lãnh cung thì chắc chắn ở nơi đó sẽ có dấu vết để lại.
Cặp mắt phượng sắt bén của Võ Hoàng Hậu đột nhiên chợt lóe, ta nhìn ra được sự đa nghi trời sinh trong mắt nàng, nàng vẫn là không tin ta!
------------------
Lãnh Cung
Gió rào thét lạnh đến thấu xương tủy, mỗi cơn gió đều mang theo một cảm giác mãnh liệt kêu khóc thê lương bi thương.
Lãnh cung Ẩm ướt âm lãnh, hàng năm không thấy nổi mặt trời. Nơi đây giống
như lao tù sâu nhất, chỉ có thể cảm thấy vô tận tuyệt vọng.
Lãnh cung hoang phế ở giữa càng làm nổi bật lên vẻ cao lớn lạnh lùng, giống
như một gian nhà kiên cố không thể phá vỡ, xung quanh chìm trong không
khí áp bách, cùng với sự lạnh thấu xương.
Tấm biển đã sớm bị mạng nhện bao trùm, phai màu đến nỗi không thể đọc được tên của Lãnh cung này là gì.
Ta từ từ đi theo đằng sau Võ Hoàng Hậu, đi theo nàng đến cấm viện từng
giam giữ nữ nhân cao quý của Đại Đường, đạp lên những chiếc lá khô rơi
đầy đất tàn bại, đi tới trước cửa một gian phòng hiu hắt.
Một cái thái giám bước đến đẩy cửa phòng ra, chỉ nghe tiếng cứng đờ “Kẽo kẹt” thật dài.
Cửa mở, trong phòng âm u vô cùng, ngay cả ánh sáng ngoài cửa chiếu vào cũng không nhìn thấy rõ bên trong, chỉ nhìn thấy từ trong phòng bay ra tầng tầng tro bụi tán loạn giữa không trung.
thái giám ấy quơ quơ cây trượng tiên trong tay, rồi mới chuẩn bị bước vào.
“Chậm đã!” Ta nhanh chóng lớn tiếng ngăn lại.
Cái tên thái giám kia theo bản năng rút chân lại, rồi mới khó hiểu mà nhìn về phía ta.
“Xảy ra chuyện gì?” Võ Hoàng Hậu cũng nghi ngờ nhìn về phía ta hỏi.
Ta đứng yên xem xét gian phòng một lúc, tức khắc ngửi được mùi oán khí dày đặc bên trong.
Bên trong chính là oán khí do oan hồn khi chết đã ngưng tụ lại, không thể tiêu tan được.
Oán khí này đối với người sống tuy rằng không mang lại ảnh hưởng lớn nhưng cũng sẽ làm giảm tuổi thọ.
“Nương nương ngài hãy đợi ở bên ngoài, để ta tự mình vào xem.” Ta nhìn về phía Võ Hoàng Hậu, nói.
Võ Hoàng Hậu hướng bên trong nhìn nhìn, chắc hẳn cũng cảm thấy bên trong
quá mức âm trầm, hoặc là do đột nhiên nhớ tới bộ dạng lúc chết của Tiêu
Thục Phi, nên liền gật gật đầu.
Ta rảo bước tiến vào gian phòng, mới đi chưa tới ba bước liền cảm thấy một cổ hàn khí âm trầm ập vào mặt.
Bên tai ta còn loáng thoáng vang lên tiếng khóc thê lương ai oán của nữ tử.
Nếu tinh tế nghe kĩ, sẽ cảm giác được bên tai dường như có nữ tử đang than nhẹ, làm sóng lưng tê dại trong vô thức..
Ta bóp bóp cái mũi, thật cẩn thận mà đi nhẹ sâu vào trong.
Lạnh cung vốn là nơi không ai lui tới nên trong không khí cũng tràn ngập mùi gỗ mục, toàn bộ đều bị bịt kín dưới một tầng tro bụi thật dày. Làm
người ta thật sự thở không thông nổi.
Hắc Bạch Vô Thường báo cáo là khi bọn họ vừa đến để mang hồn phách của Tiêu Thục Phi đi, thì cũng chỉ nhìn thấy thi thể của Tiêu Thục Phi. Ba hồn
bảy phách của nàng ta đã không cánh mà bay.
Trừ khi có đạo sĩ với tu vi cực cao nhúng tay vào. Hay là đạo sĩ tinh
thông dị thuật mới có thể biết cách thu giữ hồn phách người chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT