Edit +Beta: Tiểu Cố
——————————-
Lúc Kỳ Ngôn mở mắt ra lần nữa đã là ban đêm. Mơ mơ màng màng ngồi dậy, đẩy chăn ra định đi tiểu đêm, nhưng lúc bước xuống giường vấp phải người nằm cạnh xém ngã.
"Ây da..." Kỳ Ngôn kêu lên: "Người chết nhà ai chặn bên cạnh giường người ta..."
Kỳ Ngôn lẩm bẩm, xoa mắt cho đầu óc tỉnh táo, nhìn kĩ lại hóa ra là Tây Chiêu đang ngủ say.
"Thôi được, người ta vẫn ở trong phòng ngươi..." U oán trừng mắt nhìn hắn, Kỳ Ngôn nói: "Gọi ca ca nhà ta tới đón ta có phải tốt không, cứ cố chấp muốn cùng người ta chen chung một cái giường, ngủ cũng không thoải mái, hừ."
[Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Quay người đi được hai bước, Kỳ Ngôn ngơ ngẩn, nhìn lại bản thân chỉ khoác áo lụa cực mỏng, hoảng hốt kêu lên, vội vàng chui lại vào chăn.
Ngủ ngơ người, quên mất mình đang không mảnh vải che thân, vừa xong còn xuống đất chạy một vòng!
Tiếng kêu này đã đánh thức Tây Chiêu, hắn mở mắt ra, sắc mặt không vui nhìn Kỳ Ngôn.
"Ngủ."
"Đều tại ngươi..." Kỳ Ngôn tủi thân bĩu môi: "Nếu ngươi tìm cho ta bộ quần áo, ta cũng không ――"
"Không làm sao?" Tây Chiêu cũng không chiều theo cậu, kéo màn giường xuống tiện tay đắp lên người Kỳ Ngôn: "Che tạm, đi tiểu đêm đi!"
Kỳ Ngôn rụt lại, quấn tấm màn trắng ấm áp đó (?) bò qua Tây Chiêu xuống giường.
Một lúc sau, Kỳ Ngôn quay lại, phát hiện Tây Chiêu chưa ngủ tiếp mà cầm quyển sách không biết lấy đâu ra, thắp nến cạnh giường yên lặng xem. Cũng không biết hắn cần cù để làm gì, Kỳ Ngôn không dám quấy rầy, lặng lẽ vòng qua Tây Chiêu bò về chỗ của mình, đắp chăn chuẩn bị ngủ tiếp.
Quan hệ giữa Kỳ Ngôn và Tây Chiêu bây giờ khá kỳ cục, khiến người ta không đoán ra lại còn rất mập mờ.
Bởi vì có ánh nến le lói nên Kỳ Ngôn cũng không ngủ được, nằm một lát, quay sang nói với Tây Chiêu: "Sao ngươi không cho ta trở về ma giáo? Ta cũng không phải loại người lấy oán báo ơn, ngươi còn sợ ta về rồi cắn ngược lại ư?"
"Thế ngươi vì gì mà đến Võ Lâm Minh." Tây Chiêu không liếc Kỳ Ngôn lấy một cái, giọng nói trầm thấp như đêm đen.
Kỳ Ngôn suy nghĩ một lúc, nói đúng sự thật: "Ngươi tung tin đồn nhảm về ma giáo ta, ta tới để bắt ngươi giải thích mớ tin vịt kia."
"Ta tung tin xấu về ma giáo lúc nào?" Giọng Tây Chiêu vẫn như cũ.
"Ngươi vẫn không thừa nhận?" Kỳ Ngôn trừng mắt: "Nói ma giáo ta việc ác không từ, ủng hộ Tây Chiêu ngươi ngồi trên vị trí minh chủ võ lâm, không phải đều là thủ hạ của ngươi à!"
Tây Chiêu nghiêng đầu, lạnh nhạt nhìn cậu, sau đó phất tay dập tắt nến.
Kỳ Ngôn ngước mắt nhìn nam nhân giống như lười tranh chấp với cậu định đắp chăn ngủ, nhất thời mờ mịt cực kỳ.
―― Như này là sao? Sao lại có cảm giác từng trải qua kiểu vợ muốn giúp nhà mẹ đẻ, lúc bàn với chồng thì chồng lại không vui thế nhỉ?
Khẽ thở dài, Kỳ Ngôn giơ tay giả vờ đánh Tây Chiêu vài cái trong không khí, sau đó 'hừ' một tiếng lùi về, nhắm mắt, ngủ!
Một đêm ngon giấc, trong mộng sương khói lượn lờ tựa như tiên cảnh. Đi trong sương mù, không nhìn thấy bất kỳ cảnh vật nào, chỉ cảm thấy bồng bềnh vô cùng, cũng không phải giấc mơ kỳ quái lại còn giúp cậu ngủ càng ngon.
Có lẽ bởi vì nửa đêm đi tiểu nên hôm sau Kỳ Ngôn cũng không dậy sớm. Lúc Tây Chiêu đã rửa mặt xong xuôi quần áo chỉnh tề, Kỳ Ngôn mới mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn Tây Chiêu sạch sẽ gọn gàng hơi ngẩn ra.
Thấy cậu đã tỉnh, Tây Chiêu cầm một bộ trường bào màu trắng ném qua: "Mặc vào."
Kỳ Ngôn chép miệng, cầm quần áo lên nhìn qua, sau đó ghét bỏ vứt sang một bên: "Ta muốn mặc màu đỏ."
Ánh mắt Tây Chiêu lạnh lùng dừng trên mặt cậu: "Không mặc thì đừng mặc nữa."
"Ừm..." Kỳ Ngôn rụt lại, không có khí phách nhặt bộ trường bào màu trăng non lên, dưới sự nhìn chằm chằm của Tây Chiêu bước xuống giường: "Cũng không có tỳ nữ hầu hạ ta mặc quần áo à?"
"Tự mặc." Tây Chiêu nói.
Kỳ Ngôn hít sâu một hơi, coi như cam chịu, bắt đầu mặc quần áo.
Khoảng mười lăm phút sau, Kỳ Ngôn ăn mặc chỉnh tề, nhưng cậu lại có muộn phiền khác. Ngồi trước bàn trang điểm, Kỳ Ngôn nhìn ổ quạ trên đầu mình, vẻ mặt cầu xin nhìn sang Tây Chiêu.
"Gọi tỳ nữ tới chải tóc cho ta đi."
Tây Chiêu cầm sách ngẩng lên nhìn cậu, đáp: "Không có tỳ nữ."
"... Ngươi làm minh chủ võ lâm thế mà không có tỳ nữ!" Kỳ Ngôn không tin: "Ngươi giấu tỳ nữ đi rồi có phải không?"
"Ta giấu làm gì." Tây Chiêu thực sự không hiểu nổi mạch não của cậu, thở dài đứng lên đi tới phía sau Kỳ Ngôn, giữ đầu cậu ngay ngắn: "Ta buộc tóc cho ngươi."