Edit +Beta: Tiểu Cố
——————————-
Tiếng Kỳ Ngôn vừa dứt, ánh mắt Tây Chiêu nhìn cậu rất lạ, thậm chí còn chứa sự trào phúng.
Kỳ Ngôn rụt lại, trừng hắn, vừa là giải thích vừa là tức giận: "Ngươi nhìn ta thế làm gì? Ta gọi ma giáo mang tiền đến, ta muốn chuộc Thải Hà cô nương của Hưng Xuân Lâu!"
Tây Chiêu hừ lạnh, rõ ràng không tin Kỳ Ngôn. Buông đũa trong tay xuống, nhìn thị vệ đến báo: "Tình huống bây giờ thế nào?"
"Huyền Vũ chỉ đích danh muốn ngài..." Thị vệ liếc qua Kỳ Ngôn: "Trả ca ca lại cho hắn."
Sắc mặt Tây Chiêu u ám khó lường, thấp giọng hừ lạnh: "Theo ta ra xem." Ngừng một chút mới tiếp lời: "Phái người trông coi nơi này, không cho phép bất luận kẻ nào đi ra ngoài!"
Cái 'bất luận kẻ nào' này chính là để chỉ Kỳ Ngôn. [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
"Đệ đệ ta cũng tìm tới rồi ngươi còn muốn giam ta?" Kỳ Ngôn đứng lên, hướng về bóng lưng Tây Chiêu quát: "Cái tên này, ngươi đang khơi mào chiến tranh giữa Võ Lâm Minh và ma giáo!"
"Này! Tây Chiêu! Ngươi đứng lại đó cho ta! Ta muốn liều mạng với ngươi!"
...
Tây Chiêu bỏ đi đến đầu cũng chẳng thèm ngoảnh, thị vệ không biết được điều tới từ đâu vây chật như nêm cối, dù Kỳ Ngôn có bản lĩnh bằng trời cũng không ra khỏi nhà giam kín đến gió không lọt này được.
Giận dỗi đập đồ đạc, Kỳ Ngôn ném vỡ vài món đồ sứ hiếm hoi trong phòng Tây Chiêu. Sau khi ném xong vẫn chưa hết giận, cậu suy nghĩ một lúc, ngồi vào bàn bắt đầu bực bội ăn sáng.
Ăn sạch năm miếng bánh hấp trong đĩa, Kỳ Ngôn tức giận cầm đĩa ném ra ngoài cửa. Đĩa rơi trên đất phát ra tiếng vang trong trẻo, chia năm xẻ bảy từ giã cõi đời.
Hình như ngoài cửa có hai người châu đầu ghé tai nói gì đó, sau đó một người rời đi, một người tiếp tục ở lại canh chừng. Kỳ Ngôn nhìn một lát, ánh mắt đảo quanh, bắt đầu múc cháo, bát sau nối bát trước.
Dần dần, bát cháo cũng thấy đáy, Kỳ Ngôn nuốt miếng cháo tôm bóc vỏ tươi ngon cuối cùng xuống, giơ bát ném ra ngoài nốt.
Bên ngoài vẫn im ắng như cũ, Kỳ Ngôn hít sâu mấy hơi, đứng lên đi hai vòng rồi ngồi lại bàn, cầm đĩa bánh ngọt nhét từng miếng vào miệng...
Đúng vậy, đối với kẻ tham ăn mà nói, đĩa có thể ném; thức ăn thì không thể rơi.
Nhét đầy một miệng, Kỳ Ngôn nhai nhai, nuốt vào bụng, cầm ấm trà bên cạnh rót thẳng vào miệng. Lúc này, một cái đĩa trống một cái ấm rỗng, thêm cả bốn cái chén vô dụng, Kỳ Ngôn cũng không định giữ lại cho Tây Chiêu, giận đùng đùng ném hết ra cửa, tiếng vỡ loảng xoảng.
Người bên ngoài giống như mặc kệ cậu làm loạn, im như tờ. Khác nào đấm vào bị bông, Kỳ Ngôn càng tức giận hơn.
―― Chẳng lẽ không thể bình tĩnh ngồi xuống đánh một trận... Nhầm! Nói đôi lời sao! [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Không biết qua bao lâu, lúc Kỳ Ngôn không còn gì để ném, dựa vào bàn mơ màng ngủ, cửa bị đẩy ra.
Kỳ Ngôn giật mình mở mắt, lập tức nhìn về phía cửa.
Sắc mặt Tây Chiêu u ám nhìn mảnh sứ đầy đất, dẫm lên chúng đi về phía Kỳ Ngôn.
Bị khí thế của hắn ảnh hưởng, Kỳ Ngôn hơi chột dạ mở lời: "Ngươi, ngươi nhìn ta thế làm gì, nếu không phải do ngươi nhốt ta, ta cũng sẽ không đập đồ!"
"Ngoan cố tột cùng!" Tây Chiêu khẽ quát một câu, bước lên trước nắm chặt cổ tay Kỳ Ngôn.
Chỗ sáng nay mới vừa bị nắm đỏ còn chưa đỡ giờ lại bị nắm, Kỳ Ngôn đau đến kêu lên: "Đau!"
Nghe tiếng kêu của cậu, Tây Chiêu giảm nhẹ lực nắm nhưng không hề buông tay mà lại lôi cậu đi ra ngoài.
"Ngươi, ngươi, ngươi dẫn ta đi đâu đấy! Đừng bảo là thua đệ đệ ta thì muốn lấy ta trút giận nhé!"
Tây Chiêu hừ lạnh: "Ngươi cứng đầu cứng cổ như vậy thì vào nhà lao mà cảnh tỉnh đi!" [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Kỳ Ngôn vừa nghe lời này liền tròn mắt: "Nhà lao!"
Cái tên Tây Chiêu này cũng quá vô tình! Dù gì đã ngủ chung một đêm... Tuy không làm gì nhưng ít ra cũng cùng giường chung gối rồi. Hơn nữa lúc ở Hưng Xuân Lâu, hắn còn giúp mình làm chuyện đó, sao bây giờ lại tống mình vào lao chứ?
"Tây Chiêu, ngươi buông ra! Ta không vào nhà lao!"
"Không phải ngươi chọn!"
"Ngươi, ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy hả! Tuy ta là nam nhi, nhưng cũng mong manh như nữ tử mà, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?"
Kỳ Ngôn nhịn đau, giẳng tay ra từ trong cái siết của Tây Chiêu, ôm trước ngực xoa, bĩu môi tủi thân.
Tây Chiêu quay đầu, khoanh tay nhìn cậu: "Lúc ngươi ném địa đâu có mong manh?"