“Không có gì, chỉ là ngẫu nhiên gặp được nữ quỷ trong lời đồn, tò mò thôi.” Ta nhướng mày, bịa một lý do.

Quách Hi ha hả cười, tựa hồ có chút nhẹ trào phúng: “Vậy ngươi có biết hay không, kẻ tò mò rất dễ bỏ mạng?”

“ Người đó có bóng, bá tánh trong thành Trường An đều bị lừa hết” Ta nhanh nói.

“Ha hả, ngươi cho rằng ta không biết sao?” Quách Hi ánh mắt thâm thúy mà nhìn về phía ta, chậm rãi nói.

“Vậy ngươi……” Xem ra Quách Hi không có đơn giản như mặt ngoài như vậy, ta nhìn chằm chằm Quách Hi, trong lòng thầm nghĩ ngợi.

Quách Hi cũng gắt gao nhìn chằm chằm ta, cặp mắt phượng kia làm ta khó có thể nhìn thẳng, hắn nhấp môi: “Ngươi muốn hỏi ta vì sao cũng theo dõi người kia, phải không?”

Ta thành thật gật gật đầu.

Hắn đột nhiên cười cười, rồi mới vươn tay vỗ vỗ đầu ta, tinh xảo mặt mày hàm chứa mật mã tiếp theo: “Có chút chuyện ngươi không biết sẽ tốt hơn.”

“Nếu ta nhất định phải biết đâu?” Ta cũng cười cười, hướng hắn nói.

Ánh mắt Quách Hi lập tức trở nên sâm hàn vô cùng, mặt mày minh diễm cũng giống như kết tầng tầng khói mù.

“Nếu ta đoán không sai thì Quách công tử hẳn là phụng mệnh tới điều tra nữ quỷ thành Trường An phải không?.” Ta bắt đầu tập trung cảnh giác.

Kỳ thật ta đã sớm đoán được Quách Hi có chút kì lạ. Người không rảnh rỗi bình thường làm sao có thể rõ ràng chuyện này như thế, chắc chắn là hắn vẫn luôn đang âm thầm điều tra, mà kẻ lo lắng trong chuyện này nhiều nhất chỉ có một người. Là Võ Tắc Thiên.

“Ngươi thật ra thực thông minh a.” Quách Hi đột nhiên sửng sốt, rồi mới nở nụ cười.

“Nếu là ta không đoán sai thì Quách đại nhân hẳn là do Võ Hoàng Hậu phái tới điều tra việc này đi.” Ta nói tiếp, nếu có thể cùng Quách Hi hợp tác chậm rãi quật ra manh mối việc này, cũng có thể xem là kế sách hay.

Quách Hi nhìn ta hồi lâu, rồi mới gật gật đầu: “Nếu ngươi đã biết, ta sẽ không che giấu nữa. Ban đầu ta vốn tưởng rằng ngươi đủ thông minh nên không nhúng tay việc này, chỉ là……” Nói xong, hắn chậm rãi vươn bàn tay ra đụng vào gương mặt ta, rồi mới đem thân mình chậm rãi tới gần, ngữ khí nhẹ như lông công quỷ mị, phảng phất như có ma lực đang gắt gao nắm chặt lấy đầu óc ta: “ Nữ nhân thông minh, đáng tiếc ngươi còn chưa đủ thông minh.”

Vừa dứt lời, một trận gió lạnh đánh úp lại, đại não của ta còn chưa kịp phản ứng, liền có thanh kiếm lạnh băng dán trên cổ ta.

Hắn muốn giết ta!

Ta chỉ có thể bất đắc dĩ cười: “Ngươi giết ta làm cái gì, ta cũng không biết gì hết.”

“Ta mặc kệ ngươi có biết hay không biết, Hoàng Hậu đã có lệnh là nếu có bất kì ai nhúng tay vào việc này……” Hắn chậm rãi gần sát mang tai ta, nhẹ giọng nhấn mạnh: “Giết không tha!”

“xem ra Võ Hoàng Hậu cũng là sợ Hoàng Đế sẽ tra rõ thật hư nên chột dạ.” Ta trào phúng mà cười.

Quách Hi mắt phượng rùng mình, lạnh giọng hỏi: “Ngươi thật sự là người của Hoàng Thượng?”

“Là người của Hoàng Thượng như thế nào, không phải lại như thế nào?” Xem ra Võ Hoàng Hậu trong lòng đúng là có quỷ, ta âm thầm thầm nghĩ.

“Vậy đắc tội!”

Bỗng chốc, Quách Hi liền nâng tay lên định dùng kiếm cắt đứt cổ họng ta.

Trong lòng ta vừa niệm, thanh kiếm từ trong tay hắn bay ra ngoài, ta giơ tay tiếp nhận, nhanh chóng xoay người đem lưỡi kiếm đặt lên cổ hắn.

“Ngươi……” Quách Hi mở to hai mắt nhìn, tựa hồ không thể tin tưởng được.

Ta nhìn hắn, chậm rãi nói: “Ta không phải người của Hoàng Thượng. Nhưng nếu muốn ta thả ngươi, ngươi phải đáp ứng ta một việc!”

Hồn của Tiêu Thục Phi hẳn là đang ở trong Hoàng Cung, nếu Võ Hoàng Hậu giết Tiêu Thục Phi, thì chắc chắn oán niệm của Tiêu Thục Phi sẽ không bỏ qua cho Võ Hoàng Hậu.

“Chuyện gì?” Quách Hi lạnh lùng hỏi.

“Ta muốn vào cung!” Ta cười hihi nhìn hắn.

“Không có khả năng!” Quách Hi quay đầu đi, chém đinh chặt sắt mà nói: “Hoàng cung là nơi ngươi muốn vào là có thể vào?”

Ta trợn trắng mắt: “Cho nên ta mới kêu ngươi đem ta tiến cung, dù là bằng biện pháp gì đi chăng nữa, bằng không ta liền……” Nói xong, ta dùng thanh kiếm gạch nhẹ một đường trên cổ tuyết trắng của hắn.

“Ngươi nói cho ta vì sao ngươi muốn tiến cung?” Quách Hi chỉ là khẽ run lên, nhưng vẫn là tiếp tục kiên cường.

“Ngươi nói vô nghĩa thật nhiều!” Ta cắn chặt răng, cái tên Quách Hi này thật đúng là không phải nhân vật đơn giản dễ uy hiếp.

Quách Hi nhìn về phía ta, thanh lãnh con ngươi tràn đầy trào phúng: “Ngươi nếu không chịu nói ra ý đồ. Vậy ngươi liền cứ việc giết ta đi!”

Nói xong, hắn nhắm mắt lại, khóe miệng gợi lên độ cung cuồng loạn mà quyết tuyệt.

Nhìn khóe miệng cười kia, ta cả người ngẩn ra, lại không biết vì sao.

Thôi thôi, nói cho hắn cũng không sao.

“Được rồi! ta là đạo sĩ…lần này ta tới thành Trường An vì sư phụ nói cho ta biết trong thành Trường An có lệ quỷ quấy phá, ta tới bắt quỷ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play