Edit +Beta: Tiểu Cố

——————————-

Ở Võ Lâm Minh thoáng cái đã qua hơn mười ngày. Kỳ Ngôn suốt ngày lặp lại ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ, thỉnh thoảng ngồi cạnh bàn mài mực cho tên Tây Chiêu mặt lạnh kia, từ đường đường một hộ pháp ma giáo biến thành thư đồng nhỏ của minh chủ võ lâm...

"Khinh người quá đáng..."

"Ừm? Ngươi nói gì?" Tây Chiêu đang viết gì đó hỏi lại.

Kỳ Ngôn liếm cánh môi khô khốc: "Ta hỏi ngươi còn thiếu mực không..."

Trong mắt Tây Chiêu lướt qua ánh sáng hứng thú, lắc đầu: "Bây giờ chưa cần, ngươi đi xuống đi."

Kỳ Ngôn liếc hắn sau đó đứng lên, bước chân xinh đẹp đi về phía giường, tiện đường xách theo ấm trà trên bàn, bê luôn cả đĩa bánh hoa quế đi.

Từ khi Kỳ Ngôn tới đây, bánh ngọt trong phòng này chưa bao giờ ngừng. Đủ loại bánh ngọt, các vị trà hoa quả, Kỳ Ngôn ăn ngon uống tốt, đâu có xíu nào giống một tù nhân? [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]

"Ừm, hôm nay là bánh hoa quế à!" Kỳ Ngôn ăn một miếng, vui vẻ nói: "Thật ra bánh hạnh nhân hôm qua cũng khá ngon, ngày mai lại bảo đầu bếp làm một lần nữa, ta còn chưa ăn chán."

Tây Chiêu không đáp, tựa như không nghe thấy lời Kỳ Ngôn nói.

Kỳ Ngôn không thèm để ý, dù sao Tây Chiêu lúc nào chẳng vậy, không đáp lời cũng không đồng ý, thế nhưng ngày mai trên bàn nhất định sẽ có bánh hạnh nhân mà cậu thích ăn...

Có cảm giác bị vỗ béo, nhưng Kỳ Ngôn vẫn lắc đầu vứt cái ý tưởng này đi.

"Hôm nay sau buổi trưa ta phải đi ra ngoài một chuyến." Tây Chiêu đột nhiên lên tiếng: "Ngươi có muốn đi cùng ta không?"

"Ta được đi cùng!" Kỳ Ngôn mừng rỡ kêu lên.

"Nếu ngươi muốn đi tất nhiên là được." Tây Chiêu buông bút lông trong tay xuống, thấy đã đến trưa liền gọi người mang đồ ăn lên.

Kỳ Ngôn dùng bữa cùng Tây Chiêu, mấy ngày nay vẫn luôn như vậy. Tây Chiêu đã nắm rõ dáng vẻ thường ngày của Kỳ Ngôn, đối với việc ngày ngày vượt ngoài khuôn phép của cậu cũng chán không muốn sửa nữa.

Ăn trưa xong, Kỳ Ngôn bám lấy Tây Chiêu đòi được một bộ quần áo màu đỏ, hài lòng thay đồ sau đó tới cạnh Tây Chiêu.

"Đi thôi đi thôi ~ ngươi thấy ta thế nào!" Kỳ Ngôn hào hứng đến mức mặt đỏ bừng: "Quả nhiên vẫn là màu đỏ hợp với ta!"

"Quả thực là vậy." Tây Chiêu liếc qua cậu rồi xoay người đi ra ngoài: "Theo kịp." [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]

Lần này có Tây Chiêu dẫn đường, Kỳ Ngôn đã dạo hết một vòng biên thành to lớn đó. Suốt dọc đường Kỳ Ngôn ăn kha khá đồ ăn vặt, còn vô tình gặp lại anh chàng lần trước tặng cậu một miếng bánh ngọt lạnh.

"Ơ, cô nương, ngài lại cùng phu quân đi dạo à!" Chàng trai cười xán lạn: "Đây cũng là có duyên, tặng ngài miếng bánh ngọt lạnh này."

Nói xong liền dùng giấy dầu gói cho Kỳ Ngôn một miếng bánh ngọt lạnh mềm mướt.

Kỳ Ngôn cười nhận lấy, giục Tây Chiêu: "Trả người ta tiền."

"Không không không, lần này cũng không cần trả." Chàng trai cười thân thiết: "Ngài với phu quân cùng nhau tới biên thành du lịch, mấy tiệm nhỏ chúng ta cũng không giúp được gì, chút tấm lòng, ngài phải nhận đó."

Kỳ Ngôn cười đáp: "Lần trước ta không nhận, lần này xin nhận."

"Nhất định phải nhận." Chàng trai cũng cười, nói với Tây Chiêu: "Người anh em thật có phúc nha, cưới được người vợ dịu dàng."

Tây Chiêu không phủ nhận gật đầu, không nói lời nào.

Kỳ Ngôn ăn bánh ngọt lạnh, đi cạnh Tây Chiêu, nhìn người xung quanh muôn hình muôn vẻ, lần thứ hai thấy cảnh tượng này nhưng Kỳ Ngôn vẫn tràn đầy hứng thú như lần đầu.

Lần này không phải chợ sớm mà hàng hóa vẫn rất phong phú, Kỳ Ngôn đang bị mấy cái mặt nạ quỷ thu hút sự chú ý. Kỳ Ngôn cực kì thích cái mặt nạ dữ tợn màu đen kia.

"Mua cho ta đi!" Kỳ Ngôn kéo tay áo Tây Chiêu, vẻ mặt mong đợi nhìn hắn: "Ta thích cái này!"

Tây Chiêu nhìn sang cậu, tuy thấy lạ trước sự tương tác giữa hai người nhưng vẫn yên lặng lấy tiền trả thay Kỳ Ngôn.

Kỳ Ngôn giống như một đứa trẻ, trên đầu đội chiếc mặt nạ quỷ xiên vẹo, trong tay cầm bánh ngọt lạnh ăn từng miếng một.

Nhìn dáng vẻ này của cậu, Tây Chiêu thật sự khó hiểu.

"Ngươi vì sao không muốn rời ma giáo?"

"Không muốn rời gì cơ?" Kỳ Ngôn nghi ngờ nhìn sang: "Ai nói ta không muốn rời ma giáo?" [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]

"Vì sao bao lần đều không gặp ngươi?" Tây Chiêu hỏi ra điều mình nghi hoặc: "Ngươi thân là hộ pháp ma giáo nhưng xưa nay không hề tham dự chuyện tranh đấu giữa ma giáo và Võ Lâm Minh, đây là vì sao?"

Nghe câu hỏi của hắn, Kỳ Ngôn giật mình: "Cũng không phải không muốn tham gia, chỉ là..." lười.

Nhìn bộ dạng hơi ngượng ngùng của cậu Tây Chiêu hiểu ngay, chắc chắn là do bản thân cậu rồi.

Nhớ lại những lúc tranh đấu với người của ma giáo trước đây, Huyết Sát mạnh mẽ vô địch, Thanh Long thông minh bình tĩnh, Bạch Hổ trong bông giấu kim, Huyền Vũ tàn nhẫn độc ác... Tây Chiêu cũng từng nghi ngờ vì sao Thanh Long, Bạch Hổ và Huyền Vũ đều lộ diện, Chu Tước lại chẳng có chút dấu vết tồn tại nào.

Có người nói có lẽ ma giáo vốn chỉ có ba vị hộ pháp, bởi vì cái tên Chu Tước này quá nữ tính nên bị bỏ qua.

Nhưng bây giờ, Tây Chiêu gặp Chu Tước trong truyền thuyết, thật sự là cạn lời.

Chu Tước này, phải hình dung thế nào đây... Cuốn hút rực rỡ? Quyến rũ lộng lẫy? Mảnh mai dịu dàng?

"Ánh mắt ngươi nhìn ta lúc này giống như sói đói!" Kỳ Ngôn bĩu môi: "Chẳng lẽ ngươi là đoạn tụ?"

Tây Chiêu nhìn cậu một lúc: "Nếu không phải gặp rồi, ta thật sự nghĩ rằng ngươi là nữ."

Bộ dáng rụt rè này khác nào tiểu thư nhà quyền quý đâu.

Bị Tây Chiêu nhận xét như vậy, Kỳ Ngôn lại nhớ tới đêm ở Hưng Xuân Lâu đó, sắc mặt lập tức bùng cháy, cậu nhìn Tây Chiêu vội đáp: "Đừng nói nữa đừng nói nữa! Ngươi không xấu hổ nhưng ta xấu hổ đó!"

Dứt lời, Kỳ Ngôn như con ruồi không đầu lao bừa về một hướng.

Đi chưa được mấy bước, Kỳ Ngôn đã đâm phải một người.

"Ây da..."

Kỳ Ngôn sờ ngực mình, một nhóc lùn đâm vào ngực cậu cũng rất đau đấy.

Lui về sau mấy bước, Kỳ Ngôn được Tây Chiêu đỡ.

"Làm sao thế?" Hai tay Tây Chiêu đỡ lấy vai cậu từ phía sau, ổn định lại thân thể. [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]

"Không sao, bị một người đụng phải." Dứt lời, Kỳ Ngôn liếc qua nhóc lùn kia, phát hiện người này cực kỳ xinh đẹp.

Gương mặt tròn trịa mịn màng non nớt kết hợp với cách giả trai không ngay không chuẩn này, chính là kiểu anh đẹp trai ẻo lả.

Mặc dù hệ thống không thông báo nhưng Kỳ Ngôn liếc mắt đã nhận ra người nọ là nữ chính giả nam Lãnh Đại Diên!

Lấy lại bình tĩnh, Kỳ Ngôn kêu lên: "Thằng nhóc lùn này đi đường không cần nhìn à!"

Lãnh Đại Diên thờ ơ nhìn cậu, hừ lạnh: "Một gã đàn ông lại cứ cố tình tạo dáng kiểu này, buồn nôn hết sức."

Mặt Kỳ Ngôn trắng bệch: "Ngươi ――!"

Nữ chính này sao lại không giống với nữ chính hồi đầu cậu biết? Vừa gặp đã khịa nhau, có vẻ rất ngang ngược nha!

Kỳ Ngôn tủi thân nhìn chằm chằm gã, đột nhiên trước mắt nhoáng lên, Kỳ Ngôn bị Tây Chiêu nắm cổ tay đổi hướng.

"Sai hướng rồi, bên này mới là đường về."

Dứt lời, sắc mặt Tây Chiêu lạnh nhạt liếc qua Lãnh Đại Diên, sau đó cũng không quay đầu dắt Kỳ Ngôn rời đi.

___end chương 10__

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play