Edit: Hye
Beta: GBear
_______________________
Cảm giác thích một người rốt cuộc là như thế nào? Nhiều năm sau, Kỳ Ngôn cũng xem như đã chấp nhận Bạch Hạo, cùng hắn phấn đấu cho tương lai.
"Tôi rất tò mò là, nếu lúc ấy tôi không thích Kỳ Ngôn thì không biết bộ dạng của tôi bây giờ như thế nào nhỉ." Đây là điều mà Bạch Hạo tự hỏi chính mình.
Nếu không có Kỳ Ngôn, khả năng hắn vẫn sẽ tiếp tục làm "Bạch thiếu", chuyên đi giết người, cướp địa bàn. Sinh hoạt mỗi ngày đều cứ lặp lại như thế, không một chút thú vị xứng đáng nào, cũng không có bất cứ hy vọng nào để chờ đợi. Nhưng mà lúc hắn đã hiểu ra tình cảm dành Kỳ Ngôn, hắn biết bản thân sẽ không tiếp tục sống máu lạnh như thế nữa. Đầu tiên, hắn lên kế hoạch dụ dỗ Kỳ An đem cậu nhóc về phe của mình, sau đó lại đi kích động đến Kỳ Ngôn. Ừm...... Nói trắng ra là, tất cả đều là kịch bản.
"Nếu năm đó, Kỳ Ngôn không mời Bạch Hạo đến ăn tết, chẳng phải khoảng cách của hắn với Kỳ Ngôn lại bị đẩy ra xa sao, trở thành hai đường thẳng song song mãi không giao nhau?" Ai biết được. Nếu chuyện này là cơ hội để bắt đầu lại thì Kỳ Ngôn chỉ có thể nói rằng cậu sẽ không bao giờ hối hận. Quan hệ của Kỳ Ngôn và Bạch Hạo rất đơn thuần, thành thật mà nói tính tình của Kỳ Ngôn lạnh nhạt. Hơn nữa lần đầu của hai người không được tốt đẹp cho lắm, dẫn tới việc Bạch Hạo với Kỳ Ngôn đã hơn một năm rồi không có quan hệ tình dục. Nói cách khác, kể từ năm Kỳ Ngôn mời Bạch Hạo về nhà ăn tết, Bạch Hạo đã bộc lộ rõ bản chất vô liêm sỉ, thường xuyên lui tới ăn cơm chực, cuối cùng lấy cớ để sống chung với Kỳ Ngôn.
Kỳ An còn nhỏ, không hiểu được ở bên nhau nghĩa là gì, chỉ biết mỗi lần anh Bạch tới nhà thì sẽ có người chơi cùng cậu nhóc. Tuy nhiên lần sống chung này là mười mấy năm thậm chí còn kéo dài hơn thế. Trong những năm đầu sống chung, vì chân Bạch Hạo có chút vấn đề nên không thể làm được gì. Mà Kỳ Ngôn cũng chịu thương chịu khó chăm sóc hắn, giữa hai người có rất nhiều biểu hiện ăn ý. Trên cơ sở không có tình yêu, hai người bọn họ cũng bắt đầu trao dồi tình cảm với nhau.
Chân của Bạch Hạo được chăm sóc rất tốt nên trong lần kiểm tra cuối cuối cùng ở bệnh viện, bác sĩ nói Bạch Hạo có thể ném cái xe lăn chết tiệt kia đi được rồi. Ngày hôm đó, Bạch Hạo về đến nhà, không kiềm chế được liền kích động rồi ôm Kỳ Ngôn lên.
Sau đó, cuộc sống của Kỳ Ngôn và Bạch Hạo vẫn như cũ, trong lòng Kỳ Ngôn không thay đổi gì, nhưng Bạch Hạo thì có thay đổi đôi chút.
—— Tôi là một người đàn ông có đôi chân dài và là một người đàn ông cần được giải tỏa nhu cầu sinh lý!
"Ngôn." Bạch Hạo từ trên giường ngồi dậy, khóe miệng không rõ tâm tư tươi cười: "Chúng mình đổi căn phòng lớn hơn nhé?"
Kỳ Ngôn nhìn hắn một lúc lâu, lắc đầu: "Không cần."
"Cần chứ." Bạch Hạo khuyên nhủ: "Trước kia không có tôi, em ở cùng với Tiểu An là đủ. Bây giờ có thêm tôi rồi, có một số việc không được tiện cho lắm."
"Vậy anh về nhà đi." Kỳ Ngôn không chút lưu tình hạ lệnh đuổi khách.
"Ngôn." Bạch Hạo than nhẹ một tiếng: "Em vẫn luôn lý trí như vậy, còn tôi thì rất ấu trĩ."
Kỳ Ngôn không phủ nhận, ánh mắt kia càng khẳng định câu "Anh vốn dĩ là rất ấu trĩ!"
"Ngôn, thật sự em......không thích tôi một chút nào sao?" giọng nói của Bạch Hạo có chút cô đơn, kèm theo một chút thê lương. Sau khi sắp xếp xong bàn làm việc. Kỳ Ngôn trầm mặc, động tác cũng chậm lại.
"Tôi vẫn luôn là người theo đuổi em, nhưng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn." Bạch Hạo đột nhiên cười khổ một tiếng: "Có lẽ, tôi không thể khiến em động lòng rồi." Dứt lời, Bạch Hạo bước đến chỗ Kỳ Ngôn, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài.
"Tôi đi rồi, em...... Với Tiểu An sống vui vẻ, nếu như có chuyện gì cần, nhất định phải gọi điện thoại cho tôi đấy."
Bạch Hạo giống như từ bỏ tất cả, thả lỏng người rồi đi về hướng cửa. Mỗi một bước đều rất nặng trĩu tâm tư, xoáy vào trong lòng Kỳ Ngôn. Hắn đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, chỉ cần xoay nhẹ cửa sẽ mở ra, thì cũng là lúc mối quan hệ giữa hai người đã kết thúc.
Đến khi trái tim của Bạch Hạo sắp tan vỡ, đột nhiên tay hắn bị kéo lại.
"Vậy nghe theo anh, đổi một căn phòng lớn hơn." Bạch Hạo dừng bước, cũng không quay đầu lại. Kỳ Ngôn có chút nôn nóng: "Việc đổi phòng mới, giao cho anh được chứ?." Bạch Hạo cúi đầu im lặng, nhưng sau phía dưới bóng kia là khóe miệng của hắn đã nở nụ cười.