Edit: Hye

Beta: GBear

_______________________

Kỳ Ngôn cũng không nghĩ tới việc bản thân cậu sẽ chấp nhận lời đề nghị của Bạch Hạo nhanh như thế.

Quán bar là nơi rất phức tạp, tuy kiếm được rất nhiều tiền nhưng cậu cũng thường bị cuốn vào những chuyện rắc rối. Đặc biệt là buổi tối, Kỳ Ngôn không thể chăm sóc Kỳ An, phải để em trai ở nhà một mình nên cậu cũng không yên tâm lắm, mà đưa tới quán bar để trông coi thì cậu lại càng không yên tâm. Vì thế nên Kỳ Ngôn mới quyết định chấp nhận lời đề nghị của Bạch Hạo, làm công việc mà hắn đã giới thiệu —— Nhân viên quản lý thư viện.

Đây là một nhà sách rất cổ có hai tầng lầu độc lập, được thiết kế theo phong cách Châu Âu. Vì đang trong thời gian thử việc, nên việc Kỳ Ngôn cần phải làm là ngồi ở quầy lễ tân ghi sổ sách hoặc là bán các đồ vật lưu niệm. Làm từ 8h sáng đến 16h chiều, thời gian làm việc rất hợp lý, tiền lương cũng cao hơn ở quán bar một chút. Cuộc sống dường như lại tiếp tục một cuộc hành trình mới.

Kỳ Ngôn đi lang thang trong biển sách, cảm nhận hơi thở của cuộc sống một cách rất thoải mái và viên mãn. Một năm yên bình trải qua như vậy, Kỳ Ngôn và Kỳ An chào đón cái tết đầu tiên.

Kỳ Ngôn mua cho Kỳ An một bộ quần áo mới, dưới yêu cầu mãnh liệt của em trai, Kỳ Ngôn cũng mua cho bản thân một bộ. Cậu còn dự trữ một ít thịt và hải sản trong tủ lạnh, chuẩn bị cho buổi tối 30 làm một bữa tiệc lớn cho Kỳ An. Giống như lúc vẫn còn sống với cha mẹ, giờ đây trong mắt Kỳ Ngôn tràn đầy không khí ấm áp, cho tới nay vận xui cũng tiêu tán không ít.

Chờ đến khi Kỳ An vào cấp ba, thi đại học, có việc làm ổn định, yêu đương rồi kết hôn...... Đây là một quá trình dài cần có sự đồng hành của Kỳ Ngôn. Anh trai cũng giống như cha vậy, hiện tại thì cậu chính là người thân duy nhất của Kỳ An.

"Anh, năm nay ăn tết chỉ có chúng ta thôi ạ?" Sáng sớm ngày 30, Kỳ An dụi mắt bước ra khỏi phòng ngủ, nhẹ giọng nói với Kỳ Ngôn đang nấu bữa sáng trong bếp. Kỳ Ngôn nhìn cậu nhóc một cái, gật đầu: "Đúng vậy. Mau mặc thêm quần áo vào, không lại bị cảm đấy." Kỳ An nghe lời đi mặc thêm quần áo, một lát sau lại chạy tới: "Chỉ có em với anh ăn tết, có phải sẽ hơi buồn không ạ?"

Trong đầu đứa nhỏ này nhất định đang có kế hoạch gì đó. Kỳ Ngôn cười, hùa theo lời cậu nhóc mà nói: "Ừ ha, cũng có chút buồn nhỉ."

"Vậy thì, anh có thể dẫn bạn bè về nhà ăn Tết!" Hai mắt Kỳ An sáng lên.

Kỳ Ngôn nhìn em trai, đặt trứng rán vào đĩa: "Anh không có bạn bè."

"...... Vậy thì bạn gái ạ?"

"Kỳ An." Giọng của Kỳ Ngôn nhàn nhạt : "Lại đây, ăn sáng."

Kỳ An nghẹn miệng, bò lên trên ghế dựa, tự mình cầm lấy cái nĩa, gắp bánh mì và trứng rán rồi ăn thành từng miếng nhỏ. Kỳ Ngôn cũng chuẩn bị cho bản thân một phần, rồi đi đến ngồi đối diện với Kỳ An, bắt đầu dùng bữa. Sau khi cậu nhóc ăn một hồi, đặt cái nĩa trong tay xuống, đôi mắt chớp chớp nhìn Kỳ Ngôn, có chút do dự muốn nói rồi lại thôi. Kỳ Ngôn cảm nhận được ánh nhìn của em trai, nhẹ nhàng thở dài, buông nĩa trong tay, ngẩng đầu nhìn: "Nói đi."

"Hì hì, vậy anh gọi anh Bạch đến đi." Cậu nhóc cười: "Dù sao anh Bạch cũng ăn tết một mình ạ." Kể từ khi Kỳ Ngôn nhận lời giới thiệu công việc của Bạch Hạo, mối quan hệ của của hai người đã trở nên vi diệu. Kỳ Ngôn luôn có thể gặp được Bạch Hạo và thủ hạ của hắn ở mọi nơi. Rõ ràng là Bạch Hạo cố ý đi theo cậu, nhưng mỗi lần gặp thì đều viện lý do có công việc. Dần dà, Kỳ Ngôn cũng không để tâm nữa, gặp thì gặp. Cũng không thường nói chuyện nhưng thỉnh thoảng vẫn gật đầu chào nhau. Đôi khi, Bạch Hạo sẽ giúp Kỳ Ngôn đón Kỳ An từ trường về nhà mỗi khi cậu bận rộn. Dù Kỳ Ngôn có suy nghĩ như thế nào, thì mối quan hệ của bọn họ cũng rất tốt, ở nhà Kỳ An cũng thường xuyên gọi anh Bạch này, anh Bạch nọ.

Đối với tình bạn giữa hai người, Kỳ Ngôn không ngăn cản, nhưng cũng không tỏ ý tán thành. Bởi vì Bạch Hạo đối với Kỳ An cũng không có nguy hại gì cả, mà cậu thì không muốn dạy cho Kỳ An những suy nghĩ tiêu cực.

"Tại sao lại muốn gọi hắn đến?" Kỳ Ngôn nói tiếp: "Kể cả thế, có thêm một người cũng không vui hơn đâu."

"Vậy thì gọi thêm vài người nữa ạ!" Đôi mắt của cậu em trai càng phát sáng.

Trong lòng Kỳ Ngôn biết rõ điều đó, quả nhiên lời nói tiếp theo của nhóc ấy là điều nó muốn nói nhất.

"Anh có thể gọi bạn của mình, mà em thì cũng có thể gọi bạn của em đến ăn tết nha!"

"Là Tiểu Thiến à?"

Hồ Tiểu Thiến, là một đứa trẻ trong cô nhi viện. Cô nhóc ấy với Kỳ An là bạn tốt. Bị một câu nói trúng đích, cả khuôn mặt của Kỳ An bỗng ửng đỏ: "Tiểu, Tiểu Thiến cũng sống một mình, anh Bạch cũng sống một mình. Chúng ta mời bọn họ đến nhà ăn Tết sẽ náo nhiệt hơn ạ." Thấy Kỳ Ngôn không nói gì hết, cậu nhóc bắt đầu chiến thuật làm nũng của mình.

"Anh ơi, anh trai tốt, em cầu xin anh đó!" Kỳ An nhảy xuống ghế, đi đến bên cạnh Kỳ Ngôn, dụi cái đầu nhỏ hướng vào lồng ngực của Kỳ Ngôn. Cậu cười rồi xoa nhẹ đầu của em trai: "Được rồi, vậy nhiệm vụ mời Tiểu Thiến sẽ giao cho em nhé."

"Oa, anh trai muôn năm!"

Sau đó, Kỳ Ngôn đưa Kỳ An đến cô nhi viện, tìm được Tiểu Thiến, mời cô bé đến nhà ăn tết cùng nhau. Tiểu Thiến thẹn thùng đồng ý đã khiến Kỳ An vui mừng đến híp mắt rồi. Tưởng như vậy là xong việc rồi, nhưng Kỳ An cố tình dặn dò Kỳ Ngôn là phải tự mời Bạch Hạo, bằng không việc nhóc ấy tự mời Tiểu Thiến có vẻ sẽ không công bằng. Tuy rằng Kỳ Ngôn cũng không để bụng việc công bằng hay không công bằng, nhưng nếu em trai đã yêu cầu, thì cậu cũng phải đi thử vì chưa chắc là không thể mời được.

Trên đường đến biệt thự của Bạch Hạo, Kỳ Ngôn tưởng tượng đến bộ dạng đại nhân của cậu em trai, liền nhịn không được mà mỉm cười. Vốn tưởng rằng nhóc ấy nói mời Bạch Hạo là bởi vì Bạch Hạo nói gì đó với nhóc, nhưng không ngờ là chỉ vì nhóc muốn mời Tiểu Thiến đến thôi. Nếu như Bạch Hạo biết đứa nhóc mà hắn mua chuộc chỉ muốn mời bạn gái đến, không biết sắc mặt của hắn sẽ như thế nào.

Đã đến biệt thự, Kỳ Ngôn nhất thời cảm thấy có chút xúc động, dù sao hắn cũng bị nhốt ở đây một năm trời....... Cậu bấm chuông, một người đàn ông giống như quản gia ra mở cửa, lúc nhìn thấy cậu, ông ấy có chút sững sờ.

Kỳ Ngôn nhìn, sau một lúc lâu mới ra tiếng: "Tôi tìm Bạch Hạo."

"Vâng vâng! Là Kỳ tiên sinh!" Quản gia vui mừng nói: "Cậu mau vào đi, Bạch thiếu đang đợi cậu!"

Đợi cậu? Kỳ Ngôn nghi hoặc bước vào cửa, quản gia dẫn cậu đến phòng khách. Bạch Hạo ngồi trên xe lăn, trong tay cầm một quyển sách, hắn đang lẳng lặng xem từng trang sách.

"Bạch thiếu, Kỳ tiên sinh tới rồi ạ!" Quản gia nói xong, cung kính lui xuống. Bạch Hạo ngẩng đầu, trong phút chốc thấy Kỳ Ngôn, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng.



"Kỳ Ngôn, cậu đến rồi."

"Ừ." Kỳ Ngôn không muốn lãng phí thời gian, trong nhà còn có hai đứa nhỏ không ai quản nên vào thẳng vấn đề: "Tiểu An muốn mời anh đến nhà chúng tôi ăn tết."

"Mời...... Tôi à?" Bạch Hạo có chút không tin lắm mà chỉ vào mình.

Kỳ Ngôn gật đầu: "Nếu anh không muốn đi......"

"Được rồi, tôi sẽ thu xếp!" Nói xong, Bạch Hạo nhẹ nhàng cười. Hắn chuẩn bị hai phần quà cho hai đứa nhỏ, còn mang theo một ít trái cây. Bạch Hạo ngồi trên xe lăn, tự mình di chuyển, còn Kỳ Ngôn thì xách theo túi thức ăn, hai người cứ thế mà hướng về nhà, cũng không có thủ hạ của Bạch Hạo đi cùng. Vì đều ở chung khu Hoa Nhân nên khoảng cách nói có xa cũng không xa mà nói gần cũng không gần, việc đi bộ cùng nhau lại càng thêm tình thú.

"Nói thật, tôi không nghĩ là cậu sẽ tới mời tôi." Bạch Hạo vô tình nói: "Tuy rằng Tiểu An có nhắc tới tôi."

Kỳ Ngôn gật đầu, không nói quá nhiều: "Ừm."

"Cảm ơn cậu."

Một cơn gió nhẹ thổi quá, dường như muốn thổi đi khoảng cách giữa hai người. "Chân của anh thế nào?" Đột nhiên Kỳ Ngôn chuyển đề tài.

Bạch Hạo vỗ vào chân mình: "Vẫn ổn, đang có chuyển biến tốt lên."

"Ừm." Kỳ Ngôn cũng cảm thấy như vậy.

"Tôi thích em."

"Ừm."

"Chuyện ăn tết, cùng nhau nói đi."

"Ừm."

"Không phải trên danh nghĩa người tình, là thích, Kỳ Ngôn."

"Ừm."

[ Độ hào cảm của Bạch Hạo đối với Kỳ Ngôn +10, trước mặt độ hào cảm: 100]

[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, mời tự lựa chọn hành động rời khỏi thế giới. ]

[ Hệ thống bị xâm nhập có ác ý, đang trong quá trình sửa chữa, xin ký chủ chờ đợi. ]

......

______Hết chương 12 TG10________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play